Trầm Luân Yêu Em

Chương 12: Sỉ nhục (H+)




Lục Tiêu Ngạn nhíu mày, mở miệng ra là Dịch Phàm, không nhìn ra cô lại chung tình như vậy, ngủ với anh rồi vẫn còn tơ tưởng đến hắn ta.

“ Tôi cũng không đánh hắn, có phế cũng không phải do tôi.”

Tay cô nắm chặt lấy túi, chỉ hận không tát anh ta một phát, người bỉ ổi như Lục Tiêu Ngạn cô chưa bao giờ gặp cả.

“ Anh cho người đánh anh ấy, anh không biết bàn tay quan trọng với họa sĩ thế nào sao? Ngoài dùng thủ đoạn hèn hạ ép người khác ra, anh còn biết làm gì nữa?”

Lục Tiêu Ngạn quay người, khuôn mặt đẹp như tạc lộ rõ vẻ khó chịu, xe đang đi cũng đột nhiên dừng lại, tấp vào lề đường vắng vẻ.

“ Tôi mới ngủ với cô một lần, cô cho rằng thế là xong rồi.”

Doãn Ái không biết lấy gan ở đâu, cô không để lời anh ta vào tai, tranh thủ xe dừng lại mở cửa ra, ngã sõng soài ra đất. Đầu gối bị rách, cô cũng không để ý, đứng dậy muốn rời đi.

“ Tự tôi về được.”

Cô không muốn nghe anh ta sỉ nhục nữa, cô cũng có quyền tự do, không phải búp bê anh ta mua về, chỉ cần có dục vọng là lôi ra thỏa mãn. Lục Tiêu Ngạn phóng đi, chẳng mất mấy giây đã lôi được Doãn Ái vào trong xe, ghế cũng bị điều khiển ngả ra phía sau, thuận tiện để cô nằm lên.

“ Nói năng không dè chừng như vậy, không sợ tôi giết chết cô sao?”

“ Lời này tôi nghe không ít, bây giờ vẫn sống rất tốt, Lục thiếu anh một dao có thể giết tôi, tôi có nên cảm ơn anh thủ hạ lưu tình không?”

Lần đầu tiên Lục Tiêu Ngạn gặp phải người đàn bà cứng đầu như vậy, bị chọc tức, máu nóng trong người anh dồn lên, không nhanh không chậm cắn xuống cổ cô. Doãn Ái không nghĩ anh ta vẫn làm, cả người cô run lên, mái tóc dài xõa ra, mượt mà như suối.

“ Tôi không tin không trị nổi cô.”

“ Lục Tiêu Ngạn, bỏ tôi ra, chúng ta chỉ giao dịch vào cuối tuần, anh đừng…”

“ Cô là do tôi đổi về, là tình nhân của tôi, chỉ cần tôi muốn thì không phải đợi thời điểm.”

Áo của cô đã bị kéo xộc xệch, quần bò cũng bị anh ta cởi cúc. Anh ta đã nói thế, cô còn có thể bảo anh ta dừng lại sao? Nhiều lúc Doãn Ái từng nghĩ, cô dính phải Lục Tiêu Ngạn là đúng hay sai, cô không biết gì về anh ta, nhưng anh ta quá nguy hiểm.

“ Muốn làm gì thì làm nhanh lên, tôi có tiết vào sáng mai.”

Doãn Ái nói nhanh lên, Lục Tiêu Ngạn cũng khẩn trương hơn cô, đem toàn bộ dục vọng tiến vào. Không thể nói, tối qua anh chưa đủ, người Doãn Ái có một khí chất sạch sẽ, đến cơ thể cô cũng vậy, mùi sữa tắm nhàn nhạt trên da, so với nước hoa còn kích thích hơn.

Doãn Ái hơi cong người, phía dưới của cô rất đau, vừa khô vừa rát. Nếu như Lục Tiêu Ngạn giết cô ở đây, có lẽ cũng chẳng ai đi tìm, càng không ai khóc thương.

Đau đớn qua đi, Lục Tiêu Ngạn ngồi chỉnh tề ở ghế bên cạnh, Doãn Ái cũng không khóc lóc làm loạn, tự mình cài lại quần áo. Ánh mắt cô trống rỗng, vừa rồi cũng chỉ mình anh ta hưởng thụ, loại cảm giác nhục nhã này, cô nuốt không trôi.

“ Đừng có làm bộ dạng sống dở chết dở, ngày hôm qua cũng không thấy cô ngại ngùng gì.”

Doãn Ái đột nhiên thấy bức xúc, cộng thêm mấy chuyện gần đây, trong lòng khó chịu cãi lại anh ta.

“ Nếu không phải bị dồn vào đường cùng, anh nghĩ tôi sẽ ở đây cung phụng anh? Cũng chỉ là hiến tủy, là làm việc nhân đạo, mất của anh miếng thịt nào chứ, lại nói tôi cũng trả đủ tiền, anh dựa vào đâu mà ép buộc tôi.”

Cô không muốn sống như này nữa, Doãn Ái có nghèo, nhưng cô không muốn được bao nuôi, càng không muốn bị xúc phạm.

Lục Tiêu Ngạn bị lời này chọc tức, hai tay đè lên cánh tay gầy của Doãn Ái, ép cô nằm xuống một lần nữa.

“ Cung phụng tôi? Lúc cô cầm tiền của tôi còn không tự mình xấu hổ, thử hỏi cô thỏa mãn tôi được lần nào.”

Âm thanh từ môi anh trào phúng, Doãn Ái cơ hồ nhớ lại 3 năm trước ở Dịch gia, bá mẫu đem số tiền bồi thường ném về phía cô, từng tờ tiền đỏ rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng như lông.

“ Vậy anh nói đi, làm thế nào mới trả hết nợ cho anh.”

Thần sắc anh lạnh lùng, lực ở tay ngày càng mạnh, dường như muốn đem cổ tay cô bẻ gãy.

“ Nhìn cô bây giờ có giống kĩ nữ không.”

Doãn Ái hít một hơi, nước ở đã dâng đến hốc mắt, chỉ trực chờ trào ra.

“ Anh cũng đâu phải ngủ với mình tôi, vậy anh thì tính là gì?”

Cô biết lời này của mình ngu xuẩn đến mức nào, nhưng nếu hỏi cô có hối hận không, Doãn Ái chắc chắn sẽ nói lại lần nữa.

“ Miệng lưỡi của cô càng ngày càng sắc bén nhỉ, không nhìn xem cô đang nói chuyện với ai sao?”

Cả người cô bị ép ưỡn ra, eo mỏi nhừ lại càng đau, hai bả vai bắt đầu run rẩy sợ hãi.

“ Tôi tự biết mình chỉ bằng hạt cát dưới chân anh, cũng không có ý định trèo cao, tôi chỉ muốn đi học xong rồi kiếm công việc ổn định….”

Sau đó, chuyển khỏi Tam Châu, sống một cuộc sống của riêng mình. Lục Tiêu Ngạn dò được thâm tâm cô, trong không gian chật hẹp, lời anh ta thì thầm bên tai cô ngập tràn ma mị.

“ Muốn bắt đầu một cuộc sống khác? Quen một người đàn ông khác, vẽ ra viễn cảnh hạnh phúc. Ngây thơ, cô nghĩ thoát khỏi tôi cô có thể sống tốt sao? Nếu không nhờ tôi chẳng phải giờ cô vẫn một ngày 3 việc, tối đến lại rót rượu ở Vãn Cảnh sao?”

Doãn Ái từng chật vật hơn thế, một chút này chẳng là gì, dù không có anh ta cô vẫn sống tốt, chẳng phải cô vẫn tồn tại được 20 năm rồi sao.

“ Anh vẫn nghĩ mình cứu vớt tôi? Không có anh cuộc sống của tôi mới viên mãn, dù có nghèo cũng không nhục nhã như bây giờ.”

Lục Tiêu Ngạn ngồi sang một bên, người như Doãn Ái anh gặp rất nhiều, ban đầu từ chối đủ đường, sau một đêm liền thay đổi chóng mặt, nhưng chưa thấy ai cứng đầu đến mức này. Không trị được Doãn Ái, anh không phải Lục Tiêu Ngạn.

“ Cút xuống.”