Trầm Luân Yêu Em

Chương 52: Tôi muốn kết hôn




Xe đã rời khỏi Hoa Thành, bỏ đằng sau ồn ào náo nhiệt, xuyên thẳng ra đường lớn. Doãn Ái đóng cửa kính lại, dựa đầu vào mặt kính cứng cáp, cảm giác buồn ngủ vừa rồi đã biến mất, cô bây giờ hoàn toàn tỉnh táo.

“ Anh vừa hút thuốc à?”

“ Có một chút.”

Khứu giác của Doãn Ái rất nhạy cảm, cô không thích mùi thuốc lá, nó rất khó ngửi, thậm chí còn từng cho rằng những người hút thuốc đều là ông già rảnh rỗi, nhưng trên người Lục Tiêu Ngạn lại không khó ngửi như ba cô.

“ Lần sau có thể đừng đến đón em được không? Nếu không anh sẽ là đối tượng bị đem ra bàn tán đấy.”

Những cậu ấm trong trường nói rất khó nghe, thông qua lời họ, Lục Tiêu Ngạn đã méo mó, Doãn Ái lại còn bị diễn tả thảm hơn, cô không muốn anh nghe về mình như thế.

“ Tùy em.” Lục Tiêu Ngạn im lặng một chút, lát sau lại nghe thấy anh hỏi.

“ Còn bao lâu nữa em tốt nghiệp?”

Trong lòng cô nhói lên, hỏi như vậy không phải quá rõ ràng rồi sao. Lục Tiêu Ngạn thích sinh viên trẻ trung, cô đã sắp tốt nghiệp rồi.

“ 2 tháng nữa.”

Tự Doãn Ái đã sớm chuẩn bị tinh thần, đến khi nghe chính Lục Tiêu Ngạn nói ra, cảm giác nặng nề quẩn quanh, đối diện với anh cũng cảm thấy khó khăn.

Lục Tiêu Ngạn cũng đã có dự định cho mình, kì thực, anh nợ Khải Văn quá nhiều, đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành lời hứa với anh ấy, còn chưa thể hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của anh ấy.

……..

Qua một tuần này là đến ngày giỗ của Khải Văn, năm nào cũng vậy, Cố gia đều mời một số người thân cận đến

làm một bữa cơm, trên phòng thờ trang trọng cũng có một chỗ cho anh.

Không ngoại lệ, năm nay Lục Tiêu Ngạn vẫn đến, có khác chỉ là ở xuất hiện thêm Chu Hiểu Hiểu trong bếp cùng bà Cố, Mặc Mặc đang ngồi cùng ông nội chơi trong phòng khách.

Lục Tiêu Ngạn thắp xong nén hương cũng đi xuống, Cố Dã Trung cũng hơi hắng giọng, Lục Tiêu Ngạn ngầm hiểu ý ông, định bụng giải thích, cuối cùng lại thôi.

“ Ngạn, con đến tuổi rồi, tính chơi bời đến bao giờ?”

Đột nhiên anh cảm thấy mình đã rất già rồi, còn phải để mọi người giục lấy vợ. Kết hôn, suy nghĩ này cũng chỉ thoáng hiện lên trong đầu anh, bây giờ lại trở nên quá đỗi rõ ràng.

“ Con sẽ kết hôn, một tháng nữa.”

Xung quanh đều ngạc nhiên, Lục Tiêu Ngạn vẫn luôn âm trầm khó đoán, dù Cố Dã Trung là người trực tiếp dạy dỗ vẫn không thể nắm tường tận con người anh, những quyết định đưa ra luôn dứt khoát như vậy.

“ Sao lại quyết định đường đột vậy?”

“ Tôi cũng không muốn mãi như này nữa, cũng nên ổn định rồi.”

Lục Tiêu Ngạn chán nản cảnh tượng ngôi nhà tối om mỗi khi mệt mỏi, yên tĩnh lại cô quạnh, hệt như một lâu đài cổ bị bỏ hoang, trái tim con người cũng theo đó mà đóng băng.

Một phần cũng là vì lời hứa với người anh trai ấy, chính anh cũng dần tò mò, cuộc hôn nhân của mình liệu có thể hạnh phúc như Cố Viên Long, liệu Doãn Ái có phải tình kiếp của anh như Tử Tiêu nói không.

Doãn Ái có thể giữ được chân anh không?

“ Đừng làm Khải Văn lần thứ hai, anh ấy không muốn cậu chỉ vì lời hứa mà sống cả đời giống anh ấy.”

Lục Tiêu Ngạn đã đứng ở cổng lớn của Cố gia, nếu nói làm một Khải Văn thứ hai thì anh cũng không dám chắc, ít nhất Khải Văn yêu người con gái đó, còn anh đối với Doãn Ái, cũng không rõ là cảm giác gì nữa.

“ Tôi không đặt nhiều tâm tư vào chuyện này, kết hôn cũng chỉ là hoàn thành lời hứa với anh ấy.”

“ Nếu cậu yêu người khác thì sao, đừng nóng vội.”

“ Nếu tôi yêu người khác cũng sẽ không ly hôn. Long, đi theo tôi rất nguy hiểm, nếu một ngày tôi có yêu người khác, cũng sẽ không kết hôn với người ta.”

Lục Tiêu Ngạn chọn Doãn Ái, chỉ vì anh đang có một người phụ nữ là cô, hơn nữa Doãn Ái cũng theo anh lâu như vậy, anh cũng không muốn tốn thời gian tìm người mới.

Nếu quả thật có một ngày anh yêu người khác, vẫn sẽ để chức danh Lục phu nhân cho cô, còn nếu cô không thích, bọn họ có thể ly hôn, anh sẽ chu cấp đầy đủ cho cô.

Lục Tiêu Ngạn rời Cố gia, bên ngoài cũng đã gần tối trời, khi anh về Lục Bảo Kính vẫn không thấy Doãn Ái đâu, chỉ có Lữ Nha đang chăm sóc cho mấy cây cảnh.

“ Cô ấy đâu rồi?”

“ Doãn tiểu thư nói có việc, chị ấy nói là không về hôm nay, cậu chủ, để em dọn cơm luôn.”

Lục Tiêu Ngạn nhíu mày, trong điện thoại cô cũng chỉ gửi một tin nhắn cụt ngủn, dường như đang làm chuyện gì lén lút vậy. Anh gọi cho Doãn Ái, một lúc sau mới thấy cô trả lời, giọng điệu khẩn trương không giấu nổi vui mừng.

Lục Tiêu Ngạn nhận được câu trả lời, sắc mặt không lộ rõ vẻ gì, chỉ cảm thấy có gì không đúng.

Doãn Ái ở bên nhà hàng gần quảng trường, cẩn thận nhìn lại mình trong gương, sau đó vỗ vỗ lại một cái, mỉm cười rạng rỡ ra ngoài bàn chờ.

Lần đầu tiên mẹ hẹn cô ra ngoài, trong lòng vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, có lẽ bà muốn bù đắp cho cô chăng. Doãn Ái ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, món ăn cũng được bê lên, cô chờ đến gần 30 phút vẫn chưa thấy bà xuất hiện.

Người phục vụ có để lại lời nhắn, Tố Như dặn cô dùng bữa trước, bà bận chút việc sẽ đến sau. Doãn Ái không đói, cô vẫn kiên nhẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, từng dòng người đi qua, nhộn nhịp đông đúc vẫn không thấy bóng dáng của bà.

“ Xin chào quý khách, xin hỏi có đặt trước chỗ ngồi không ạ?”

Doãn Ái theo tiếng của nhân viên nhìn ra cửa, khóe miệng chưa kịp câu lên đã hạ xuống ngay lập tức. Tố Như không đi một mình, bên cạnh bà còn có Lý Tuyết.

Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, mọi thứ đều không như cô tưởng tượng. Tố Như điềm đạm ngồi xuống đối diện cô, bà không biểu lộ vui mừng, chỉ nhàn nhạt hỏi cô.

“ Vẫn chưa ăn sao?”

“ Con đợi mẹ đến, đồ ăn vẫn còn nóng, bây giờ ăn cũng chưa muộn.”

Lý Tuyết nhếch mép, chính cô ả cố tình đi cùng Tố Như, chính là để nói cho Doãn Ái biết, mẹ là của cô ta.

“ Doãn Ái, đi mua sắm hơi lâu nên mẹ và tôi ăn ở ngoài rồi, tôi cũng nhờ phục vụ bưng đồ ăn rồi, cô vẫn đợi sao?”