Trầm Mê Ăn Dưa, Tôi Bị Lộ Tiếng Lòng Làm Cả Nhà Bùng Nổ

Chương 46: Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo Đến??




Nhìn động tác của Lộ Hành Chu, Chu Hành Lộ yên lặng đi theo sau cậu, Lộ Hành Chu vừa quay đầu lại, Chu Hành Lộ liền xuất hiện ở trước mặt cậu.

Cậu kinh ngạc trừng lớn hai mắt, vừa định nói chuyện, Chu Hành Lộ chỉ chỉ phía trước.

Ông Thiên cùng ông ngoại Tống bọn họ đang ở bên kia, ông ta biểu tình đắc ý nhìn ông ngoại Tống và ông nội Lộ nói, "Con trai tôi sắp được mười tuổi, đến lúc đó mấy người đều phải tới."

Ông ngoại Tống kéo cái mặt già, lão nhân gia làm chiến trường nhiều năm như vậy còn không biết Thiên Vạn Quyển đang khinh bỉ sao, Thiên Vạn Quyển thời trẻ dựa vào chính vợ lập nghiệp, về sau vợ ông ta sinh bệnh qua đời, không mấy ngày thì người phụ nữ khác liền vào cửa.

Đáng giá nhắc tới là người phụ nữ kia đi, cũng không duy trì được bao nhiêu thời gian, hai người liền ly hôn, Thiên Vạn Quyển lại thay đổi vợ.

Hiện tại người vợ này đã là người thứ năm rồi.

So với Thiên Quyến Văn thì nhỏ hơn năm tuổi.

Vào cửa không bao lâu, người vợ này liền mang thai, làm lão Thiên mừng rỡ không khép miệng được, đứa con mới sinh ra không bao lâu, Thiên Quyến Văn liền mang theo vợ dọn ra khỏi Thiên gia, nghe nói lúc ấy nháo đến rất khó coi. Sau lại cháu đầu của Thiên lão là cháu gái, cũng chính là Tiểu Anh sinh ra, Thiên Quyến Văn mới dọn trở về.

Nhưng lão Thiên không nghĩ đó là chuyện lớn, ông ta có đứa con trai bảo bối là được, hiện tại con trai nhỏ của ông ta mới mười tuổi, ông ta chuẩn bị làm một bữa tiệc lớn.

Thiên Vạn Quyển nhìn yến hội đầy người bĩu môi nói: "Một đứa con riêng đáng giá sao?"

Ông ta vẫn luôn không tin chuyện này, con riêng của nha đầu Tống gia mất tích lại là sự trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy. Ông ta xem tám phần tên nhóc kia nói ngon nói ngọt, đã khéo léo dỗ dành để nó trở thành con ruột.

Nghe được lời này, ông ngoại Tống không vui sắc mặt tối sầm nói: "Ông lặp lại lần nữa xem, ông cho rằng mỗi người đều giống ông à?"

Thiên lão đầu cười một tiếng nói: "Cái gì gọi mỗi người đều giống tôi? Đứa nhỏ nhà tôi chính là con trai tôi."

Ông nội Lộ biểu tình có chút vi diệu, ông nghe được Lộ Hành Chu nói nhìn Thiên Quyến Văn đang lại đây nói: "Hy vọng là vậy"

Thiên lão đầu trợn tròn mắt, ông ta không cam lòng nghe người khác nói như vậy, ông vừa mới chuẩn bị đập bàn, thanh âm Thiên Quyến Văn vang lên: "Ôi, chú Tống và chú Lộ đều ở đây sao, vừa lúc cháu muốn cho ba cháu xem một thứ, hai vị giúp cháu một chút, chú ý đến ba cháu nhé, đừng làm cho ông ta tức đến ngất đi."

Thiên lão đầu đột nhiên thấy không ổn, tên nghịch tử này từ khi trở về, vẫn luôn đối nghịch với ông ta, cũng may vợ ông ta có thể làm ông ta vui vẻ, bằng không ông ta đã sớm bị tức chết rồi, nhưng Thiên Quyến Văn là đứa con đầu của ông ta, ông có thể nói cái gì đây?

Mắt thấy cái tên nghịch tử này cười thành hoa, ông ta liền biết, tuyệt đối có việc đại sự, ông ta nhanh chóng mở miệng nói: "Chuyện gì? Có việc gì thì chờ về nhà nói, hiện tại là sân nhà Lộ gia, đừng giọng khách át giọng chủ."

Ông nội Lộ lão thần khắp nơi, ông nhìn Thiên Vạn Quyển, vừa mới còn nói Chu Chu nhà bọn họ mà, hiện tại ông nên cảm thấy vậy đi?Ông mở miệng nói: "Không sao đâu, Tiểu Văn có chừng mực, có chuyện gì nói đi, chúng ta đều ở đây."

Thiên Quyến Văn gật đầu, trực tiếp mở phần mềm di động ra cười tủm tỉm nói: "Đây không phải là trùng hợp sao? Cách đây không lâu, Tiểu Anh đang chạy quanh nhà tìm một góc ngủ quên. cháu với mẹ con bé không tìm được người chút nữa gấp muốn chết, về sau cháu liền gắn máy theo dõi ở trong nhà, đề phòng Tiểu Anh lần sau chạy loạn thì có thể tìm được, cái này quay lại rất sắc nét nên mọi người không cần lo."

Lộ Hành Chu ánh mắt sáng quắc nhìn phía trước, bên cạnh Chu Hành Lộ cười nhìn cậu.

【Đây không phải trò vui thôi sao? Vợ cùng em trai vợ cũ ngủ với nhau, đứa con cũng là của người ta, nhưng cậu em vợ này cũng là người rất thần kỳ, người ta vẫn luôn ghi hận ông ta do ông ta mà chị gái anh ta mới qua đời liền dẫn nữ nhân khác vào cửa, ông ta tiếp nhận người phụ nữ đã bị anh ta ăn sạch sẽ rồi. 】

Ông nội Lộ khoát một tiếng, ông ngoại Tống vẻ mặt kính nể, được lắm, em trai này không tồi, hy sinh không ít.

Thiên lão đầu còn không hỏi hai người sao lại thế này, liền nhìn thấy một màn làm đại não ông ta sung huyết, vợ ông ta đang ở cùng một nam nhân khác trên người đưa đưa đẩy đẩy nhau, quần áo trên người đều cởi ra hết, mặt nam nhân kia ông ta đặc biệt quen thuộc.

Thiên lão đầu cả người cảm thấy choáng váng, đặc biệt nghe được nam nhân nói: "Ủy khuất em đi theo lão già, chờ A Ngọ trưởng thành, hiện tại nên khiến ông ta chết đi, đến lúc đó đuổi Thiên Quyến Văn đi, đồ vật còn không phải là của A Ngọ chúng ta sao."

Vợ ông ta kiều mị ừ một tiếng, cả người đều chìm đắm trong giọng nói ôn nhu của nam nhân, cô ta ủy khuất nói: "Thân dưới của lão già kia cũng chả dùng được..."

Nghe đến đó, Thiên lão đầu cả người liền không tốt, ông ta hô hô hai tiếng một hơi không thông, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Thiên Quyến Văn trước đó không xem video, hắn thật không nghĩ tới nam nhân đó là cậu hắn

Nhưng không sao, hắn không thèm để ý nhìn bộ dáng lão già đó, Thiên Quyến Văn dị thường hả giận.

Bên cạnh ông nội Lộ cùng ông ngoại Tống đã sớm chuẩn bị, sau một hồi bác sĩ gia đình đã tới, trước tiên cấp cứu cho Thiên lão đầu lập tức gọi điện thoại gọi người tới đón.

Lộ Hành Chu chậc một tiếng, không đủ kích thích, cậu còn tưởng Thiên lão đầu có thể càng già càng dẻo dai đứng lên hùng hổ trở về bắt người chứ.

Ai biết cái này hư chứ, một chút liền ngất rồi.

Không thể không nói, chuyện yến hội lần này thật sự phù hợp làm cậu ấn tượng đối với xã hội thượng lưu.

Thiên Quyến Văn không hề hoảng hốt, vui tươi hớn hở đem người nâng dậy đi theo tới bệnh viện, trước khi rời đi còn nhìn Lộ Kỳ Dịch nói, "Xin lỗi Lộ đại ca, lần này nhà của chúng tôi sai, chờ bên này xử lý tốt, đến lúc đó mang theo đồ tới cửa tạ lỗi."

Nói xong, hắn ôm con gái mình mang theo vợ đi trước.

Lộ Lâm Vụ chậc một tiếng yên lặng tiến đến bên người Lộ Hành Chu nói: "Năm sát."

Lộ Hành Chu vẻ mặt kỳ quái nhìn anh năm mình nói: "Năm sát gì?"

Lộ Lâm Vụ do dự nhìn Lộ Hành Chu, sau một lúc lâu lắc đầu nói: "Không có việc gì, Tiểu Lục bớt tranh cãi đi."

Bằng không, yến hội này cũng làm không được, yến hội còn chưa bắt đầu, cũng đã có năm người rồi, nếu tiếp tục, Lộ gia về sau cũng đừng làm yến hội gì nữa...

Lộ Hành Chu quyết định không để ý tới ngôn ngữ loạn xạ của anh năm, đi loanh quanh khắp nơi làm cậu cũng mệt mỏi, người cũng có chút nóng, cậu quyết định đi ra ngoài sân hóng gió, thuận tiện xem chú Lãnh có sao không.

Chu Hành Lộ cũng yên lặng đứng lên, đi theo bên người Lộ Hành Chu, y thật sự cảm nhận được tâm tình vui sướng của Lộ Kỳ Dịch, lúc trước không có cảm giác, hiện tại đi theo bên cạnh Chu Chu, những chuyện lung tung lộn xộn đó đều thú vị.

Lộ Hành Chu bát quái thời điểm ánh mắt sáng lấp lánh, tràn ngập cảm giác sức sống, rất không tồi.

Y còn không đi theo Lộ Hành Chu được nữa, đã bị Lộ Kỳ Dịch lôi đi.

Lộ Kỳ Dịch vừa nhìn chằm chằm Chu Hành Lộ, mắt thấy Chu Hành Lộ muốn đi tới Lộ Hành Chu bên kia, đi theo Lộ Hành Chu hành động, anh hoài nghi tâm tình bất an đối với tiểu tử này, hơn nữa Chu Chu nhà anh còn nhỏ, anh không cho phép.

Chu Hành Lộ tiếc nuối nhìn thân ảnh Lộ Hành Chu đi xa, quay đầu nhìn Lộ Kỳ Dịch, y bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ đi xem thôi."

Lộ Kỳ Dịch hừ lạnh một tiếng nói: "Cậu tốt nhất nên tránh xa em trai của tôi ra một chút."

Chu Hành Lộ rõ ràng, y mà tiếp cận Lộ Hành Chu, Lộ Kỳ Dịch tuyệt đối muốn cùng y trở mặt, hơn nữa nơi này là sân nhà Lộ gia, liền không thể cùng Lộ Hành Chu tiếp xúc, không chừng những người khác trong nhà cũng cùng một ý tưởng.Không sao, dù sao thông tin liên lạc cũng đã được thêm vào, sau này còn có cơ hội gặp mặt, chuyện trò chơi...

Y đem kịch bản gửi cho trợ lý mình nói: "Gửi cho nhóm dự án, lập dự án cho kịch bản này và phát triển một trò chơi kinh dị dựa trên câu chuyện này."

Nói xong liền đóng di động lại, an tâm uống rượu xem diễn.

Lộ Hành Chu người đã lẻn đến sân thượng, trên sân thượng, Lãnh Nhược Huyền gắt gao lôi kéo tay Lộ Khiếu không buông, một phen nước mắt nước mũi ở đó khóc lóc kể lể, Lộ Khiếu toàn bộ sống không còn gì luyến tiếc.

Lộ Hành Chu rất vui mừng khi thấy cha mình và Lãnh Nhược Huyền là đối thủ một mất một còn, nhưng kẻ thù không đội trời chung này khác với loại kẻ thù không đội trời chung kia, chỉ đơn thuần nhìn không thuận mắt, nhưng nếu một khi có chuyện xảy ra, thì hai người họ vẫn sẽ thành lập một liên minh.

【Nói mới nhớ, Lãnh Hiểu Thiên người này không giống nhau, lòng dạ hẹp hòi, cùng anh mình chính là cái loại đối thủ một mất một còn, ồ, do anh ta đơn phương ghen ghét anh mình.】

Nghe vậy, Lộ Kỳ Dịch liếc nhìn về phía Lãnh Hiểu Thiên, những người bạn xung quanh đang an ủi anh ta, mà Lãnh Hiểu Thiên vẻ mặt suy sút ngồi ở chỗ kia, thường thường hướng tới phương hướng sân thương. Nhìn quanh, khi nhìn thấy Lộ Hành Chu, trong mắt hắn tràn đầy oán hận và hung ác.

Lộ Kỳ Dịch đem cái ly rượu uống một hơi cạn sạch, anh trong lòng hiểu ràng, lần này Lãnh Hiểu Thiên đã ghi hận Tiểu Lục nhưng không sao cả.

Lãnh Nhược Huyền vẫn còn đó nhưng Lãnh Hiểu Thiên còn không phải chủ Lãnh thị.

Làm cho hắn chết sống chết dở cũng có chút lao lực, nhưng cũng không phải không được.

Về việc có nói gì với Lãnh Nhược Huyền hay không, đó là chuyện gia đình họ, họ sẽ không can thiệp.

Lộ Hành Chu đang hưng phấn xem náo nhiệt, một con mèo li hoa từ tường bên cạnh nhảy lại đây, nó meo meo kêu đối Lộ Hành Chu nói: "Chu Chu, mục tiêu xuất hiện rồi!"

Lộ Hành Chu lập tức hưng phấn nhìn về phía cửa.

【Cố Sâm tới rồi, còn mang theo Lâm Cầm Ý. 】

Lộ Vân Nhĩ radar lập tức vang lên, xoay người liền chuẩn bị trốn đi, hắn không muốn phải chán ghét ngày trọng đại này.

Cố Sâm mang theo Lâm Cầm Ý đi đến, lần này yến hội tới người đều là Đế Đô thượng tầng có tên có họ, cho nên lần này hắn mang theo Lâm Cầm Ý tới, cũng là vì Lâm Cầm Ý gần đây hầu hạ gã rất thoải mái, dẫn hắn tới mở rộng một chút nhân mạch.

Tuy rằng gã đem Lâm Cầm Ý làm vật thay thế, trên giường chơi đùa một chút thời gian nhưng bình thường đối hắc vẫn không tồi, ra tay cũng hào phóng.

Lộ Hành Chu đứng ở lầu hai nhìn bộ dạng cẩu của  Cố Sâm, bên cạnh còn đi theo Lâm Cầm Ý đã cố ý ăn mặc trang điểm đậm lòi con mắt, cậu chậc một tiếng nhỏ giọng phun tào nói: "Đây còn không phải là tình yêu đích thực sao."

Gã ta còn sẵn sàng mang theo người thay thế nhỏ bé của mình đến một bữa tiệc quan trọng như vậy.

Ghê tởm ai chứ cậu thật sự éo xem nổi.

Lộ Vân Nhĩ lén lút sờ chạy đi, hắn tiến đến bên người Lộ Hành Chu nói: "Em làm gì ở đây?"

Lộ Hành Chu giật mình nhìn anh hai mình cười tủm tỉm giọng dẽo hết nước chấm nói; "Tiểu Vân ca ca~ Em chỉ đứng ở đây hóng gió thui á~"

Lộ Vân Nhĩ run lên mắt cá chết nhìn Lộ Hành Chu nói: "Em có phải chưa cảm nhận được tình yêu thương của người anh này rồi đúng không?"

Lộ Hữu Sâm lúc này cũng lại đây cười tủm tỉm tay đặt ở trên vai Lộ Hành Chu nói: "Chuyện gì vậy?"

Lộ Hành Chu vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa chỉ vào Cố Sâm nói: "Xem ở chỗ kia, lạn đào hoa của anh hai, người ta còn gọi anh hai là Tiểu Vân ca ca nữa đấy. Ghê chưa."

Lộ Hữu Sâm nha một tiếng thăm dò nhìn qua nói: "Nhìn bộ dạng này thật sự rất giống cẩu, nhưng lớn lên cũng được có phải không, Tiểu Vân ca ca ~"

Lộ Vân Nhĩ muốn điên rồi, hắn nhìn hai người em trai này như quỷ đòi mạng vậy nói: "Gọi một lần nữa anh liền..."

Lộ Hành Chu và Lộ Hữu Sâm đồng thời nhướng mày nói: "Anh liền thế nào?"

Lộ Vân Nhĩ trầm mặc, đánh đi, hắn đánh không lại Lộ Hữu Sâm, nói, hắn nói không lại Lộ Hành Chu, hắn giống như không thể làm gì được cả ha. Khổ thân người anh hai đau khổ khi có địa vị thấp trong nhà này.

Lộ Hành Chu cười hì hì nói: "Không sao đâu anh, anh ta chỉ có thể làm anh ghê tởm hai câu ra cũng không thể làm được gì cả mà."

【Hẳn sẽ không đến mức bá đạo mở nguyên cái cung đình luôn hả... Rốt cuộc một hồi anh ta nên biết, anh hai là Lộ gia, hẳn sẽ kiêng kị một chút nhỉ...】

Lộ Vân Nhĩ sắc mặt biến đổi, sao lại có thứ như bá đạo mở cung đình?

Bên dưới, Lâm Cầm Ý đi theo bên người Cố Sâm trên mặt mang nụ cười nịnh nọt, cũng chú ý xung quanh coi có Lộ Vân Nhĩ ở đây không.

Trên mạng có rất nhiều tin đồn về việc Lộ Vân Nhĩ bị bao nuôi đã truyền ra ồn ào huyên náo cũng chưa thấy hắn đứng ra làm rõ, xem dạng này của hắn cùng quan hệ người trong nhà cũng chẳng ra gì.

Nghĩ đến Lộ Vân Nhĩ luôn đi theo bên người Lộ Hành Chu, Lâm Cầm Ý suy đoán, Lộ Hành Chu mới được sủng ái, tưởng tượng đến Lộ Vân Nhĩ vẫn luôn lấy lòng Lộ Hành Chu, chiều chuộng Lộ Hành Chu, Lâm Cầm Ý cảm thấy thoải mái về thể xác và tinh thần.

Dù không thể nói ra trên trường quay nhưng họ có vẻ có mối quan hệ tốt, nhưng chuyện riêng tư thì ai biết được?

Lộ Vân Nhĩ chỉ cần không tốt, hắn liền vui vẻ.

Tuy hắn biết hiện tại trong lòng mình có chút vặn vẹo, nhưng nào có như vậy?

Dựa vào cái gì chuyện tốt Lộ Vân Nhĩ đều có thể chiếm được?

Sau khi nhìn quanh một vòng, xác định Lộ Vân Nhĩ không ở, Lâm Cầm Ý thu hồi tầm mắt, hắn cũng đoán được Lộ Vân Nhĩ không phải là người Lộ gia nhưng chỉ là tưởng tượng, hẳn không có khả năng, rốt cuộc Lộ gia trước nay chưa nói qua Lộ Vân Nhĩ chính là người nhà bọn họ.

Vì vậy, Lộ Vân Nhĩ trong nhà cũng có thể được tính là giàu có nhưng ở đây, khả năng vẫn không có địa vị cao.

Lộ Hữu Sâm sắc mặt cũng trở nên khó coi, dường như đã viết về chuyện này, Cố Sâm kia thật sự đáng chết.

Hắn cùng Lộ Vân Nhĩ liếc mắt một cái, hôm nay là sân nhà Chu Chu, không được nóng nảy, sau bữa tiệc chúng ta có thể tính sổ và trò chuyện vui vẻ với Cố Sâm.

Theo tiếng chuông vang lên, bữa tiệc chính thức bắt đầu, Lộ Hành Chu nắm tay Tống Khanh, theo sau là Lộ Hành Chu, bọn họ đứng trên sân khấu nhìn khách mời phía dưới, theo người chủ trì giới thiệu, Lộ Hành Chu mỉm cười đứng ở nơi đó chính thức ra mắt ở đó.

Dù người khác có nói gì thì thân phận con riêng của Lộ Hành Chu cũng coi như hoàn toàn rửa sạch, cậu chính là Tiểu Lục của Lộ gia, tiểu thiếu gia nhỏ nhất của Lộ gia.

Khi nhìn thấy Lộ Hành Chu, Lâm Cầm Ý sắc mặt nháy mắt trắng đi, trong khi Cố Sâm hai mắt sáng ngời. Nếu Lộ Hành Chu là Tiểu Lục Lộ gia, vậy Tiểu Vân ca ca của gã chính là nhị thiếu gia Lộ gia.

Gã cười nhẹ hai tiếng, xem ra gã phải theo đuổi cho bằng được Tiểu Vân ca ca của mình rồi.

Tiểu Vân ca ca giờ đây không chỉ tượng trưng cho sự cứu rỗi của gã, còn có sự giúp đỡ của Lộ gia, chỉ cần gã có thể cùng Tiểu Vân ca ca ở bên nhau, những người kia đang ngo ngoe rục rịch ở Cố thị, gã có thể hợp tác với bọn họ cùng nhau đuổi bọn chúng đi.

Lâm Cầm Ý không thể tin được, Lộ Vân Nhĩ thế mà là nhị thiếu gia Lộ gia, hắn không hiểu, cũng không thể lý giải, vì cái gì ông trời không công bằng như vậy.

Theo Lộ Hành Chu đi xuống, âm nhạc vang lên, khoảng trống ở giữa được dọn dẹp, ánh đèn dần dần tắt đi, các khách mời sôi nổi bước về phía sàn nhảy.

Lộ Hành Chu thành thật tìm một nơi ngồi xuống, mấy anh em Lộ gia cũng tụ ở cùng nhau, Lộ Hành Chu chậm rãi phun ra hơi dài nói: "Mệt mỏi quá đi."

Lộ Kỳ Dịch cầm ly rượu trong tay không rời trên mặt vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ nói: "Mệt liền nghỉ ngơi đi, chuyện kế tiếp em không cần quan tâm."

Sau đó chính là trò chuyện với người quen, mở rộng nhân mạch, giao lưu với nhau.

Chân chính danh lợi đã bắt đầu rồi.

Nhưng cũng khá ổn. Những người khác đều mang theo vợ nhưng không ai dám mang theo tình nhân trẻ của mình cả. Ở đây thậm chí một minh tinh đều không có, trừ Cố Sâm mang theo Lâm Cầm Ý.

Còn lại là những phú nhị đại đi theo cha mẹ tới đây, cũng không dám mang theo tình nhân nhỏ của mình tới. Cái trường hợp mang người nào bọn họ vẫn có thể phân rõ.

Lộ Hành Chu không mấy hứng thú với những hoạt động xã hội sau đây, mà Lộ Khiếu và những người khác cũng không muốn để Lộ Hành Chu đi xã giao. Yến hội lần này chủ yếu là để chứng tỏ thân phận Tiểu Lục nhà bọn họ không phải con riêng, bày tỏ sự quan tâm của gia đình.

Cho nên những người khác không xứng làm cho Tiểu Lục của bọn họ đi cười làm lành xã giao.

Mắt thấy không có việc gì, Lộ Hành Chu liền khẽ meo meo mang theo bánh kem nhỏ cùng đồ uống lặng lẽ lẻn đến hậu viện*.

*Hậu viện: sân sau

Hậu viện hiện tại không có người nào cả, rất yên tĩnh, Lộ Hành Chu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lúc đứng trên sân khấu nghe cha mình nói chuyện, cậu thật sự rất cảm động, cậu cũng cảm giác mọi gánh nặng trên cơ thể được gỡ xuống hoàn toàn.

Vận mệnh của cậu đã thay đổi, đi theo là sự thay đổi vận mệnh của Lộ gia. Điều này cũng khiến cậu hiểu rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào việc do con người làm chủ nên chuyện tình về sau cậu luôn tràn ngập tự tin, tự tin cậu có thể cứu vớt mọi người trong nhà.

Cắn một ngụm bánh kem nhỏ, cảm giác ngọt ngào làm cậu không tự giác nheo mắt lại.

Một trận tiếng bước chân truyền đến, một thanh niên trạc tuổi với Lộ Hành Chu, người thanh niên đứng trước mặt Lộ Hành Chu, phía sau hắn còn đi theo vài người.

Người thanh niên nhìn bộ dạng Lộ Hành Chu khinh thường hừ lạnh một tiếng nói, "Con riêng chính là con riêng, thật có tiền đồ, hao tổn tâm cơ làm Lộ gia thừa nhận thân phận của mày, cũng sửa không xong bộ dạng con riêng mày đâu."

Lộ Hành Chu nhìn vài người đầu óc có vấn đề trước mắt dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, chờ thấy rõ mặt bọn họ, Lộ Hành Chu mới nhớ tới mấy người này là ai.

Cậu đứng lên, hoạt động khớp xương một tí, lúc trước là ở trạng thái tự bảo vệ mình, không cảm thấy Lộ gia sẽ lật tẩy cho cậu, nên không để ý đến bọn họ, bây giờ? Xin lỗi, cậu đã không còn là Lộ Hành Chu trước kia nữa rồi, cậu là Lộ_Nữu Hỗ Lộc_Hành Chu.

Cậu nhìn vài người trước mặt nói: "Tao còn tưởng là ai, hóa ra là một đám phế vật, lúc trước tao không muốn kiếm chuyện với tụi mày nhưng tụi mày đúng là đem bản thân làm thành một bàn đồ ăn?"