Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 70




Phản ứng đầu tiên của Yến Tần khi bị chất vấn là kinh ngạc: Sự nhạy bén của Nhiếp chính vương đã đến mức chỉ cần sau một buổi tảo triều là có thể phát hiện ra sự khác thường của y sao?

Ngay sau kinh ngạc là tức giận. Dù Nhiếp chính vương có quyền lực lớn đến đâu, trên danh nghĩa y vẫn là Hoàng đế, là huyết mạch duy nhất còn sót lại của hoàng thất Đại Yến. Cơn tức giận khiến máu nóng dồn lên đầu, bàn tay vốn đang nắm chặt tay vịn long ỷ đột nhiên giơ lên, hất mạnh tay Nhiếp chính vương đang giữ cằm y: “Cô chính là cô, tiên hoàng trao quyền Nhiếp chính cho Vương thúc là để phụ tá cô cai quản giang sơn Đại Yến, chứ không phải để ngươi vô lễ với cô.”

Yến Vu Ca dường như không ngờ y sẽ đột ngột bùng nổ, hoặc có thể nói, dù trong thân thể tiểu hoàng đế này là ai, tình cảm của hắn dành cho tiểu hoàng đế khiến hắn theo bản năng không ra tay nặng.

Bàn tay nắm cằm Yến Tần vốn không dùng nhiều sức, đương nhiên rất dễ dàng bị đối phương hất ra.

Sau khi lấy hết can đảm nói ra những lời đó, Yến Tần lập tức cảm thấy chột dạ. Nhân lúc Yến Vu Ca chưa kịp phản ứng, y lén nhìn mu bàn tay của đối phương.

Bàn tay Nhiếp chính vương trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, một bàn tay đẹp như vậy, mu bàn tay lại có thêm một vết đỏ chói mắt.

Yến Vu Ca không phải công tử bột da thịt mềm mại, hơn nữa mu bàn tay vốn không có nhiều thịt, có thể để lại dấu đỏ rõ ràng như vậy đủ thấy lúc nãy y dùng lực không nhẹ.

Tuy y là Thiên tử, nhưng Nhiếp chính vương vẫn nắm giữ triều chính, trong tai mắt của văn võ bá quan,là Nhiếp chính vương chứ không phải y, Thiên tử hiện tại. Nếu Nhiếp chính vương nổi giận, giết y rồi tự mình lên ngôi cũng không phải là không thể, trời mới biết lúc nãy y lấy đâu ra dũng khí và sức lực để đánh Nhiếp chính vương.

Bị đánh một cái, Yến Vu Ca nhìn mu bàn tay mình, không tức giận, cũng không nói tiểu hoàng đế là thứ gì, mà im lặng.

Hắn quan sát cả buổi tảo triều hôm nay, trong lòng đã có một suy đoán, người ngồi trên long ỷ từ sau khi rơi xuống nước đến nay, không phải là tiểu hoàng đế ban đầu.

Hơn nữa, Yến Tần cũng không trả lời được chính xác câu hỏi vừa rồi của hắn, càng khiến hắn khẳng định suy đoán của mình.

Nhưng sau khi hắn chất vấn, phản ứng theo bản năng của đối phương lại giống hệt với giọng điệu và thần thái của tiểu hoàng đế trước đây. Nếu là hồn ma vất vưởng nào đó, không nên có phản ứng như vậy, nhưng thái độ của Yến Tần đối với hắn, và việc không trả lời được câu hỏi thì phải giải thích thế nào.

Hắn hơi đau đầu, chuyện liên quan đến người mình quan tâm, không dám tùy tiện đưa ra kết luận.

“Nếu ngươi nói ngươi là Thiên tử Đại Yến, vậy tại sao ngươi không nhớ những chuyện Thiên tử Đại Yến đã làm?”

Thì ra Nhiếp chính vương nghi ngờ thân phận của y vì chuyện này, Yến Tần thở phào nhẹ nhõm, lấy lại tinh thần, đường hoàng nói: “Cô rơi xuống nước đập đầu vào đá, đã quên hết chuyện từ khi đăng cơ đến nay.”

Thực ra tối qua y cũng suy nghĩ rất lâu, nếu mười bốn năm trước mọi thứ đều giống như những gì y đã trải qua, vậy có khả năng, thế giới này là một thế giới song song khác, y vẫn là y, nhưng Nhiếp chính vương ảnh hưởng đến cục diện lại trở nên khác biệt, nên mới có những diễn biến khác hẳn sau này.

Y có thể đưa ra kết luận kỳ lạ như vậy, chủ yếu là nhờ những thoại bản loạn tùng phèo y đã đọc ở kiếp trước, hơn nữa trong một số tác phẩm của các danh gia, cũng từng nhắc đến khái niệm thế giới song song.

Hôm nay thượng triều, y càng khẳng định suy đoán của mình, bởi vì khi y ngồi đó, Nhiếp chính vương trong ký ức vốn không thèm để ý đến y lại cứ nhìn y mãi, hơn nữa thỉnh thoảng còn dịch lại gần. Chuyện này cũng thôi đi, chỉ mất một buổi tảo triều, đối phương lại nghi ngờ thân phận của y, điều này chứng tỏ điều gì, chứng tỏ Nhiếp chính vương này hoàn toàn khác với người trong ký ức của.

Thường Tiếu ngày đêm ở bên cạnh y có thể nhận ra sự khác biệt của y ngay từ đầu, y không thấy làm lạ, dù sao Thường Tiếu đã nhìn y lớn lên từ khi y còn chưa biết nói, hơn nữa mười mấy năm qua luôn vây quanh y,  gần như hiểu rõ y như lòng bàn tay.

Nhưng Nhiếp chính vương thì sao, Nhiếp chính vương tuy thông minh hơn người, nhưng dù có thông minh đến đâu, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy phát hiện ra trong một cái vỏ đã đổi thành một linh hồn khác, trừ khi y rất thân thiết với người này, quen thuộc với từng cử chỉ, lời nói và hành động của đối phương.

Bên này Yến Tần không kìm được suy nghĩ miên man, Nhiếp chính vương im lặng hồi lâu lại lên tiếng: “Bổn vương vẫn không tin.”

Trước khi Yến Tần thay đổi sắc mặt, hắn nói tiếp nửa câu sau: “Không có chứng cứ, ngươi phải cho ta một lý do để tin ngươi.”

“Vương thúc đã nói là không có chứng cứ, dù cô có muôn vàn lý do, nói ra ngươi cũng không tin.”

Vẻ u ám trên người Yến Vu Ca lại tăng thêm vài phần, đây lại là một điểm khác biệt giữa tiểu hoàng đế hiện tại và trước đây, trước đây y luôn gọi mình là Vương thúc. Mặc dù tiểu hoàng đế đôi khi cũng gọi là Nhiếp chính vương, nhưng gần đây rõ ràng y dùng cách gọi Vương thúc nhiều hơn, còn kẻ không biết là thực sự mất trí nhớ hay là yêu ma quỷ quái gì đó này, lại thích gọi hắn là Nhiếp chính vương.

“Rất đơn giản, Bệ hạ tuy mất đi ký ức từ khi đăng cơ đến nay, nhưng thói quen và sở thích là không thể giả dối, ngươi cho bổn vương một tháng, bổn vương đương nhiên sẽ nhận ra ngươi có phải là hồn ma vất vưởng nhập vào thân thể Bệ hạ hay không.”

“Cô là Thiên tử Đại Yến, có chân long phù hộ, yêu ma quỷ quái đương nhiên không thể đến gần thân thể cô.” Yến Tần thực sự không hiểu Nhiếp chính vương đang toan tính điều gì, nhưng bản năng khiến y phản bác lời của Nhiếp chính vương.

“Bệ hạ là Thiên tử Đại Yến, nhưng rơi xuống nước khiến người suy yếu, đương nhiên sẽ có yêu ma quỷ quái thừa cơ hội xâm nhập. Hơn nữa, vừa rồi bổn vương là đang thông báo cho ngươi, chứ không phải thương lượng với ngươi.” Lúc này, Yến Vu Ca vẫn nghiêng về khả năng trong thân thể tiểu hoàng đế hiện tại không phải là người ban đầu.

Yến Tần: … Y thu lại suy nghĩ trước đó, Nhiếp chính vương của thế giới này rõ ràng cũng độc đoán và đáng ghét như trong ký ức của y, không hề thay đổi vì đổi sang một thế giới khác, trời mới biết y của thế giới này làm sao có thể hòa hợp với loại người đáng ghét này.

Y cảm thấy hiện tại hơi chịu không nổi, thực sự hy vọng nhắm mắt mở mắt ra, y lại là vị Thiên tử xui xẻo ho ra máu vài ngày nữa là có thể chết ngay.

Nhưng tiếc là, đừng nói là nhắm mắt mở mắt, hắn nhắm mắt mười lần mở mắt mười lần, hắn vẫn đang ngồi trên Kim Loan điện, trước mặt vẫn là Nhiếp chính vương đáng ghét này.

Yến Tần biết làm sao bây giờ, đối mặt với quyền lực của Nhiếp chính vương, lúc này hắn chỉ có thể cam chịu: “cô mặc kệ ngươi có tin hay không, cô chính là Thiên tử Đại Yến. Ngươi nói một tháng thì một tháng, ngươi muốn cô chứng minh cho ngươi như thế nào?”

Yến Vu Ca nhìn chằm chằm vào mặt tiểu hoàng đế hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: “Bổn vương tháng này sẽ ở trong tẩm cung của Bệ hạ, cùng ăn cùng ở với Bệ hạ.”

Chờ, chờ đã, Yến Tần khó tin móc móc tai mình, sau đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp đến mức khiến người ta tức giận của Nhiếp chính vương: “Vừa rồi ngươi nói gì, nói lại lần nữa.”

Yến Vu Ca thực sự rất kiên nhẫn lặp lại: “Bổn vương tháng này sẽ ở tron gtẩm cung của Bệ hạ, cùng ăn cùng ở với Bệ hạ.”

Yến Tần buột miệng: “Ngươi điên rồi?”

Trong lịch sử đúng là có chuyện Thiên tử giữ đại thần lại qua đêm, nhưng đó là để bàn bạc đại sự đột xuất, là Thiên tử coi trọng đại thần, thường là thắp đèn nói chuyện thâu đêm, hơn nữa thời gian cũng rất ngắn, nhiều nhất là một hai ngày. Vừa rồi Nhiếp chính vương nói gì? Hắn nói muốn cùng ăn cùng ở với y một tháng?

Là Nhiếp chính vương điên hay là y điên, sao lại có thể nghe nhầm như vậy. Sau khi tỉnh lại, ngoài việc phải y phải tảo triều mỗi ngày, buổi chiều còn phải dành một canh giờ rưỡi ở sân tập võ học võ với Nhiếp chính vương đã đủ khó chịu rồi, nếu để y suốt ngày dính lấy Nhiếp chính vương, thà để y chết ngay còn hơn.

Y xụ mặt, kiên quyết từ chối: “Không được, Nhiếp chính vương ngươi đâu phải phi tần của cô, sao có thể cùng ăn cùng ở với cô.”

Ngay cả phi tần, nếu y lật thẻ bài của một phi tần liên tục một tháng, chắc chắn sẽ lập tức có người đến khuyên y phải ban ân rộng khắp, huống chi Yến Vu Ca không phải là phi tần trong số những thẻ bài xanh hiện tại, mà là Nhiếp chính vương nắm giữ triều chính.

“Vậy thần có thể sắp xếp cho Bệ hạ đến ở Nhiếp chính vương phủ của thần.”

“Càng không thể.” Lúc này Yến Tần đã hoàn toàn quên mất nỗi sợ hãi đối với Nhiếp chính vương, y chỉ một lòng muốn từ chối ý nghĩ ngu ngốc này của Nhiếp chính vương, sợ mình phản ứng không kịp, đối phương sẽ cho là y ngầm đồng ý.

Yến Vu Ca không tức giận, hắn chỉ bình tĩnh nói: “Vừa rồi bổn vương đã nói, bổn vương chỉ thông báo, không phải thương lượng với ngươi, ngươi có thể chọn cái trước, cũng có thể chọn cái sau. Hơn nữa, cùng ăn cùng ở, chỉ là thêm chỗ ở, bổn vương chỉ ở trong tẩm điện của Bệ hạ, chứ không phải trên long sàng.”

“Vậy Nhiếp chính vương muốn lấy danh nghĩa gì để ở trong tẩm điện của cô?”

“Chuyện này không cần người lo, bổn vương tự có cách.” Trước đây, tiên hoàng muốn giấu người đẹp trong cung vẫn rất dễ dàng, Yến Tần hiện tại không thể làm hậu cung kín như bưng, nhưng hắn làm được.

Một tháng tới, y chỉ cần để “Nhiếp chính vương” vẫn về phủ đúng giờ như trước, còn bản thân hắn tiếp tục ở lại tẩm cung của Hoàng đế là được.

Yến Tần vẫn tin tưởng khả năng của Nhiếp chính vương. Nhưng có điều, y thực sự nhịn không được muốn hỏi: “Cô muốn biết, tại sao Nhiếp chính vương nhất định phải cùng ăn cùng ở với cô, hơn nữa vừa rồi sao ngươi lại khẳng định như vậy, cô không phải Thiên tử Đại Yến.”

Hiện tại y có thể khẳng định, y lúc trước và Nhiếp chính vương quan hệ hẳn là khá thân thiết, nhưng thân thiết đến mức này, hình như đã không bình thường rồi.

Đương nhiên là để tiện quan sát, thuận tiện giám sát ngươi không được tùy ý sủng ái phi tần. Yến Vu Ca vốn định nói như vậy, nhưng trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ, lời nói ra là: “Trước đó người trả lời rằng, đêm giao thừa, người ngủ một mình, nhưng người đã trả lời sai, ngày đó, trong căn phòng ở vùng ngoại ô, người cùng Bệ hạ đón giao thừa, còn có bổn vương, chỉ là sáng sớm, bổn vương đã rời đi.”

Yến Tần bừng tỉnh, thì ra là vậy, trách không được Thường Tiếu không biết.

Thanh niên trước mặt lại tiếp tục nói: “Không chỉ đêm giao thừa, đêm sinh nhật của Bệ hạ, và đêm Thượng Nguyên, Bệ hạ đều ở cùng bổn vương, Bệ hạ còn trao đổi tín vật với bổn vương.”

Hả? Yến Tần sa vào mây mù, cảm thấy không hiểu Nhiếp chính vương đang nói gì, trao đổi tín vật là sao?

“Có một chuyện, người hẳn là không biết, bổn vương là đoạn tụ, còn Bệ hạ thích bổn vương, vì bổn vương, đến nay chưa từng lâm hạnh phi tần nào.” Yến Vu Ca nhìn tiểu hoàng đế đang ngơ ngác, cố ý nói những lời mơ hồ khiến người ta suy nghĩ lung tung, “Thường Tiếu e là không nói rõ ràng với người, lát nữa người có thể hỏi ông ta, sáng mùng một Tết, ông ta nhìn thấy cảnh tượng gì trong phòng.”

Lời nói của Nhiếp chính vương rất ám muội, lòng Yến Tần không khỏi chùng xuống, những ngón tay y lại vô thức nắm chặt tay vịn long ỷ: “Vậy cô… cô trước đây, không có… không có tiếp xúc da thịt với ngươi?”

Yến Vu Ca biết Yến Tần sẽ suy nghĩ lung tung, không ngờ y hiểu nhanh như vậy, xem ra hồn ma vất vưởng này hiểu biết cũng khá nhiều, không giống tiểu hoàng đế kia, lâu như vậy rồi mà vẫn không chịu hiẻu, hắn khẽ ho hai tiếng, nói úp úp mở mở: “Đương nhiên là có.”

Họ đã ôm nhau, cũng đã hôn nhau, theo tiêu chuẩn thân thiết giữa nam nữ, đương nhiên là có. Dù bây giờ trong thân thể tiểu hoàng đế có phải là Yến Tần thật hay không, hắn nói vậy cũng không tính là nói dối.

Ầm ầm, Yến Tần cảm thấy sét đánh ngang tai, suýt chút nữa thiêu cháy y. Thảo nào Nhiếp chính vương lại quan tâm đến y, Hoàng đế như vậy, thì ra là vì có quan hệ này!

Hơn nữa đã tiếp xúc thân mật, Nhiếp chính vương muốn vào cung, cũng là sợ y sẽ dùng thân thể hiện tại để động chạm đến những phi tần xinh đẹp như hoa kia, nên mới giám sát y.

Sau khi bị sét đánh, Yến Tần dần dần tỉnh táo lại. Vừa rồi những lời đó, đều là do Nhiếp chính vương nói. Sao y có thể thích Nhiếp chính vương được, vì hoàng vị, giả vờ lấy lòng Nhiếp chính vương còn tạm được.

Nhưng xem ra Nhiếp chính vương hình như thực sự tin rằng y lúc trước thực sự thích hắn. Không không không, cũng có khả năng vừa rồi Nhiếp chính vương nói dối, giữa hai người họ căn bản không có quan hệ mờ ám đó.

Dù sao chuyện trong hơn một năm qua, y cũng đã nghe Thường Tiếu nói, Nhiếp chính vương đưa cho y hai mươi mỹ nhân, mà y không sủng ái ai. Hơn một năm qua, y đúng là đã lật thẻ bài của không ít phi tần, cũng thường xuyên đến cung của phi tần ngồi một chút, nhưng chưa từng thực sự lâm hạnh họ.

Nếu y và nữ nhân chỉ đơn thuần trò chuyện, ở cùng một đêm với nam nhân cũng chưa chắc đã thực sự xảy ra chuyện gì, ít nhất y có thể khẳng định, y thích nữ nhân, tuyệt đối không phải đoạn tụ. Hơn nữa, nếu y thực sự tâm duyệt Nhiếp chính vương, tại sao trong thoại bản lại viết Nhiếp chính vương thành kẻ gian xảo “Vương Ngư”?

Hơn nữa trong thoại bản, cũng không thấy kẻ gian xảo đáng ghét “Vương Ngư” kia có tình cảm mờ ám với nhân vật nào, nếu thực sự như lời Nhiếp chính vương nói, y không nên không viết vào thoại bản.

“Dù sao chuyện hơn một năm qua, cô đều không nhớ. Nhiếp chính vương có nói trắng thành đen, cô cũng không biết thật giả, ngươi muốn cô cho một tháng, cô sẽ cho ngươi cơ hội này, một tháng sau, cô muốn đổi người dạy võ.” Yến Tần không tin Nhiếp chính vương lắm, nhưng y vẫn tin Thường Tiếu.

“Nếu ngươi thực sự là Bệ hạ.” Đạt được mục đích, Yến Vu Ca hài lòng rời khỏi điện Kim Loan.

Đợi Nhiếp chính vương đi rồi, Thường Tiếu liền đi vào. Nhìn sắc mặt tiểu hoàng đế không tốt, Thường Tiếu quan tâm hỏi: “Bệ hạ, ngài không sao chứ, Nhiếp chính vương nói gì với ngài vậy?”

“Không có gì, Thường Tiếu, ngươi nói cho cô biết, sáng mùng một Tết, lúc ngươi đến đón cô, ngươi nhìn thấy cảnh tượng gì?”

Thường Tiếu nghiêm túc hồi tưởng: “Thưa Bệ hạ, lúc lão nô vào, chỉ thấy một mình ngài, quấn chiếc chăn duy nhất, nằm trên giường làm bằng ghế, chiếc giường duy nhất trong phòng đã vỡ thành gỗ vụn, hơn nữa chiếc chăn còn bị rách một lỗ lớn.”

Yến Tần hỏi: “Sao ngươi lại nhớ rõ ràng như vậy?”

“Chủ yếu là cảnh tượng đó khiến lão nô ấn tượng sâu sắc.”

“Vậy ngày sinh nhật của cô, cô thực sự đã chạy đến Nhiếp chính vương phủ?”

Thường Tiếu nhìn tiểu hoàng đế, cẩn thận nói: “Lão nô nói rồi, ngài đừng tức giận.”

“Cô không giận ngươi, ngươi cứ nói.”

Thường Tiếu bèn hạ giọng nói: “Ngày đó Bệ hạ say rượu, nhất định phải đến Nhiếp chính vương phủ, lão nô cũng không ngăn được, sơ sẩy một chút, đã để ngài vào phòng của Nhiếp chính vương, sau đó Nhiếp chính vương đến, khoảng chưa đến nửa canh giờ, lão nô đã đón ngài ra.”

Hắn cũng không dám nói lúc đó Hoàng đế cuộn tròn trong chăn, nằm dưới đất như một chiếc nem rán.

Yến Tần che mặt: Chẳng lẽ những gì Nhiếp chính vương nói là thật? Trời ơi, lúc trước chắc y quá vất vả, vì hoàng quyền, lại có thể làm đến mức này.

Lúc này y lại cảm thấy việc cùng ăn cùng ở với Nhiếp chính vương trong một tháng tới là ý kiến hay, chỉ có quan sát ở khoảng cách gần, y mới có thể biết những gì Nhiếp chính vương nói là thật hay giả.

Cầu tiên hoàng phù hộ, những gì Nhiếp chính vương nói nhất định là giả.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Chương thứ hai!

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:

Nhiếp chính vương: Bổn vương chưa bao giờ lừa người.

Yến nhát gan: Nói những lời như vậy, lương tâm của Nhiếp chính vương ngươi không đau sao?

Cảm ơn hàng ngày những bạn nhỏ đáng yêu đã tặng lôi bao nuôi mình.