Trầm Luân Yêu Em

Chương 8: Muốn quay lại




Giọng anh dịu dàng, đầy vẻ quan tâm khiến Doãn Ái ngơ ngác một lúc, giây sau đã bị giọng nói đanh đá của Triệu Khả Khả kéo về.

“ Dịch Phàm học trưởng, cô ta không còn là bạn gái anh nữa đâu, cô ta thất thân với người khác năm 17 tuổi rồi.”

Dịch Phàm lạnh lùng lướt qua cô ta, bộ dáng khiến người ta không lạnh mà run, Triệu Khả Khả cũng hơi ngập ngừng, không còn lớn tiếng như vừa rồi nữa.

“ Người năm đó là tôi.”

Mọi người xung quanh như bắt được tin tức hay, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng thở, chờ đợi câu nói tiếp theo của Dịch Phàm. Triệu Khả Khả cũng không biết danh tính người đó là ai, cô ta đoán là lão già nào đó, không ngờ lại tự rước nhục.

“ Năm đó là tôi nóng vội muốn cô ấy thành của mình, bây giờ chúng tôi quay lại rồi, tin đồn gì đó thật quá phi lý.”

Lời thanh minh này Doãn Ái đã đợi suốt 3 năm, bây giờ nói ra còn có ý nghĩa gì nữa, những lời phỉ bang năm đó cô nghe còn nhiều hơn cả bây giờ, nếu lúc đó anh cũng nắm tay cô như khoảnh khắc này, cô sẽ không biến thành như vậy.

Bạch Nhạc dù ghét Dịch Phàm nhưng lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.

Một lời nói của Dịch Phàm, cô từ đứa hư hỏng liền biến thành tình yêu kiên định, Dịch Phàm tự nhiên biến thành bạn trai của cô.

Dịch Phàm nắm lấy tay cô, dẫn cô đi ra ngoài cổng đại học, cô đi theo sau anh, hình ảnh hệt như năm cao trung, khi mà Doãn Ái vẫn còn ngây ngô cho rằng tình yêu là vĩnh cửu.

“ Bỏ tôi ra.”

“ Tiểu Ái, đừng từ chối anh nữa, anh không tin em thờ ơ không để vào mắt.”

Dịch Phàm gọi món, toàn là đồ cô thích, bàn ăn trống giờ toàn món gà sốt cay nóng hổi, bên cạnh còn có mỳ hoành thánh.

“ Đừng đến tìm tôi nữa, anh đã có Hạ Tiểu Liên rồi.”

Anh không giấu được nụ cười, khóe miệng khẽ câu lên, tay đưa ra xoa đầu Doãn Ái. Nếu là 3 năm trước, Doãn Ái sẽ phùng má lên cãi lại anh, nhưng bây giờ, cô chỉ cúi đầu ăn, không dám đối diện với anh.

“ Tiểu Ái, người hiến tủy phù hợp với dì anh tìm được rồi, họ đồng ý hiến tủy ngay lập tức.”

Mấy hôm nay Dịch Phàm bận rộn là vì chuyện này, anh biết cô đã đợi người phù hợp rất lâu rồi, hơn nữa, đây cũng là anh muốn bù đắp cho Doãn Ái, muốn cô thấy được thành ý của anh.

Hôm qua cô chỉ vừa đồng ý trao đổi với Lục Tiêu Ngạn, nếu bây giờ rút lời anh ta sẽ giết chết cô mất. Trong một khắc nào đó, cô dao động, dù sao lần đầu của Doãn Ái cũng cho Dịch Phàm, nếu có thể cùng anh đi nốt quãng đời còn lại mới tốt.

Tiếng điện thoại như đòi mạng vang lên, phía đầu dây bên kia, bác sĩ Lương thông báo ca phẫu thuật của mẹ cô đã thành công. Doãn Ái vui mừng khôn xiết, cô vội thu đồ chạy đến bệnh viện.

“ Là ai?”

Doãn Ái hơi khó xử, cô biết, giữa cô và Dịch Phàm chẳng thể nối lại nữa rồi.

“ Lục Tiêu Ngạn.”

“ Em không biết anh ta nguy hiểm thế nào sao, em đồng ý để anh ta bao nuôi? Doãn Ái, tôn nghiêm của em đâu, em biết anh ta chỉ chơi đùa thôi, tại sao vẫn chấp nhận, muốn làm một trong những người bị anh ta chơi sao?”

Dịch Phàm nổi giận, anh giữ chặt tay cô, không muốn để cô đến bệnh viện.

“ Tôi ở trong tay anh cũng sớm bị hủy hoại. Anh đừng lôi quá khứ ra nói nữa, tôi bây giờ không phải học sinh cao trung vô tư yêu anh, anh còn muốn sao?”

“ Muốn, chỉ cần là em.”

Cô vẫn là Doãn Ái mà anh biết, không hề thay đổi. Anh không bận tâm cô cùng Lục Tiêu Ngạn là mối quan hệ gì, chỉ cần anh còn ở đây, Doãn Ái sẽ chọn anh, điều này anh dám khẳng định.

Lời nói chắc nịch của Dịch Phàm chỉ làm Doãn Ái thấy thêm nực cười, anh muốn nhưng cô không muốn, Doãn Ái có nguyên tắc của riêng mình, năm đó Dịch Phàm bỏ mặc cô giữa thị phị, anh thậm chí còn không đứng ra thanh minh, bây giờ nói ra còn có ích gì.

Có thể đề bù được những gì cô chịu năm đó sao.

“ Tiểu Ái, cân nhắc anh được không, chuyện trong quá khứ là do anh chưa thể bảo vệ em, lần này sẽ không để như vậy nữa.”

Doãn Ái đến bệnh viện, mẹ cô vừa phẫu thuật xong, thuốc mê vẫn còn chưa tan hết, dì Mai đứng bên cạnh giúp bà lau người, bác sĩ Lương đứng cạnh cô, thở dài nói.

“ Lần này qua khỏi nguy hiểm, nhưng mẹ cháu rất yếu, lại không có tinh thần chữa bệnh, ta chỉ sợ…”

“ Cháu sẽ nói chuyện với bà ấy nhiều hơn.”

Ông quay đi, Doãn Ái ngồi trên hàng ghế lạnh lẽo, ánh mắt ảm đạm nhìn phòng bệnh kín đáo lại sạch sẽ. Lục Tiêu Ngạn đã sắp xếp cho bà ở phòng bệnh VIP, nhận được ơn huệ từ trên trời rơi xuống này quá nặng nề.

Cô đến phòng của Lục Tiêu Ngạn, một người đàn ông vừa bước ra, tự nhận là thư kí của anh, tên là Từ Chính. Doãn Ái gõ cửa phòng, Lục Tiêu Ngạn đang mặc đồ bệnh nhân, nằm trên giường bệnh xem điện thoại.

“ Lục Tiêu Ngạn…cảm ơn anh.”

Cô nói rất nhỏ, dù biết bản thân mình đã trao đổi nhưng cô vẫn muốn cảm ơn anh ta, cô đã tìm người phù hợp 2 năm rồi.

“ Thay vì nói suông, tôi thích hành động hơn.”

Ánh mắt anh có chút hư hỏng, ngoắc tay ý bảo Doãn Ái lại gần.

“ Bác sĩ nói anh không thể vận động mạnh, đi bộ cũng sẽ khó khăn, phải mất vài tuần mới hồi phục hoàn toàn.”

Doãn Ái nói ra một loạt lý do, muốn anh ta nhận thức được hiện trạng của bản thân mà dừng ham muốn trần tục, nói xong cô cũng thấy ngại.

Lục Tiêu Ngạn tự nhận thấy đây là lần chơi bời xui xẻo nhất của anh, đáng ra anh nên ăn sạch cô từ hôm qua, bây giờ phải tịnh dưỡng mất mấy tuần, để cho Doãn Ái thoải mái như vậy.

“ Đợi tôi khỏe lại nhất định sẽ hung hăng muốn em.”

Doãn Ái đã lĩnh giáo qua vào tối đó, cô thà rằng anh ta làm một lần rồi xong, còn hơn dây dưa đến những lần sau. Cô đột nhiên chột dạ, Dịch Phàm nói sẽ bảo vệ cô, liệu anh có giúp cô thoát khỏi mối quan hệ tiến thoái lưỡng nan này hay không.

Doãn Ái cũng không biết mình sẽ dùng kế hoãn binh được bao lâu.