Doãn Ái chính là như vậy, Lục Tiêu Ngạn bỏ cô có thể dễ dàng đến với người mới, sợ rằng khi gặp lại đến tên cô anh cũng còn chẳng nhớ, nhưng Doãn Ái không vô tâm được như anh, hoặc có lẽ không phải anh vô tâm, mà anh vốn chẳng yêu cô.
Vậy nên, Doãn Ái thà là người chủ động rút lui, cũng không muốn bị bỏ rơi thêm lần nào nữa.
…….
Lục Tiêu Ngạn từ Nhật Bản trở về có mang theo quà cho Doãn Ái, là một sợi dây chuyền kim cương Round sáng lấp lánh. Kim cương màu sapphire sáng lấp lánh, là điểm nhấn nổi bật trên làn da trắng sứ của Doãn Ái.
Ngay khi nhìn thấy nó anh đã cảm thấy Doãn Ái đeo vào nhất định sẽ rất đẹp, quả thực không sai.
Hồng Lâu Môn mở yến tiệc, giới thượng lưu đến rất đông, trong sảnh rộng lớn có một người con gái ngồi vẽ tranh, quả thực có chút độc lạ.
Cô gái như đang làm thử thách, tay cầm bút lông tô vẽ, màu nước cứ thấm vào giấy lại loang ra, nhìn bức họa đẹp mắt vô cùng. Vẻ tao nhã của Tô Mạt càng khiến người xem xao động, nét vẽ của cô ta cũng đậm chất riêng, mềm mại lại uốn lượn.
Tiếng nhạc kết thúc, Tô Mạt quay người xuống phía khán đài, cúi chào thanh lịch rồi rời đi. Bức tranh ấy cũng được đem đi đấu giá ngay sau đó.
“ Tiểu Ái, anh dẫn em đến phòng đấu giá.”
Lục Tiêu Ngạn vừa rồi cũng rất thưởng thức, lát sau anh vòng qua eo Doãn Ái, mang theo cô đến phòng triển lãm đấu giá. Bên trong đã đông kín người, Lục Tiêu Ngạn đưa một tấm vé màu đen ra, họ lập tức được đưa đến ghế VIP.
Khán phòng nhộn nhịp, Dịch Phàm cũng có mặt cùng Lý Tuyết. Bụng cô ả đã rất lớn rồi, dù vậy vẫn không che đậy trang điểm lộng lẫy, bộ váy bà bầu cũng được may đo cẩn thận.
Hai người họ ngồi đối diện Doãn Ái, cách cô mấy hàng ghế. Trong phòng có tiếng nhạc lớn vang lên, sản phẩm đầu tiên được đưa lên, là một chiếc xe Ferrari cổ màu vàng, hàng loạt tấm biển được giơ lên với mức giá trên trời.
Doãn Ái không thích những nơi như vậy, nhưng Lục Tiêu Ngạn thích, cô cũng sẽ chiều lòng anh, tỏ ra mình cũng rất hứng thú.
Chiếc xe này Lục Tiêu Ngạn không có hứng thú, anh không thích đồ cổ lắm, nhưng Cố Viên Long đối với xe đặc biệt quan tâm, anh ta cũng là người sở hữu mới của chiếc xe.
“ Mọi người, đây là bức tranh vừa đoạt giải ở Italy, Đại dương, là do sinh viên đại học Hoa Thành nổi tiếng Tô Mạt, người vừa dành đề cử ở cuộc thi tranh Nghệ thuật Italia, giá khởi điểm, 50 vạn.”. Tiên Hiệp Hay
Phàm là người am hiểu nghệ thuật đều biết cuộc thi tranh ảnh Nghệ thuật ở Italy, những người đến đây không phải ông bà cũng là người tri thức lớn, đối với nghệ thuật đặc biệt thưởng thức.
“ 200 vạn.”
Lục Tiêu Ngạn cũng không ngoại lệ, anh thích bức vẽ này, dù trong lòng cảm thấy nó chưa hoàn thiện lắm, nhưng chắc chắn có thể đem về sửa. Dịch Phàm và Doãn Ái đều giật mình, bức tranh này không phải do cô đem bán sao.
Dịch Phàm liếc mắt có thể nhận ra được chủ đề của bức tranh, đại dương đó cũng chẳng xa như tưởng tượng, là biển Tô Châu. Lúc đó, chính Doãn Ái là người phối màu cho nó, nét vẽ đó là của Dịch Phàm, cô không nhìn sai được.
“ 250 vạn.”
Dịch Phàm cũng giơ bảng lên, anh không ngờ Doãn Ái có thể dễ dàng đem bán nó đi như vậy, anh chính là không cam tâm.
“ 260 vạn…”
“ 265…”
Số tiền cứ thế nhếch lên, Tô Mạt sau khán đài không ngừng mừng thầm, bức vẽ này cô ả mua chỉ mấy tệ, vậy mà có thể đem đi tranh giải ở Italy, dù chỉ là đề cử nhưng danh tiếng ở đại học Hoa Thành vang danh, lại còn đem bán đấu giá ở Tam Châu.
“ Ngạn, anh thích nó sao?”
“ Phải, đem về treo trong phòng tranh, đảm bảo rất đẹp, chỉ là có một vết rất không phù hợp, nếu đã vẽ đẹp như vậy tại sao còn mắc sai lầm này.”
Doãn Ái biết mình không có tư cách nói đây là tranh của cô, cô đã bán nó rồi. Vết không phù hợp mà Lục Tiêu Ngạn nói chắc chắn là Tô Mạt cố ý che đi, chỗ góc đó là tên của Dịch Phàm, chính cô thay anh kí vào đó.
“ 400 vạn.”
Lục Tiêu Ngạn giơ bảng, cả hội trường im lặng, có lẽ sẽ chẳng có ai giơ thêm, chẳng ai vì một bức tranh mà sẵn sàng chi trả như thế. Dịch Phàm buông xuôi, Lý Tuyết chẳng hiểu vì sao anh cố chấp với thứ này như vậy, dù sao cũng chỉ là một bức tranh.
“ Anh chi nhiều tiền thế?”
“ Anh không thích kì kèo, đã là đồ anh muốn thì phải có được.”
Tô Mạt đứng sau hội trường mừng như điên, cô ta còn muốn xem người bỏ tiền lớn như vậy là ai, đến khi buổi đấu giá kết thúc, chính tay cô ta đưa tranh cho Lục Tiêu Ngạn, ánh mắt không khỏi đánh giá.
Người này cần tiền có tiền, cần tướng mạo có tướng mạo, cô gái đi bên cạnh cũng thật có phúc, viên kim cương trên dây chuyền chắc chắn không rẻ.
“ Không thích?”
“ Thích…”
Doãn Ái miễn cưỡng gật đầu, cô hơi tránh né ánh mắt của Dịch Phàm, tự cảm thấy rất hổ thẹn. Trong phòng hội trường đã sớm xôn xao, Lý Mạnh vừa tranh cử nghĩ sĩ thành công, áp đảo chính quyền của Hạ Phủ Văn, tin này mau chóng lan ra, tiệc mở rất lớn.
Lý Tuyết là con gái ông, nhờ vị thế mới này mà tiếng nói ở Dịch gia cũng không ít, cô ả lại càng được phen kiêu ngạo. Trời cho cô ta nhan sắc, lại có địa vị, hoàn toàn có thể hơn đứt Doãn Ái, Dịch Phàm sớm muốn gì cũng nhận ra.
Trên bục Lý Mạnh đang phát biểu, Doãn Ái đứng ở dưới uống nước cam, cảm giác bộ váy trên người thật sự rất vướng víu.
Lục Tiêu Ngạn đang xã giao, cô tuyệt nhiên không dám phiền đến anh. Lát sau tiếng ồ lớn vang lên, trên sân khấu là một người phụ nữ diễm lệ, trên người bà ấy toát ra khí thế phu nhân giàu có, dường như đã quen với sự hào nhoáng.
Doãn Ái ngơ ngác nhìn mẹ cô đứng cạnh Lý Mạnh, nụ cười của bà cô chưa từng nhìn thấy, trong suốt 21 năm sống trên đời chưa từng một lần nhìn thấy.
“ Mọi người, xin giới thiệu, đây là phu nhân của tôi.”
Lý Tuyết ôm lấy tay Tố Như, bà cũng cười trìu mến đáp lại. Doãn Ái nén nước mắt không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tiếng nói của Lý Mạnh lại vang lên.
“ Trước đây bà xã tôi sức khỏe không tốt, giờ đã bình ổn trở lại, nhân cơ hội này ra mắt mọi người.”
“ Chúc mừng nghị sĩ Lý, hai mẹ con quả thật rất giống nhau…”