Trẫm Lại Trở Về Rồi

Chương 3: Mưu phản đi, Nhiếp chính vương!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

---o0o---

Quyết định xong kế hoạch, Yên Tần liền cố ý vô tình làm lộ ra mong muốn muốn tìm nữ tử của mình. Sau khi tin tức này truyền ra ngoài, qua mấy buổi lâm triều sáng, thì có người đề nghị muốn giúp Hoàng đế bệ hạ lấp đầy hậu cung.

Mặc dù tiểu Hoàng đế chẳng có uy nghiêm gì, nhưng dẫu sao y cũng là huyết mạch hoàng thất chính thống. Nếu như những nhi nữ thế gia bọn họ có thể sinh hạ con Vua, đến lúc đó đánh cược một cái, đương nhiên không chỉ là chút vinh hoa phú quý như hiện tại.

Yên Tần đương nhiên không định nhét nữ tử vào bên người mình, nhưng cái hiểu lầm này y cũng không định giải thích, chỉ mang vẻ mặt do dự nói: "Phụ hoàng tạ thế còn chưa đến một tháng…" - Y không nói hết câu, một đám người lõi đời phía dưới cũng có thể biết được ý tứ của y. Chẳng qua là quan tài Tiên hoàng vào Hoàng lăng chưa được mấy ngày, nếu như tuyển tú, tiểu Hoàng đế lo rằng người trong thiên hạ sẽ nói y bất hiếu.

Rốt cuộc là có hiếu hay không, còn chẳng phải là chuyện trong miệng một đám văn nhân sao, bọn họ lập tức nói có sách mách có chứng, lưỡi sáng hoa sen(¹) giải thích trực tiếp cho Hoàng đế. Vì suy nghĩ cho giang sơn xã tắc, thời hạn chịu tang vốn không cần phải dài đến vậy, chỉ cần ba tháng là được rồi.

(¹) Lưỡi sáng hoa sen: miệng lưỡi trơn tru, nói năng trôi chảy, khéo léo. (Giải thích chi tiết ở cuối chương)

Phải biết rằng chuyện tuyển tú nữ vào cung, nếu như được làm lớn, tuyển chọn cung nữ từ khắp các nơi, thì đến được cung cũng phải tốn thời gian tầm nửa năm. Trong thời gian ấy, Hoàng đế không gần tửu sắc, không được giao cấu, mỗi ngày đến cố cung khóc mộ Vua, là xem như đã hợp với lễ pháp giữ đạo hiếu.

Những vị đại thần động tư tâm muốn đưa khuê nữ và tôn nữ(¹) vào cung cũng không gấp đến vậy. Bọn họ nói những lời này, chẳng qua là vì muốn cho chuyện này được ấn định, để cho đại hội tuyển tú được đưa lên nhật trình(²).

(¹)Con gái chưa chồng nhà quyền quý và cháu gái.

(²) Nhật trình: thời gian biểu, bảng kế hoạch, lịch trình.

Yên Tần chỉ yên lặng nhìn các đại thần mồm năm miệng mười nói rất nhiều, chờ bọn họ nói xong với nói đủ rồi, y mới nghiêng mặt sang, hỏi vị Nhiếp chính vương đang ngồi ghế cao(*) bên cạnh: "Nhiếp chính vương thúc thấy thế nào?"

(*)Là ghế như thế này

chapter content



Yên Vu Ca hiển nhiên không ngờ đến loại chuyện này mà tiểu Hoàng đế cũng phải hỏi hắn, hắn khẽ nhíu mày: "Thần không có ý kiến, bệ hạ vui là được."

Mặc dù làm Nhiếp chính vương địa vị cao quý, còn có cùng họ với Yên Tần, nhưng cái họ Yên này của hắn là do Hoàng thái tổ đã ban tặng cho tổ tiên hắn để khen ngợi họ. Mấy đời Yên gia trung lương, nay đã chết hết chỉ còn lại một mình hắn. Hắn không có con gái, cũng không thể gả cho tỷ muội của Hoàng đế, đương nhiên đối với chuyện này không có ý kiến gì.

Các triều thần còn tưởng rằng Nhiếp chính vương sẽ rất khó nói chuyện, thở phào nhẹ nhõm một hơi; Yên Tần thuận thế cái quan luận định(²) chuyện tìm mỹ nhân: "Nếu vương thúc cũng đã đồng ý, vậy thì chuyện thu xếp các thủ tục liên quan sẽ do Hộ bộ và Lễ bộ thực hiện. Chư vị ái khanh còn chuyện quan trọng nào cần bẩm tấu không?"

(²) Cái quan luận định: ấn định sự việc (giải thích chi tiết ở cuối chương)

Cho dù văn võ bá quan có chuyện quan trọng cũng sẽ không nói vào lúc có tiểu Hoàng đế. Cuối cùng không còn việc gì, đương nhiên là bãi triều.

Đợi đến khi tan triều, vẫn là Hoàng đế đi trước, theo sau là Nhiếp chính vương ngồi ở phía bên phải Hoàng đế. Chờ đến khi Nhiếp chính vương toàn thân khí lạnh đi khỏi, các triều thần mới bắt đầu châu đầu ghé tai nghị luận chuyện giúp Hoàng đế lấp đầy hậu cung.

Không còn cách nào khác, bọn họ sợ hãi trước quyền thế của Nhiếp chính vương, sợ hãi thủ đoạn của hắn. Không phải là không có kẻ muốn kết giao với Nhiếp chính vương, chỉ là mỗi khi bọn họ đến gần người kia, lập tức sẽ cảm nhận được một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân vọt lên đỉnh đầu, cả người vừa lo vừa sợ. Vạn nhất bộ dáng này chọc giận Nhiếp chính vương, lại chẳng phải bọn họ mất nhiều hơn được sao, còn không bằng cách xa người ta ra một chút, tâng bốc Nhiếp chính vương lên tận trời, tỏ rõ niềm kính nể và sự trung thành của mình đối với hắn.

Mấy tên viên quan sợ hãi Yên Vu Ca này đương nhiên không phải thuộc hạ cũ của hắn. Những người quân sư và chỉ huy trước kia đều từng vào sinh ra tử với Yên Vu Ca ở trên chiến trường, bọn họ và Yên Vu Ca chiến đấu cùng nhau, cùng bị trúng tên, cùng bị chảy máu, nên ở trước mặt hắn mới dám nói nhiều thêm vài câu so với người khác.

Đến thăm hỏi phủ Nhiếp chính vương lần này là Đại tướng quân uy mãnh - Trần Nghĩa, thuộc nhóm người có thể nói chuyện được ở trước mặt Yên Vu Ca. Lúc Trần Nghĩa đem theo một vò rượu ngon tiến vào phủ Nhiếp chính vương, Yên Vu Ca đang luyện bắn tên ở trường võ trong phủ.

Hiện tại đang là hoàng hôn, còn đúng vào thời tiết cuối thu mát mẻ, gió lạnh buổi chạng vạng thổi cho ống tay áo bào huyền sắc của chàng thanh niên phồng lên, cũng làm cho bia ngắm treo trên sợi dây đung đưa qua lại.

Đôi mắt đen láy của chàng trai trẻ đảo qua đảo lại theo tấm bia ngắm, sau đó từ trong bao đựng sau lưng lấy ra ba cây tên bằng trúc dài mảnh, rồi cài tên kéo dây. Mũi tên lao ra nhanh chóng, xuyên thủng không gian, mang theo hơi thở chết chóc bắn thẳng về phía bia ngắm đang lay động giữa trời.

Theo một tiếng vút, cả ba mũi tên lần lượt bắn trúng hồng tâm đỏ tươi.

"Bốp bốp bốp!" Trần Nghĩa đứng sau chàng thanh niên vỗ đến đỏ cả tay, hắn hớn hở nói: "Tiễn pháp của tướng quân lại tăng thêm rồi! Nếu là ở trên chiến trường, chắc chắn sẽ khiến cho lũ man tử vạm vỡ đó không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay tướng quân."

Hắn là thuộc hạ ngày xưa của Yên Vu Ca, cũng đã theo y được năm sáu năm. So với một từ vương gia, hắn vẫn thích gọi người kia một tiếng tướng quân hơn.

Yên Vu Ca nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn xoay người lại, khuôn mặt luôn luôn vô cảm dường như nhiều thêm vài phần ý cười dịu dàng.

Trần Nghĩa đặt vò rượu trong tay lên cái bàn để vũ khí: "Mười năm trước, thuộc hạ chôn một vò Nữ Nhi Hồng tốt nhất ở trong sân, vừa đào lên lập tức tới tìm tướng quân để chia sẻ nó với ngài, ngài sẽ không trách thần lỗ mãng chứ."

Trần Nghĩa mang dáng người tam đại ngũ thô(*), tính cách cũng ngay thẳng, hắn làm việc và nói chuyện luôn luôn thẳng thắn. Yên Vu Ca lắc đầu, tỏ vẻ không so đo.

(*)Tam gồm cổ, eo, bắp chân. Ngũ gồm đầu, tay, chân, vai và sức lực.

Sau vài tiếng cười sang sảng, Trần Nghĩa xé mở tờ giấy niêm phong ở trên vò rượu, ngửa cổ uống ừng ực mấy hớp to liền. Sau khi uống đến thoả mãn rồi, hắn còn cảm khái nói: "Ở kinh thành vẫn sướng hơn, nhớ trước đây chúng ta ở biên ải chỉ có thể uống Thiêu Đao Tử, lúc ấy mùa đông còn đúng lạnh…"

Yên Vu Ca không nối tiếp câu chuyện của hắn, mà đi phân phó cho tôi tớ hầu hạ bên cạnh: "Các ngươi lui xuống trước đi."

Hắn biết rõ hôm nay Trần Nghĩa tới đây, kỳ thực không phải để mời mình uống rượu, cũng không phải để ôn chuyện xưa với mình.

Tính Trần Nghĩa vốn thẳng thắn, muốn hắn giấu giếm sự tình ở trong lòng là rất khó. Thật vất vả đợi đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ ở trong trường võ, hắn rốt cuộc nhịn không nổi nữa, mượn men say, hắn khom một gối lập tức quỳ xuống trước mặt thanh niên: "Tiểu chủ tử, chúng ta mưu phản đi!"

Đối mặt với lời nói kinh người của thuộc hạ ngày xưa, Yên Vu Ca lại chỉ hơi sửng sốt một chút. Hắn không chìa tay nâng Trần Nghĩa đang quỳ trên mặt đất lên, cũng không nói tiếp lời của hắn, mà chỉ hỏi một cách bình tĩnh và lý trí: "Vì sao lại đột nhiên có loại suy nghĩ này?"

Hắn không hỏi còn đỡ, vừa hỏi, giọng nói của hán tử tam đại ngũ thô đang quỳ trên mặt đất lại mang chút nghẹn ngào: "Yên gia có nhiều thế hệ trung lương. Yên lão gia tử, còn có phụ thân ngài đều đã chết ở trên chiến trường, đến ngày nay còn có ngài làm Nhiếp chính vương, hiện tại tất nhiên là nở mày nở mặt. Nhưng đợi đến khi tiểu Hoàng đế lớn lên rồi, y chắc chắn sẽ xuống tay với ngài."

Năm đó hắn là thuộc hạ cũ của Yên lão gia tử, sau này khi Yên Vu Ca lên chiến trường thay Yên lão gia tử, hắn lại làm phó tướng của Yên Vu Ca. Trước kia chính vì quân đội Yên gia phải chịu nghi kỵ từ Hoàng đế, nên phụ thân Yên Vu Ca mới chết trẻ, chỉ để lại cho Yên gia một Yên Vu Ca mồ côi từ trong bụng mẹ.

Mẫu thân của Yên Vu Ca là một nữ tử xinh đẹp mà yếu đuối, bởi vì không chịu nổi đả kích nên sớm đã buông tay nhân gian, chỉ lưu lại Yên Vu Ca và Yên lão gia tử sống nương tựa lẫn nhau. May thay Yên Vu Ca là một người cực kỳ xuất sắc, hậu sinh khả úy, tuổi còn trẻ đã lập được chiến công hiển hách.

Nhớ lại giọng nói và nụ cười của lão gia tử, cổ họng Trần Nghĩa tràn đầy buồn phiền: "Kẻ thắng làm vua, người thua làm giặc, ngài thì lại chẳng làm gì cả. Đợi tiểu Hoàng đế trưởng thành rồi, sợ là y cũng sẽ coi ngài thành phản tặc, so với để như thế, tốt hơn là chúng ta nên tiên hạ thủ vi cường(*)."

(*)ra tay trước thì chiếm được lợi thế

Hắn ngược lại không có suy nghĩ để Yên Vu Ca thượng vị theo một cách đơn giản và thô bạo, suy cho cùng mang tiếng loạn thần tặc tử cũng không dễ nghe. Nếu Yên lão gia tử mà biết được, sợ là sẽ bị chọc giận đến mức muốn bò ra từ trong quan tài, sau đó hung hăng đập cho tôn tử và thuộc hạ cũ một trận.

Giọng nói của Yên Vu Ca nghe ra vẫn bình tĩnh quá mức như trước, hắn chỉ nhìn vào hai mắt Trần Nghĩa, hỏi: "Lời nói hôm nay là ai bảo ngươi tới nói với ta?"

Trần Nghĩa há miệng thở dốc, có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thanh niên, theo bản năng hắn nói dối: "Không có ai bảo, thần chỉ là lo lắng cho ngài."

Trên thực tế, thế hệ Trần Nghĩa lớn hơn rất nhiều so với Yên Vu Ca, nhưng tôn ti đặt ở đó, hắn không dám làm một trưởng bối ra oai phách lối trước mặt người kia.

Yên Vu Ca không vạch trần hắn: "Ngươi mang rượu về đi, bổn vương sẽ coi như hôm nay ngươi không tới phủ này." Hắn thật sự không có hứng thú với việc tạo phản. Mặc dù trên danh nghĩa hắn ở dưới một người, nhưng trên thực tế, tiểu Hoàng đế không có quyền lực, căn bản không thể đè đầu hắn được.

Việc tốt thì hắn được danh được lợi, còn việc xấu thì để cho tiểu Hoàng đế gánh, tội gì phải đi mưu phản để rồi thương gân động cốt(*). Nếu thật sự đến nỗi tiểu Hoàng đế có thể làm lung lay được căn cơ của hắn, vậy cùng lắm thì hắn thay một con rối khác thượng vị là được.

(*) Thương gân động cốt: bị trọng thương.

Nhưng những lời này hắn sẽ không nói với Trần Nghĩa, vì không đủ tín nhiệm, cũng không cần thiết.

Trần Nghĩa là một người rất thô kệch, nhưng lúc cần tâm tinh tế thì vẫn thực tinh tế, hắn mau chóng phản ứng lại, Yên Vu Ca đã dùng "bổn vương" thay vì xưng "ta" - biểu thị thân cận, đủ để cho thấy lập trường và thái độ của hắn.

Cổ họng hắn tức khắc có chút khô khốc, nhưng nghĩ đến tình cảm ngày xưa, hắn lại đánh bạo hỏi một câu cuối cùng: "Ngài thật sự không suy xét một chút sao?"

Lần này Yên Vu Ca không nói gì, chỉ lộ ra một nụ cười có thể nói là xuân phong phá băng(*) với Trần Nghĩa.

(*) Ấm áp như gió xuân làm tan cả băng.

Một khắc sau, Trần Nghĩa cầm theo vò rượu đã uống một nửa ra khỏi đại môn phủ Nhiếp chính vương. Hắn lên xe ngựa, mấy người ngồi trong thùng xe nhỏ nhao nhao lên hỏi hắn: "Vương gia nói sao?"

Trần Nghĩa thoạt nhìn có hơi mất hồn, còn phải nhờ một hán tử khác cũng tam đại ngũ thô đập mạnh lên vai hắn một phát: "Trần Nghĩa, đang hỏi ngươi đấy!" Lúc này, hắn mới hồi lại tinh thần, túm chặt lấy ống tay áo người nọ.

Người sau nhăn lại mày thô: "Ta nói này Trần Nghĩa, sao giờ ngươi lại giống như đàn bà vậy, không phải lúc vừa ngươi ra ngoài vẫn còn bình thường sao, ngươi đã sợ đến mức thành như vậy rồi à?"

Trần Nghĩa mang khuôn mặt khóc tang: "Lúc vừa, lúc vừa, tiểu chủ tử, y cười với ta, là kiểu cười đẹp vô cùng ấy."

Lúc này, cả đám người trong xe ngựa đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Diện mạo Yên Vu Ca giống như nương hắn là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, túi da đẹp vô cùng. Khi trước lúc hắn mới vào quân doanh, dù nghiêm túc ít nói ít cười nhưng vẫn rước về một vài ánh mắt trêu ghẹo của quân sĩ lưu manh.

Đương nhiên những quân sĩ lưu manh đó đã bị chỉnh cho thảm vô cùng, vậy nên chuyện không một ai ở trong quân đội dám trêu chọc Yên Vu Ca là không cần phải nói thêm. Đáng nói ở đây là nụ cười đầu tiên của Yên Vu Ca lúc vẫn còn mười sáu tuổi.

Đó là khi một vạn đại quân của bọn họ đối đầu với ba vạn đại quân phương Tây xâm lược, quân địch thấy Yên Vu Ca có nhan sắc xinh đẹp, liền nói rất nhiều lời hạ lưu. Lúc ấy, bọn họ đều tức giận chửi "mẹ nó", sau đó đương sự Yên Vu Ca lại cười.

Mỹ nhân lạnh lùng cười lên có lực sát thương cực mạnh, tướng lĩnh quân tây là một tên háo sắc, nhìn không rời mắt. Chỉ là gã còn chưa kịp nói ra lời nào, đầu đã lìa khỏi cổ, rơi từ trên lưng ngựa xuống mặt đất, hoàn toàn tắt thở, trên cổ gã còn đang cắm một cây chủy thủ lóe sáng một phen.

Có trời mới biết, cách xa như vậy, tiểu tướng quân của bọn họ đã ném nó như thế nào, còn ném chuẩn đến thế. Tướng lĩnh vừa chết, quân tâm quân địch bị hỗn loạn, bọn họ mượn thế xông lên, giành được thắng lợi một cách suôn sẻ, còn đem về được rất nhiều binh khí của bên địch.

Thủ lĩnh quân địch làm cho tiểu tướng quân cười kia về sau còn bị kéo thi thể đã chết trở về quất xác, cuối cùng thì bị ra lệnh băm cho chó ăn. Bắt đầu từ lúc ấy, bọn bọ liền nhớ kỹ: tuyệt đối không được làm cho tiểu tướng quân tức giận, và hơn nữa cũng tuyệt đối đừng để hắn phải cười.

Cẩn thận đếm mấy lần Yên Vu Ca cười, bọn họ liền có thể phát hiện được, năm đó người chọc hắn cười, cỏ mọc trên mộ đã cao ba trượng, người làm cho hắn cười đẹp nhất thì ngay cả mồ cũng không có.

Trong xe ngựa, sau một hồi lâu trầm mặc, cuối cùng cũng có người khô khan an ủi Trần Nghĩa vài câu: "Không phải ngươi đi ra vẫn còn nguyên vẹn sao, chúng ta rốt cuộc đã theo y nhiều năm như vậy, tiểu chủ tử sẽ không bắt ngươi đâu. Đúng là y cười thì sẽ có người gặp xui xẻo, nhưng người xui xẻo đó không chắc đã là ngươi."

Trần Nghĩa:..., hắn hoàn toàn cảm giác được lời này đối phương nói rất không tự tin.

Tiểu nhạc đệm bên phủ Nhiếp chính vương, tiểu Hoàng đế Yên Tần hoàn toàn không biết gì về nó, thế lực hiện tại của y còn quá yếu, đừng nói tới việc cài người vào bên cạnh Nhiếp chính vương, ngay cả chuyện muốn nhổ đi mấy cái đinh mà đối phương đã xếp vào bên người mình y còn chẳng làm được.

Có điều tạm thời y chưa muốn nhổ mấy cái đinh này đi, dù sao cũng chỉ cần biết đối phương cất giấu ý đồ xấu là những người này đều có thể bị y lợi dụng. Sau khi kết thúc buổi lâm triều sáng, cả người y đều ở một loại trạng thái cực kỳ hăng hái.

Dù sao y cũng là một Hoàng đế đã sống hai đời. Mặc dù hai đời trước chết sớm nhưng từ lúc đăng cơ cho đến khi tử vong cũng được hơn mười năm, kỳ thực hậu cung không thể có chuyện thiếu nữ tử.

Không cần những triều thần đó an bài, chính y đã biết nữ tử nào có dung mạo xinh đẹp, nữ tử nào nặng tâm cơ. Y phải nghĩ cho kỹ, tốt nhất là đưa nhiều nữ tử có thể làm ra chuyện đến bên người Nhiếp chính vương, để nếu không thể đào rỗng thân thể hắn, thì cũng có thể cho hắn bị phiền chết luôn.

Trong trí nhớ của mình, y đã nhận ra được bên cạnh Nhiếp chính vương dường như không có nữ tử. Với bộ dáng lạnh lùng bất cận nhân tình kia của hắn thì kiểu nữ tử mềm mại như bông có lẽ sẽ là sinh vật vô phương đem lại lực sát thương cực đại cho hắn.

Rốt cuộc nên đưa người nào mới được đây. Hoàng đế bệ hạ suy nghĩ hưng trí bừng bừng, nhưng căn bản y lại không nghĩ tới, Nhiếp chính vương trẻ tuổi có khả năng ngay từ đầu đã không có hứng thú với nữ tử.

—-------------

Chú thích:

(¹)Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc triều. Truyện kể rằng Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm kinh, không bao lâu sau, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào thấy lòng thư thái, vui sướng. Người đời sau dùng cụm từ “thiệt xán liên hoa” hay “lưỡi sáng hoa sen” để chỉ những người có biệt tài ăn nói, miệng lưỡi lanh lợi, giống như vẻ đẹp của hoa sen.

(²)Cái: trùm, chụp lên, quan (quan tài): cái hòm, luận: bàn luận, định: ấn định, xác định. Nguyên có câu: Cái quan sự định (Cái quan: đậy nắp hòm, sự: công việc, định: định, không thay đổi). Tấn Thơ Lưu Nghị truyện: Đại trượng phu cái quan sự phương định (kẻ đại trượng phu đến lúc đậy nắp hòm sự nghiệp mới ổn định). Về sau người ta đổi ra là: cái quan định luận có nghĩa: Đến lúc đậy nắp hòm mới phân biệt được người hay kẻ dở.

—--------------

@Editor: Hai bạn công thụ, một người hận, một người thì không đặt người còn lại vào trong mắt. Không biết sau này ai sẽ bị conditinhyeu quật trước đây:)))