Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 90




Người ta vẫn thường nói chó cắn người không sủa,Yến Vu Ca đương nhiên không có ý dùng câu này để miêu tả tiểu Hoàng đế, cơ mà hắn ngộ ra một đạo lý từ lời người xưa, có đôi khi bộc lộ cảm xúc, cãi vã ầm ĩ, cũng không đáng sợ, chí ít ầm ĩ là một cách để giải tỏa, đã cãi nhau rồi thì sau này có thể sẽ quên.

Nhưng người im lặng, ngươi vĩnh viễn không đoán được y muốn làm gì, không, hắn vẫn có thể đoán được Yến Tần đang nghĩ gì, Yến Tần đang giận dỗi, đang lạnh nhạt với hắn.

Từ khi hắn khỏi bệnh, Yến Tần đối xử với hắn rất lạnh nhạt, cũng không phải nói Yến Tần trốn tránh hắn, dù sao hai người cũng ngày ngày chạm mặt, lúc lâm triều, hắn ngồi bên cạnh Yến Tần, đưa tay ra là có thể chạm vào vai Yến Tần, ở Ngự thư phòng, Yến Tần cũng giống như trước, sẽ hỏi hắn những vấn đề không hiểu trong tấu chương, nhưng vẫn có khác biệt.

Ví dụ như khi hai người nói chuyện, trước kia Yến Tần sẽ vô tình hay cố ý làm một số hành động thân mật, nhưng bây giờ y cố ý tránh né, hoàn toàn tuân thủ lễ nghi quân thần, lời nói tuy gần gũi, nhưng giọng điệu lại không còn sự thân thiết như trước, khiến người ta cảm thấy xa cách vô cùng.

Nhưng không thể nói gì, hắn muốn nói: “Bệ hạ đừng như vậy.” Yến Tần cũng sẽ giả vờ như không nghe thấy, dù sao y cũng không cố ý tránh né hắn, giao tiếp bình thường vẫn có, chỉ là không trao đổi thêm.

Lúc Hoàng đế mới đăng cơ, hai người không nói chuyện nhiều, ngược lại là Yến Tần lúc đầu thường xuyên bày tỏ thiện ý với hắn, nhưng lần nào cũng bị hắn né tránh, bây giờ thời thế đã thay đổi, đến lượt hắn nếm trải cảm giác bị người ta lạnh nhạt.

Nói thật lòng, cảm giác này chẳng dễ chịu chút nào. Tuy rằng cũng có câu, gieo nhân nào gặt quả nấy, trước kia đã khiến Yến Tần chịu ấm ức, bây giờ đáng đời hắn phải nếm trải cảm giác này.

Nói thì nói vậy, nhưng Yến Vu Ca vẫn cảm thấy những ngày tháng như vậy thật khó chịu, nói là nhân quả tuần hoàn, báo ứng nhãn tiền, nhưng việc hắn né tránh lạnh nhạt với Yến Tần xảy ra cách đây một năm rưỡi, lúc đó hắn và Hoàng đế coi như không quen biết, cho dù Yến Tần cảm thấy không vui, cũng không đến mức đau lòng.

Nhưng bây giờ hai người đã có mối quan hệ thân mật, Hoàng đế như vậy khiến hắn rất khó chịu. Lúc này, hắn thà rằng Yến Tần rắc hai nắm muối lên vết thương của hắn, còn hơn là phải chịu đựng sự lạnh nhạt.

Chữ tình, thật sự dày vò người ta. Trước kia, Yến Vu Ca luôn cười nhạo điều này, nhưng bây giờ thật sự nếm trải cảm giác này, mới hiểu được thế nào là tình khổ.

Giằng co khoảng năm sáu ngày, Yến Vu Ca cảm thấy không chịu nổi nữa, hắn định để Hoàng đế cho hắn một câu trả lời, Hoàng đế muốn xả giận ở chỗ khác cũng được, cũng hơn là đối xử với hắn như vậy.

Hôm nay là ngày thứ bảy sau khi hắn khỏi bệnh, Yến Tần lại mang tấu chương đến hỏi hắn, nói về vấn đề lũ lụt ở Từ Châu, Yến Vu Ca tỉ mỉ giảng giải cho Hoàng đế phương pháp xử lý, còn tiến cử người có thể sử dụng.

Nhận được câu trả lời, Hoàng đế xoay người muốn trở về vị trí của mình, Yến Vu Ca gọi y lại: “Yến Tần!”

Hắn gọi tên Yến Tần, chính là muốn dùng thái độ bình đẳng hơn, thẳng thắn nói chuyện với đối phương.

Yến Tần quay đầu nhìn Nhiếp chính vương: “Vương thúc còn có chuyện gì?”

“Không có việc nước, chúng ta không thể nói chuyện tử tế sao?”

“Nói chuyện à, ta  có chuyện muốn nói với ngươi.”

Lời này của Yến Tần khiến Yến Vu Ca sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong những ngày qua, Yến Tần nói có chuyện muốn nói với hắn. Hắn hơi lo lắng, lại hơi không dám tin: “Bệ hạ muốn nói là chuyện công hay chuyện tư?”

“Đương nhiên là chuyện tư,  không phải ngươi nói có chuyện muốn nói với ta sao? Ngươi nói trước đi.”

“Không không không, ngươi nói trước.” Yến Tần hiếm khi bày tỏ thiện ý với hắn, hắn tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội cải thiện mối quan hệ giữa hai người, đương nhiên phải để Yến Tần nói trước.

Yến Tần không từ chối với Nhiếp chính vương: “Chính là chuyện ngươi nói lần trước, cá cược giữa cô và ngươi, nếu cô thua, sẽ giải tán hậu cung.”

Đúng là hắn có đánh cược với Hoàng đế như vậy, nhưng những phi tần trong hậu cung của Hoàng đế, trừ bốn người do Hoàng đế tự mình tuyển chọn, còn một hai người có địa vị cao, những người khác đều đã bị hắn đổi ruột, cho dù Hoàng đế muốn sủng hạnh ai trong số họ, những cung phi này nhất định sẽ gây chuyện vào ngày hôm đó, ví dụ như đang trong kỳ nguyệt sự chẳng hạn.

Theo như hắn quan sát, Yến Tần không phải người chìm đắm trong sắc đẹp, nếu y sủng hạnh hậu cung, chỉ là vì muốn kéo dài huyết mạch, chắc  sẽ không đến mức phải “hậu cung đẫm máu” truyện nhỉ.

“Chuyện này, cũng không cần gấp.” Thật ra lời cá cược đó, ban đầu hắn không muốn để Yến Tần thực hiện ngay.

“Không, ý cô là, cô định những ngày gần đây sẽ đuổi những mỹ nhân của ngươi ra khỏi cung, Đức phi cô dùng còn coi như thuận tay, tạm thời giữ lại, Bạch quý phi, không, Bạch chiêu nghi đã ở trong hậu cung, cũng không chướng mắt ngươi.”

Chờ đã, hắn không nghe nhầm chứ, Yến Tần thế mà lại chủ động muốn thực hiện lời cá cược, còn đề nghị giải tán hậu cung?! Bị lạnh nhạt nhiều ngày như vậy, lúc này Yến Vu Ca đã không dám tin vào tai mình nữa.

Hắn cảm thấy cả người mình nhẹ bẫng, như đang giẫm trên mây, có một cảm giác không chân thật như mộng như ảo. hắn đưa cánh tay ra: “Yến Tần, ngươi véo ta một cái, mạnh một chút.”

Yến Tần liếc nhìn Nhiếp chính vương, hoàn toàn không hiểu tại sao đối phương lại đưa ra yêu cầu ngu ngốc như vậy, mà đối phương đã chủ động dâng mình lên để y trút giận, y cũng không nương tay, nắm lấy thịt trên cánh tay Nhiếp chính vương, nhéo mạnh một cái.

Lúc nhéo Yến Tần rất mệt, cánh tay Nhiếp chính vương toàn là cơ bắp, cứng ngắc, chẳng dễ nhéo chút nào.

Đau, nhất định không phải nằm mơ, Yến Vu Ca hỏi Yến Tần: “Ngươi đã muốn thực hiện lời cá cược, vậy tại sao những ngày qua lại hết lần này đến lần khác lạnh nhạt với ta?”

Yến Tần hỏi ngược lại hắn: “Ta có lạnh nhạt với ngươi sao? Ta mỗi ngày đều lâm triều, bài học nên học một ngày cũng không bỏ sót, nói tới thì, bệnh của Chu thái phó cũng nên khỏi rồi, cô cũng nên tiếp thu sở trường của mọi người, chỉ nghe lời dạy bảo của vương thúc thôi thì không được.”

Ngày nào cũng học bài của Nhiếp chính vương, học tiếp nữa, tư duy hành động của y sắp trở thành Nhiếp chính vương  thứ hai rồi. Là một vị quân chủ, nên thời thời khắc khắc duy trì lý trí, không thể dễ dàng bị người khác dẫn dắt, chỉ có nghe nhiều, học nhiều, mới có thể nhìn rõ hơn.

Yến Tần không muốn bị ảnh hưởng sâu sắc bởi một người, cho dù là người y yêu cũng không được.

“Rõ ràng là có, ngươi vì không muốn để ý đến ta, nên mới học bơi nghiêm túc vậy.” Trước kia Yến Tần học rất qua loa, nhưng những ngày qua thì vô cùng nghiêm túc, không chỉ bơi lội với dáng vẻ khỏe mạnh, còn có thể nín thở trong nước trong thời gian dài, suýt chút nữa khiến hắn nghi ngờ Yến Tần có phải đã lén luyện tập hay không.

Nếu không phải vì muốn ít tiếp xúc với hắn một chút, Yến Tần cần gì phải làm như vậy.

Thôi được, thật ra những gì Nhiếp chính vương nói cũng đúng, những ngày qua y cố ý tránh né Nhiếp chính vương. Nhiếp chính vương đã làm chuyện lừa dối y, nếu y dễ dàng bỏ qua như vậy, chẳng phải đối phương sẽ làm lần thứ hai lần thứ ba sao.

Nhưng khi lạnh nhạt với đối phương, y phát hiện ra ngày tháng của mình cũng không dễ chịu gì, bởi vì y cả ngày, ngoại trừ thời gian ngủ, hầu như đều ở cùng với Nhiếp chính vương, y lại không thể vui cười nói chuyện với người khác trước mặt Nhiếp chính vương, lúc hành hạ Nhiếp chính vương, y cũng tự hành hạ bản thân mình, rất không vui vẻ.

Dùng dằng mấy ngày nay, y cảm thấy Nhiếp chính vương  hẳn cũng đã nếm trải mùi vị cay đắng, bèn quyết định hủy bỏ kế hoạch ngu ngốc này, để cho cách thức ở chung giữa hai người trở lại như trước.

Đương nhiên y sẽ không nói với Nhiếp chính vương đâu, nếu không, với bộ mặt dày của Nhiếp chính vương, nhất định sẽ được đằng chân lân đằng đầu.

Thôi vậy, Yến Tần đã chủ động bày tỏ thiện ý, hắn cũng không thể so đo nữa có chuyện lạnh nhạt hay không, có đôi khi, giả ngu cũng là một cách xử lý tốt.

“Chuyện cung phi, bệ hạ định dùng danh nghĩa gì, lúc nào thì xử lý họ?”

Yến Tần hỏi ngược lại hắn: “Ban đầu chẳng phải ngươi nói chuyện này ngươi sẽ làm sao, đương nhiên giao cho ngươi xử lý, nếu tổn hại nửa điểm danh dự của ta, chuyện này coi như thôi, cả đời đừng nhắc lại nữa.”

Đúng rồi, hắn đã nói vậy, lúc nói hoàn toàn không nghĩ đến chuyện sẽ thực hiện, quả nhiên, giữa hai người bọn họ, vẫn là Yến Tần giữ lời hơn chút.

Dằn vặt đau khổ nhiều ngày như vậy, trái tim suýt chút nữa bị đông cứng thành khối băng, nhưng vài câu nói của Yến Tần liền phá vỡ lớp băng, hòa tan khối băng thành một dòng suối mùa xuân.

Lúc này Yến Vu Ca cũng không khách sáo nữa, sải bước lao đến trước mặt Hoàng đế trẻ tuổi, rốt cuộc cũng ôm được Hoàng đế vào lòng.

Hắn nói bằng giọng trầm thấp: “Sau này nếu Bệ hạ giận ta, tuyệt đối không được làm chuyện lạnh nhạt với ta như vậy nữa.”

Yến Tần không lên tiếng, coi như là ngầm đồng ý, y vốn không phải người thích nói lời ngon tiếng ngọt, ngược lại là Nhiếp chính vương, nhớ kĩ lại thì, từ khi nói cho y biết hắn là đoạn tụ, biểu hiện rất chủ động, gần đây, càng nói những lời không biết xấu hổ, đúng là thế phong suy đồi, lòng người không còn như xưa.

Hơn nữa Nhiếp chính vương đúng là không biết xấu hổ, hậu cung của y còn chưa giải tán xong, người đã sến sẩm như vậy, nếu có một ngày, y nói muốn phong Yến Vu Ca làm hoàng hậu, chẳng phải Nhiếp chính vương sẽ bay lên trời sánh vai cùng mặt trời sao.

Ôm ôm một hồi, Yến Tần đột nhiên nói: “Vương thúc, ngươi có phát hiện ra ta có điểm nào khác với trước kia không?”

Yến Vu Ca buông tay ra, cẩn thận đánh giá Hoàng đế một lượt: “Bệ hạ so với trước kia càng thêm anh minh thần võ.” Thật ra hắn hoàn toàn không nhìn ra Hoàng đế có gì khác với trước kia.

Yến Tần nhón chân lên, lại nhón chân lên: “Chỉ khác biệt một chút như vậy thôi sao?”

“Bệ hạ so với trước kia càng thêm anh tuấn tiêu sái.” Yến Vu Ca vẫn không nhìn ra, nhưng hắn cảm thấy, nói thật nhất định sẽ bị đánh.

Thôi vậy, y biết ngay là Nhiếp chính vương  không nhìn ra, biết ngay là Nhiếp chính vương  chỉ nói lời ngon tiếng ngọt, ngay cả việc y đã cao lên nhiều như vậy cũng không phát hiện ra.

Hiện tại, y chỉ thấp hơn Nhiếp chính vương  một chút xíu, chờ qua Nguyên đán năm nay, y sẽ cao hơn Nhiếp chính vương. Yến Tần lắc đầu, haizz, Nhiếp chính vương bị ngốc mất rồi.