Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

Chương 50: Hiếm khi hồ đồ




Tiêu Cẩm Ý không nói gì, y chỉ nắm chặt lấy tay của Cảnh Nhân đế, tựa hồ sợ tiểu hoàng đế sẽ đẩy mình ra, nắm cho thật chặt.

Nhưng Cảnh Nhân đế không đẩy y ra, hắn cứ để cho Tiêu Cẩm Ý nắm lấy tay mình, hắn cúi đầu, tầm mắt dừng trên mười ngón tay giao nhau, trầm giọng nói: “Trẫm đã nghĩ là ngươi không thể nói. Đã có một loại hương làm người mộng mị, đã có một loại phương pháp biến cơn đau thành hư vô, như vậy cũng có thể có thứ gì đó khiến cho người ta không thể nói ra chuyện bí mật. Dù trẫm hạ lệnh xử tử Nghiêm Húc, nhưng trước khi hành hình, Tỉnh Tây Hiến còn chưa từ bỏ ý định mà lén tra tấn Nghiêm Húc, chuồng rắn hang kiến cái gì hắn cũng dùng. Nghe nói lúc ấy Nghiêm Húc sợ teo gan nhưng vẫn không nói gì. Tỉnh Tây Hiến tỏ vẻ khâm phục Nghiêm thống lĩnh, trẫm lại cảm thấy, Nghiêm Húc có muốn nói gì đó, chỉ là do hắn nói không nên lời.”

“Ta chỉ có thể nói một chuyện,” Tiêu Cẩm Ý kéo tay tiểu hoàng đế, khẽ hôn một cái lên mu bàn tay hắn, “Ta là thật, tâm can của ta đối với bệ hạ cũng là thật.”

Tiêu Cẩm Ý muốn Cảnh Nhân đế tin tưởng chân tâm của mình, y cố gắng nghĩ xem có thể làm gì để cam đoan, ai ngờ Cảnh Nhân đế lại nói rất chắc chắn: “Đó là đương nhiên, nếu ngươi chỉ có hư tình giả ý, trẫm không thể yên tâm ở bên ngươi. Trẫm sở dĩ tin hiểu Tiêu Cẩm Ý, là bởi vì chân tâm của Tiêu Cẩm Ý, trẫm có thể thấy được.”

“Bệ hạ anh minh.” Tiêu Cẩm Ý nói rất thật lòng, tiểu hoàng đế như vậy, bất luận kẻ nào mang hư tình giả ý đều sẽ không có được hắn.

Tuy nhiên lại bởi vì phần cơ trí này mà Tiêu Cẩm Ý thập phần lo lắng, thông minh hại người, thâm tình tổn thọ. Y nguyện ý dối gian tiểu hoàng đế một đời, nhưng Cảnh Nhân đế lại không nguyện ý dung nạp dù chỉ một lời dối gian. Hắn cố chấp tìm ra một cái chân tướng, chẳng lo chân tướng đó hắn có thể chấp nhận hay không, hắn vẫn kiên định tìm kiếm.

“Bệ hạ,” Tiêu Cẩm Ý thành tâm thành ý mà nói, “Thần thỉnh bệ hạ đừng tra cứu nữa. Bệ hạ vĩnh viễn là đế vương của giang sơn này, những người như ta tuyệt đối sẽ không thương tổn con dân Hạ quốc, cũng sẽ không để ảnh hưởng đến một ai. Cùng lắm, cùng lắm là có chút ý tưởng không an phận với bệ hạ mà thôi. Dựa vào tài trí của bệ hạ, tất nhiên có thể tìm ra những người này, đuổi bọn họ đến chỗ rất xa, để bọn họ không có cơ hội thương tổn đến bệ hạ, có được không?”

Y thà rằng để tiểu hoàng đế lừa mình dối người, thật không muốn hắn sống cuộc đời thanh tỉnh.

Cảnh Nhân đế chăm chú nhìn Tiêu Cẩm Ý, thật lâu sau mới lẳng lặng quay đi, không để tâm đến ánh mắt chân thành của y: “Đã muộn mất rồi.”

Những lời này giống như một cây kéo, cắt đứt sợi dây thừng vô hình trong lòng Tiêu Cẩm Ý, làm tảng đá treo trên đó rớt xuống, đè nghiến nát tan hy vọng của y.

“Những lời ngươi nói, trẫm cũng đã sớm đoán được. Đêm trước khi rời khỏi kinh thành, trẫm vẫn ra lệnh âm thầm theo dõi vài người, bọn họ đồng thời biến mất, sau đó nửa canh giờ lại đồng thời xuất hiện tại chỗ vừa biến mất, giống như tan vào hư không. Khi đó trẫm chỉ biết, sự tồn tại của các ngươi có lẽ giống như quỷ thần, người phàm căn bản không thể đọ nổi. Mà các ngươi còn là một nhóm nhiều người. Nếu các ngươi muốn làm gì Hạ quốc, trẫm thật không cách nào ngăn cản. Nhưng các ngươi không làm gì cả, còn cố gắng sống cuộc sống khuôn phép bình thường. Như vậy trẫm liền biết, thế lực ngăn cản trẫm đi tìm chân tướng sự thật cũng quản chế các ngươi, không để cho các ngươi làm điều gì vượt quá khả năng của người phàm. Các ngươi có quá phận cùng lắm cũng chỉ có thể dùng dùng hương. Lúc đó, trẫm liền nghĩ có lẽ nên thôi tìm hiểu, cũng thôi suy nghĩ.” Khuôn mặt của Cảnh Nhân đế tràn ngập mỏi mệt, thoạt nhìn cũng biết hắn đã rất mệt mỏi.

Cảnh Nhân đế mệt đến mức giống như hắn còn nói thêm một chữ nữa, hắn sẽ ngã xuống, nhưng hắn vẫn tiếp tục: “Nếu không có trận đại chiến của ngươi cùng Hô Diên Hi, trẫm có lẽ sẽ giấu những điều nghi vấn này trong lòng vĩnh viễn, coi như hết thảy đều là trẫm đa nghi, tuyệt đối sẽ không quản nữa. Chỉ là rõ ràng, võ công của ngươi cùng Hô Diên Hi là thứ thực lực bất phàm, làm cảnh giác trong lòng trẫm tăng lên rất cao. Nếu thật các ngươi chỉ có ý vô lễ với trẫm, trẫm đương nhiên tin bản thân mình sẽ không để cho kẻ xấu toại nguyện, đồng thời bỏ qua chuyện này. Chỉ là thứ mà Hô Diên Hi uy hiếp, chính là giang sơn của trẫm, là biên ải Mạc Bắc, là bá tính của ngàn dặm biên cương, trẫm không thể bỏ qua.”

Chấp nhất như thế, mới là tiểu hoàng đế của y. Tiêu Cẩm Ý chôn xót xa vào đáy lòng, lãnh tĩnh mà hỏi: “Vậy bệ hạ giải thích thế nào?”

“Trẫm đại khái cũng đã sớm nghĩ ra đáp án, chỉ là tự trẫm không muốn thừa nhận mà thôi.” Cảnh Nhân đế mệt mỏi nhắm mắt lại, tựa vào bên giường, thầm thì, “Hô Diên Hi không chỉ coi tính mạng dân chúng Hạ quốc bé như con kiến, ngay cả quân binh của hắn, hắn cũng vứt bỏ. Trong lòng hắn, hẳn là những người này không hề quan trọng. Như vậy là vừa khớp với suy nghĩ của trẫm, thái độ của hắn làm trẫm rốt cuộc không cách gì tự gạt mình.”

“Trẫm, trẫm…” giọng nói của Cảnh Nhân đế càng lúc càng nhỏ dần đến mức nghe không rõ, chỉ hoàng hậu có nội lực thâm hậu mới có thể nghe thấy lời Cảnh Nhân đế nói, “Trẫm cùng giang sơn này của trẫm, đại khái đều là giả. Có lẽ là thần phật phương nào dùng phép thuật gì đó, làm cho nhân vật trong sách trong truyện có ý thức. Như vậy nghĩa là trẫm… cuối cùng cũng chỉ là đồ giả.”

“Ký ức là giả, tình thân nhân duyên đều là giả, giang sơn là giả, mà ngay cả trẫm… đều không có thật.” Cảnh Nhân đế mở mắt ra, cho dù thống khổ, cho dù mỏi mệt, hắn vẫn phải nói ra những lời này.

Tiêu Cẩm Ý đau đến mức không thở nổi, y ôm chặt lấy tiểu hoàng đế thoạt nhìn suy yếu vô cùng, dùng sức ôm lấy hắn: “Ngươi không phải là giả, ngươi nếu là giả, ta biết phải làm sao!”

Cho dù y luôn biết đây là một cái thế giới dựng từ số liệu, nhưng có ai quy định tiểu hoàng đế nhất định là giả? Hắn rõ ràng như vậy, sống động như vậy, còn tỉnh táo hơn phần lớn những người “thật” ngoài kia. Đừng nói bọn họ chỉ là số liệu. Y sống trong thế giới này bốn năm, thế giới này trải qua bốn năm, những NPC trong thế giới này cũng sống qua bốn năm, làm sao còn có thể là giả!

“Vậy ngươi nói cho trẫm biết, khối thân thể sẽ đau, sẽ bệnh, sẽ đổ máu này của trẫm có phải là thật không? Khối thân thể võ công cái thế của ngươi, có phải là thật không?” Cảnh Nhân đế bình tĩnh hỏi.

Tiêu Cẩm Ý không cách gì trả lời, y không có cách nào nói cái đáp án tàn nhẫn như thế cho Cảnh Nhân đế nghe. Y cũng không cách gì giải thích cho Cảnh Nhân đế biết thế giới điện tử là thế nào, giải thích thực tại song song ra sao. Phải tồn tại ở thế giới bên ngoài mới là “sống” sao? Nếu là như vậy, sao còn làm phim về việc trí năng điện tử (AI) cũng có thể có tình cảm để làm gì? Kẻ nào dám nói số liệu cấp cao không thể tự suy nghĩ!

Chỉ cần có suy nghĩ, nhất định có sinh mệnh.

“Vết thương của hoàng hậu đổ máu, dù hoàng hậu không đau, tim trẫm cũng sẽ đau.” Cảnh Nhân đế giống như lại có một chút khí lực, tránh khỏi lồng ngực của Tiêu Cẩm Ý, cởi bỏ băng vải, lại giúp y bôi thuốc cầm máu.

Từng giọt lạnh lẽo như mưa lặng lẽ rơi trên bàn tay đang bôi thuốc của Cảnh Nhân đế, hắn thoáng chốc dừng tay, nhưng không hề ngẩng đầu. Hắn không định nhìn một người đàn ông thô kệch cao lớn rơi lệ, cũng không định để bản thân khóc theo y.

Không có gì để mà phải khóc, hắn là Thẩm Quân Duệ, là quân vương của Hạ quốc, có được ngàn dặm giang sơn, gánh vác hàng ngàn hàng vạn tính mạng dân chúng. Dù cho hết thảy có là giả dối, chỉ cần hắn còn có thể tồn tại, chỉ cần hắn còn có thể suy nghĩ, hết thảy đều sẽ là thật.

“Nhìn tình trạng thân thể của ngươi, có lẽ ngươi thật không thấy đau, nhưng sẽ có thương tổn. Nghiêm Húc bị chém đầu rồi cũng không sống lại. Như vậy có nghĩa là cho dù các ngươi không chết thật, nhưng cũng sẽ bị gì đó quản chế không thể quay lại nơi này.” Cảnh Nhân đế thản nhiên nói, “Trẫm không biết ngươi đến đây bằng cách nào, nhưng ngươi chưa đạt được mục đích vậy thì đừng để bản thân chết đi, cũng không nên vì không sợ đau mà làm thân thể tàn tật. Thân thể thương tổn hành động bất tiện.”

“Ta sẽ dưỡng thương thật tốt,” Tiêu Cẩm Ý nói, “Hô Diên Hi là ngoài dự đoán của ta, mục đích của hắn ta cũng không rõ.Ta phải bắt sống hắn, moi từ miệng hắn ra tung tích của một người.”

Cảnh Nhân đế trầm mặc trong chốc lát, sau đó hắn gỡ mặt dây chuyền vẫn luôn đeo trên cổ xuống, đặt vào tay Tiêu Cẩm Ý.

“Đây là thứ duy nhất ngươi tặng trẫm, trẫm vẫn luôn mang theo bên mình. Bất quá bây giờ nhớ tới ánh mắt của ngươi khi ấy, chắc hẳn là tặng cho sai người đúng không?” Cảnh Nhân đế vẫn luôn bình tĩnh mà nói, “Trẫm không phải là người ngươi muốn tìm.”

Nắm lấy mặt dây ấm nhiệt độ cơ thể của Cảnh Nhân đế trong tay, cánh tay cứng như sắt của Tiêu Cẩm Ý vậy mà phát run. Tiểu hoàng đế vừa ngoan vừa hiểu chuyện của y, rõ ràng là cửu ngũ chí tôn, là sinh mệnh trung tâm của thế giới này, lại quý trọng thứ vật phẩm nhỏ bé không có gì thu hút của y, vẫn luôn mang theo bên mình. Hắn quý trọng thứ này, rõ ràng là do quý trọng cùng yêu mến y, bây giờ lại muốn lấy xuống trả y?

Nhiệm vụ quan trọng, hay là tình cảm quan trọng?

Giữa cuộc chiến lý trí cùng tình cảm, Cảnh Nhân đế thà giấu hết oán giận, cứ thế đóng tròn vai minh quân, chọn cách trả lại mặt dây, vĩnh viễn giấu tình cảm của mình vào đáy lòng. Cảnh Nhân đế sẽ luôn chọn lý trí, hắn có thể kiềm chế hết thảy ý thích riêng chỉ để làm chuyện bản thân nên làm.

Cũng vì như thế, mới càng làm cho người ta xót xa.

Ánh mắt Cảnh Nhân đế nhìn mặt dây không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng Tiêu Cẩm Ý rõ ràng có thể cảm thấy miễn cưỡng cùng khổ sở trong lòng Cảnh Nhân đế.

Tất cả những gì hắn có đều là giả, chỉ thứ này mới có khả năng là thật, vậy mà hắn vẫn muốn trả lại thứ duy nhất chân thật này cho y.

Đối với Tiêu Cẩm Ý, y chắc chắn bản thân y vĩnh viễn không thể để lý trí thắng cuộc như hắn.

Lại một lần nữa đeo mặt dây lên cổ Cảnh Nhân đế, Tiêu Cẩm Ý nói: “Đây là bảo vật gia truyền của thần thiếp, còn quan trọng hơn tính mệnh của thần thiếp. Thần thiếp đã tặng thứ trân quý nhất của mình cho bệ hạ, thỉnh bệ hạ nhận lấy một phần tâm ý này của thần thiếp.”

Lúc mặt dây chuyền một lần nữa được đeo lên cổ Cảnh Nhân đế, Tiêu Cẩm Ý liền hiểu rõ, đối với y, nhiệm vụ cao hơn sinh mệnh, mà Cảnh Nhân đế lại cao hơn hết thảy.

Y thậm chí không nỡ để tiểu hoàng đế nhíu mi một chút, chỉ muốn che chở hắn vào lòng, quý trọng hắn.

Cảnh Nhân đế sờ sờ mặt dây trên cổ, vẻ mặt không thay đổi, ngón tay lại lưu luyến rời đi. Hắn nhỏ giọng nói: “Vừa rồi ngươi nói muốn dùng Hô Diên Hi để tìm một người, trẫm cảm thấy tựa hồ ngươi đã từng hiểu lầm trẫm là người kia, mà cái mặt dây này giống như tín vật duy nhất để tìm người, ngươi lại muốn tặng trẫm?”

“Không phải,” Tiêu Cẩm Ý dứt khoát nói dối, “Đây chính là do ta muốn tặng bệ hạ.”

Cảnh Nhân đế nắm mặt dây chuyền mà nói: “Tiêu Cẩm Ý, ngươi không cần dùng ánh mắt áy náy mà nhìn trẫm, ngươi không sai.”

“Ngươi không sai, các ngươi đều không sai, cả giang sơn này cũng không sai.”

“Sai chính là trẫm, trẫm hẳn nên giống như những người khác, làm tốt bổn phận của mình chứ không phải cứ khăng khăng tìm hiểu một sự tình như thế.”

“Nhân gian hư ảo, trẫm không nên sống cuộc đời thanh minh.”Editor: Mình rất kết câu cuối của tác giả, dù có thể mình chuyển ngữ chưa chính xác lắm.

Cuộc đời hư ảo.

Con người, xã hội, ganh ghét hãm hại nhau. Đứng ở ranh giới trưởng thành rồi mới nghiệm ra. Ta hại người, người hại ta. Ta không hại người, người vẫn hại ta để rồi khi ta ra đi, chỗ trống của ta được trám bởi một người khác ghê gớm hơn và cuộc đua tranh lại bắt đầu. Không ai nghĩ đến việc kết thúc sự đảo điên bại hoại, không ai dám và cũng không ai có khả năng kết thúc.

Người như Cảnh nhân đế, tỉnh táo nhìn thế gian tạm bợ chung quanh, có gì đó cô độc đến đau lòng. Tác giả cho Cảnh nhân đế nói từ “không nên”, giống như bắt tiểu hoàng đế thừa nhận tính cách vốn dĩ của bản thân chỉ là thứ thừa thải, tự phủ định chính mình. Không biết sao dù biết Cảnh nhân đế chỉ là nhân vật hư cấu, mình vẫn cảm thấy đau lòng cho người.