Trầm Mặc Chi Ca

Chương 1-1: Tự




☆ Tự

Hôm nay tựa đề tựa đề trang giải trí và trang xã hội trong báo chí buổi sáng đều cùng một tin ── Tài tử âm nhạc có tài nhưng không gặp thời bất ngờ mất sớm vì tai nạn xe.

Ca sĩ nhạc sĩ Phương Ánh Mân gặp tai nạn xe cộ vào bảy ngày trước trọng thương đưa vào bệnh viên, mà mười một giờ năm phút đêm hôm qua thông báo vô phương cứu chữa.

Nội dung trang xã hội là ghi chép quá trình tai nạn xe cộ và đưa đến bệnh viện cấp cứu; trang giải trí là ghi lại cặn kẽ từ khi anh ra mắt tới nay, ghi chép về giải thưởng, những album tuyên truyền cùng đánh giá mà nhớ lại của người trong giới dành cho anh, dài hẳn hai trang.

Khi Từ Vũ Diệp thấy tựa đề in chữ mang hiệu ứng nhuộm máu trên báo, biểu tình không biến hóa quá lớn, nhưng ngực, ngay khoảnh khắc đó quả thật giống như bị người lấy đao đào rỗng, rất trống, rất đau.

Từ Vũ Diệp xem xong tin tức liên quan trong trang giải trí rồi xếp báo vứt xuống một góc sô pha.

Tối qua, hắn ăn sinh nhật một người cô đơn; hôm nay, ngày đầu tiên hắn đón tuổi mới, là tin dữ khiến người ta không đoán được...

Đè xuống máy phát nhạc âm hươngr, một đoạn solo guitar chậm rãi tràn ngập trong không gian màu ấm, hợp âm đơn giản, nhưng bi thương, không phải nỗi buồn mà thiếu niên hay nói, mà là bi thương đánh vào cánh cửa lòng, khiến trái tim mơ hồ đau.

Ngoài cửa sổ đổ cơn mưa to rào rào.

Thời tiết rất lạnh, tim còn lạnh hơn...

Là trời cao cũng đang khóc sao?

Vì tài tử âm nhạc không gặp đúng thời, tráng niên mất sớm kia...

Thiên tài trong lịch sử phần lớn là chết rồi mới thành danh.

Bi tình bất ngờ bỏ mạng, cộng thêm truyền thông thổi phồng đăng báo, vốn dĩ album đang được hạ giá giờ tro tàn lại cháy sold out nhanh chóng, thậm chí càng bán càng hot, ngắn ngủi một tuần tựa như truyền kỳ leo lên hạng nhất bảng xếp hạng, còn kéo theo một đống người hỏi mua album cũ.

Rõ ràng có mị lực khiến cho người khác vì anh điên cuồng, nhưng sau khi mất đi sinh mạng mới có thể phóng đại tia sáng kỳ dị.

Nếu như thời cơ nổi tiếng có thể tới sớm một chút, có lẽ cũng sẽ không có điều bất ngờ kia...?

Tai nạn xe cộ xảy ra trên đường sau khi hai anh em kết thúc buổi diễn ở pub, xe máy bị xe hơi say rượu đâm vào.

Vội vàng kết thúc hoạt động tuyên truyền cho album thứ hai, trong công nghiệp đĩa nhạc tiêu điều giết không ra con đường máu ca sĩ vì duy trì sinh kế, vẫn như hồi trước khi ra mắt mà hát trong pub.

Biểu diễn ở pub lâu dần, hai anh em còn có nhóm fan trung thành rất nhỏ đã ủng hộ bọn họ từ khi chưa chính thức ra mắt, sau khi chính thức ra mắt rồi đưa ra album tràn đầy phong cách riêng và tính nghệ thuật cũng càn quét giải thưởng tân binh và âm nhạc, nhưng có giải thưởng không có nghĩa là con đường âm nhạc về sau sẽ xuôi buồm xuôi gió, cho ra album mới vẫn là khen ngợi không theo trào lưu, tiếng vỗ tay của thị trường chủ lưu tới thật sự quá trễ quá trễ...

Đối với Phương Ánh Mân mà nói là đã quá muộn; đối Phương Ánh Duy mà nói, nhưng là chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Cảm khái là, cách thành danh như vậy, quá châm chọc cũng quá bi ai.

Hai tuần sau, em trai tổ chức buổi ký tặng tại công ty đĩa nhạc, thanh niên đỏ hốc mắt chiếm cứ trang bìa các trang giải trí truyền thông, ở trước ánh đèn xinh đẹp chưa từng thấy qua mà cũng đếm không hết cậu cúi thấp đầu, giọng nói khàn khàn nói cậu nhớ anh mình rất nhiều, cậu rất nhiệt tình với âm nhạc, cậu kỳ vọng mình có thể sống luôn phần của anh trai...

Cái này nhìn rất thương tâm lại rất giống con trai kiên cường, nhưng chỉ là một đứa trẻ.

Một đứa trẻ bởi vì người bảo vệ mình không còn ở đây, không thể không ép mình một đêm trưởng thành.