Trầm Luân Yêu Em

Chương 100: Khoản tiền mờ ám




“ Lục Tiêu Ngạn, nhột quá.” Doãn Ái ngừng gõ, đưa hai tay đẩy đầu anh ra.

Ngoài trời mới dần chuyển tối, Lục Tiêu Ngạn nhấc bổng cô lên, Doãn Ái còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị anh kẹp chặt trên giường.

Người đàn ông dùng hai chân kẹp chặt cô, hai tay ôm lấy Doãn Ái, khi ngửi thấy mùi chanh mát dịu mới nhắm mắt.

Doãn Ái muốn giãy ra nhưng bất lực. Bác Á không có dự án mới, công việc cũng đang tiến triển rất tốt, rốt cuộc Lục Tiêu Ngạn buồn phiền vì chuyện gì chứ.

Cô đưa hai tay chạm vào mặt anh, nhẹ giọng hỏi: “ Có chuyện gì sao?”

Hai mắt Lục Tiêu Ngạn vẫn nhắm nghiền, tưởng anh đã ngủ say thì lại nghe thấy giọng anh khàn khàn.

“ Nhớ mùi.”

Sặc, cái lý do quái gở gì vậy. Nói đàn ông là những đứa trẻ to xác cũng không sai, nhìn Lục Tiêu Ngạn bây giờ, ai còn nghĩ anh là chủ tịch Bác Á cao cao tại thượng chứ.

Anh không nói lý do, Doãn Ái cũng không tò mò thêm.

Lục Tiêu Ngạn ôm Doãn Ái ngủ đến đêm, bất chợt tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại. Anh khẽ thu tay lại, đặt Doãn Ái sang một bên.

Lục Tiêu Ngạn đứng dậy hướng ra ban công. Anh lấy điếu thuốc ra, ánh lửa nháy sáng trong gang tấc liền tắt đi, khói trắng bay lượn trên không trung.

Anh nhàn nhạt nói: “ Ông ta đã về rồi?”

Cố Viên Long ở đầu dây bên kia thừa nhận. Trong bóng đêm tịch mịch, người đàn ông như bị cô đơn nuốt chửng, bóng lưng cao lớn độc lai độc vãng, ánh mắt mang theo chán chường nhìn ra bên ngoài.

“ Đừng manh động, muốn trả thù phải lên kế hoạch, huống chi ông ta không dễ đụng, lại không phải ở địa bàn Tam Châu.”

Lục Tiêu Ngạn rơi vào suy tư: “ Được rồi, lần này phiền cậu.”

Cố Viên Long hào sảng nói, đầu dây bên kia vì có tiếng trẻ con mà ồn ào, một nhà náo nhiệt biết bao.

“ À đúng rồi, đã xác định được vị trí chôn cất năm đó, sáng mai cậu đến xem thử đi.”

Lục Tiêu Ngạn thỏa hiệp rồi cúp máy. Anh đưa hai tay chống lấy lan can, dựa lưng vào thành chắn tinh xảo, lẳng lặng nhìn người con gái đang ngủ say.

Doãn Ái mềm mại như nước, mái tóc ngắn giờ đã dài ra một chút, kì thực, anh vẫn thích nhìn cô với mái tóc dài nữ tính hơn.

Cô như đang mơ thấy gì đó đẹp đẽ, khóe miệng hơi mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang một bên, lông mi dài cong vút khẽ động, đẹp như một bức tranh vẽ.

Lục Tiêu Ngạn như cảm nhận được mùi vị của hối hận, đáng lẽ ra anh không nên ly hôn. Nếu không bây giờ bọn họ khả năng cũng có một đứa trẻ đi.

Sáng hôm sau, khi Doãn Ái tỉnh dậy Lục Tiêu Ngạn đã đến công ty, cô mang bụng đói từ tối qua xuống nhà, ăn hết hai chén cơm.

Lữ Nha đặc biệt căn dặn: “ Cậu chủ có đặt cho chị vé đến bảo tàng nghệ thuật, em để trên bàn uống nước cho chị rồi.”

Doãn Ái ra bàn uống nước lấy, tấm vé trơn nhẵn mang phong cách cổ điển, đúng là phong cách cô đang hướng tới cho dự án tiếp theo.

So với dây chuyền đắt đỏ hay mẫu áo mới nhất, những món quà thiết thực như này còn giá trị hơn rất nhiều.

“ Tối nay tôi hẹn Bạch Nhạc đi ăn, em không cần chuẩn bị phần cơm của tôi đâu.”

Lữ Nha gật đầu. Đúng 3 giờ chiều, Doãn Ái đứng trước khu bảo tàng nghệ thuật Viccin, bên trong chỉ có một vài nghệ nhân lớn được mời đến.

Cô đi đến khu trưng bày tranh của họa sĩ trẻ, tất cả đều là người nước ngoài, trên mỗi tác phẩm đều có kí họa rất đặc biệt.

“ Quả thật sáng tạo mà.” Doãn Ái cảm thán, hai mắt ngưỡng mộ nhìn vào bức ‘Castle on the Hill Farm’

“ Đúng là rất đẹp. Đây là một họa sĩ tự do người Nhật vẽ tay, mới được giải Họa sĩ trẻ đấy.” Dịch Phàm đứng bên cạnh cô lên tiếng.

Doãn Ái quay sang nhìn anh, có chút bất ngờ, sau bao lâu không gặp trông anh ta ngày càng chững chạc, thậm chí còn có thể nói là quý ông.

“ Nó lấy ý tưởng từ ‘Howl’s moving Castle” Anh giải thích thêm.

Doãn Ái gật gù, cô cũng có cảm nhận như vậy. Dịch Phàm quay sang cười nhã nhặn, anh nói: “ Tiểu Ái, đã lâu không gặp, suốt thời gian qua anh đều đi tìm em.”

“ Tìm tôi có chuyện gì?” Doãn Ái cố tình hiểu sai ý anh, nghe câu này có chút khó chịu.

Cô lại nhớ đến lời Lý Tuyết, Dịch Phàm là kẻ đầu xỏ.

“ Đến quán café dưới tầng được không?” Dịch Phàm đề nghị, Doãn Ái cũng đồng ý đi theo.

Hai người chọn thực đơn, ngồi ở trung tâm quán, cảnh bên cạnh cửa sổ là tòa nhà hát đối diện.

Cô khuấy nhẹ ly trà: “ Hôm trước tôi có gặp Lý Tuyết.”

Chỉ một lời nói thôi đã đủ khiến sắc mặt Dịch Phàm thay đổi, nhưng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại. Mà Doãn Ái đều nhìn thấy hết.

“ Chị ta bị đám bác sĩ bắt đi, có phải bị bệnh gì không?”

Thấy Doãn Ái có hứng thú, Dịch Phàm cũng tận dụng cơ hội bắt chuyện.

“ Anh và cô ta ly hôn hơn nửa năm rồi. Khi đó Hạ Tiểu Liên mang thai con trai, Lý Tuyết sợ hãi địa vị của cô ta ở Dịch gia lung lay nên đã cố tình dùng thuốc hại Hạ Tiểu Liên.”

Anh dừng lại trên khuôn mặt cô, sau đó tiếp tục nói.

“ Bị Dịch Hạo phát giác, Dịch lão gia liền muốn tống cô ta vào tù. Sau khi ở trong đó được 3 tháng, phía bác sĩ nói cô ta có dấu hiệu của tâm thần, từ đấy liền chuyển vào viện.”

Chi tiết Dịch Phàm lợi dụng Lý Tuyết phát điên mà ly hôn, anh không kể nhưng Doãn Ái có thể đoán ra. Người con trai như mặt trời tỏa sáng, một thứ ánh sáng trong sạch cùng giản đơn đều biến mất, theo thời gian cuốn trôi hết.

“ Doãn Ái, em và Lục Tiêu Ngạn cũng ly hôn rồi, chúng ta…”

“ Dịch Phàm.” Doãn Ái lộ vẻ khó chịu, chỉ cần nghe anh ta nói đến hai chữ tái hợp, cô lại cảm thấy bực bội.

Dịch Phàm không nhắc nữa, anh tự nhủ đây không phải là thời điểm tốt. Anh đổi chủ đề, một lúc sau lại đi vào nhà vệ sinh.

Đúng lúc đó điện thoại của anh reo lên, vì tiếng chuông quá ồn nên xung quanh bắt đầu có người nhắc nhở, Doãn Ái muốn đem tắt nhưng lại vô tình trượt vào nút nghe.

Đầu dây bên kia là giọng nữ, dường như rất vội vàng.

“ Dạ có phải máy của ngài Dịch không ạ?”

“ Đúng rồi nhưng…” Cô chưa kịp nói hết đầu dây bên kia đã xen vào.

“ Số tiền chuyển định kì sang Nhật của ngài đã được hoàn trả lại một phần rồi ạ.”