Trầm Kích

Chương 9: Giả Say




Nói có tâm lại vô tâm

Âm thanh ồn ào bị đường đao uể oải cắt đứt, một cái chớp mắt quỷ dị qua đi, ngay sau đó tiếng hô hào uống tiếp lại bắt đầu vang lên.

“Ngươi là ai? Mà dám ôm Mộ đại nhân?”

“Tranh cái gì mà tranh, Mộ đại nhân là ngươi có thể tranh sao? Biến đi, mau trả Mộ đại nhân lại cho chúng ta! Chúng ta mau chóng đưa Mộ đại nhân vào phòng nữa.”

“Cục thừa, ngươi xem, ngươi xem kìa! Hắn, tay tay tay của hắn vậy mà lại đặt trên mông Mộ đại nhân? Thật đúng là, thật đúng là cả gan làm bậy mà!”

Mộ Chẩm Lưu: “…” Lời còn chưa dứt, bị ông ta nói ra, y cũng cảm thấy dưới mông mình có một bàn tay nâng lên, nhiệt lượng không ngừng truyền đến, có hơi xấu hổ.

“Im mồm!”

Một tiếng quát mất kiên nhẫn áp toàn bộ lời nói của mọi người xuống.

“Ta là người nhà của Mộ đại nhân.”

Mộ Chẩm Lưu thầm giật mình, im lặng mở to hai mắt, vừa vặn đối mặt với ánh nhìn sáng rõ của đối phương.

Túc Sa Bất Thác.

Tất nhiên là Túc Sa Bất Thác.

Ngoại trừ hắn ra còn có ai như âm hồn bất tán thế này nữa.

Mộ Chẩm Lưu âm thầm thở dài, không biết tại sao, lại có mấy phần an tâm.

“Nói bậy!” Tiếng rống của bài thất lệnh khiến hai kẻ đang vô tư nhìn nhau di chuyển tầm nhìn, “Mộ đại nhân rõ ràng đã nói chỉ có một thân một mình, không có gia đình.”

Mộ Chẩm Lưu ung dung nhắm mắt xem kịch vui, chờ Túc Sa Bất Thác giải thích.

Túc Sa Bất Thác cà lơ phất phơ: “Lúc nào chả có mấy kẻ, người nhà không thể nói ra.”

Người nhà không thể nói ra?

Mộ Chẩm Lưu cắn răng im lặng, không cần mở mắt, y cũng tưởng tượng được biểu cảm ngẩn ra phức tạp của mấy người kia giờ khắc này đây.

Túc Sa Bất Thác nói: “Các ngươi không cảm thấy tay ta ôm Mộ đại nhân rất thành thạo, rất quen thuộc hay sao?”

Bài thất lệnh gật đầu nói: “Đúng vậy.” Vừa nói xong liền bị cục thừa hung hăng trừng mắt một phát.

Cục thừa nói: “Là thật hay giả, không thể chỉ nghe lời nói từ một phía của ngươi được, phải chờ Mộ đại nhân thừa nhận mới tính. Ta thấy, không bằng thế này đi. Ta sẽ bồi tiếp vị này, vẫn chưa thỉnh giáo quý tính đại danh?”

“Túc Sa Bất Thác.”

“Ta sẽ bồi tiếp túc Sa công tử chiếu cố Mộ đại nhân ở đây, mấy người các ngươi đi làm việc nên làm đi.” Cục thừa liếc mắt ra hiệu cho đám người thất lệnh.

Đám người thất lệnh ngầm hiểu trong lòng.

Cục thừa dẫn Túc Sa Bất Thác vào trong.

Màn đêm buông xuống mới là thời điểm náo nhiệt ở Hương Mãn Viên, giờ phút này trong ngoài đều yên lặng tĩnh mịch, chỉ có hai thiếu nữ dẫn đường, thỉnh thoảng có người đi qua đi lại, nhìn thấy cục thừa đều cúi xuống hành lễ, sau đó đi ra.

Thiếu nữ dẫn bọn họ vào trong một gian phòng ở tầng một.

Cục thừa nói: “Lê Hương, Quế Hương đâu? Gọi các nàng tới hầu hạ đi.”

Thiếu nữ nói: “Hai vị tỷ tỷ sáng sớm hôm nay mới được ngủ, vẫn chưa thức dậy.”

Cục thừa không hài lòng, lại gọi mấy người khác, cả đám đều chưa thức dậy.

Cục thừa nói: “Chẳng lẽ ban ngày các ngươi không buôn bán à?”

Hai thiếu nữ cười hì hì kề sát ông, dỗ dành: “Đại nhân đừng nóng giận, hai chúng ta không tốt sao?”

Cục thừa ghét bỏ: “Miệng còn hôi sữa, nào có phong tình gì chứ!”

Thiếu nữ mặt hơi tròn không cam tâm nói: “Đại nhân không thử, sao biết chúng ta không có phong tình? Ban ngày ở đây chỉ có hai chúng ta trông coi thôi, là được ma ma coi trọng đó.”

Cục thừa nói: “Nếu đã như thế, hầu hạ Mộ đại nhân cho tốt vào, nếu Mộ đại nhân hài lòng, ta sẽ thưởng tiếp.”

Thiếu nữ thấy Túc Sa Bất Thác và Mộ Chẩm Lưu đều trẻ trung anh tuấn, trong lòng chẳng có gì không nguyện ý, lập tức dựa lại gần.

Túc Sa Bất Thác cảm thấy đầu của người trong lòng “vô ý” vùi sâu vào trong khuỷu tay của hắn, co lại một chỗ, không nhịn được nở nụ cười.

Thiếu nữ cười nói: “Công tử cười cái gì, nói ra cho chúng ta cùng cười với.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ta cười đại nhân nhà ta mà tỉnh lại không biết sẽ nổi giận thế nào đây.”

Thiếu nữ nói: “Vì sao đại nhân lại nổi giận?”

Túc Sa Bất Thác nói: “Bởi vì đại nhân nhà ta là cái thùng dấm lớn.”

Trong đầu cục thừa mơ hồ xuất hiện một ý niệm, cảm thấy hình như mình đã làm sai điều gì.

Thiếu nữ không hiểu, nói: “Vì sao đại nhân là cái thùng dấm thì lại nổi giận?”

Túc Sa Bất Thác nhướng mày hướng về phía cục thừa: “Bởi vì, ta là người nhà không thể nói ra của đại nhân ấy mà.”

Thiếu nữ vẫn chưa nghĩ thông, cục thừa đã tự cho là mình nghĩ thông rồi, liền vội vàng đứng dậy, vừa đẩy vừa kéo hai thiếu nữ vẫn đang mơ hồ ra ngoài cửa. Lúc cục thừa quay lưng về phía Túc Sa Bất Thác đóng cửa, Mộ Chẩm Lưu nhanh chóng mở mắt ra, nửa bất đắc dĩ nửa cảnh cáo trừng Túc Sa Bất Thác một phát.

Túc Sa Bất Thác cúi đầu nhìn y, bật cười phì một tiếng.

Cục thừa vừa quay đầu lại, liền thấy Túc Sa Bất Thác ngắm nhìn dáng vẻ say ngủ của Mộ Chẩm Lưu mà “cười ngây ngô”, lại càng khẳng định suy đoán trong lòng, thầm nghĩ: Cũng may hắn kịp thời chạy tới, nếu không sau khi tỉnh lại đại nhân phát hiện ra mình đang nằm ở cái chỗ trăng hoa ong bướm, còn chưa biết sẽ nổi giận thế nào đây.

Vừa nghĩ như vậy, thái độ của ông đối với Túc Sa Bất Thác lập tức thêm phần thiện lành: “Túc Sa công tử à...”

Túc Sa Bất Thác nói: “Yên tâm, chuyện hôm nay ta tuyệt đối không để lộ nửa chữ với y.” Dù sao y cũng đã nghe hết từ đầu đến cuối, so với những gì mình biết còn tường tận hơn.

“Là ta tiếp đãi không chu đáo, mong công tử lượng thứ.” Ông vừa nói, vừa móc một cái hầu bao từ trong tay áo ra, cẩn thận dè dặt đưa tới.

Túc Sa Bất Thác cầm lấy hầu bao, nhẹ nhàng ước lượng trong tay, cười hết sức chân thành: “Được thôi được thôi.” Hắn nhét vào trong ngực áo, một cục gồ lên kia vừa vặn đối diện mắt Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu: “...”

Cục thừa pha chén trà cho hai vị khách, bắt đầu câu được câu không tìm hiểu tình hình hai người.

Túc Sa Bất Thác nói bừa nửa thật nửa giả.

“Nghe nói đại nhân là nhân sĩ kinh thành, không biết trong nhà còn họ hàng thân thích nào không?”

“Cha mẹ đều mất cả rồi.”

“Không biết có hứa hôn hay chưa?”

“A.”

“… Lão phu lỡ lời lỡ lời rồi.” Cục thừa vội vàng nhấp ngụm trà, che đậy xấu hổ.

Túc Sa Bất Thác: “…” Một tiếng cười lạnh này chính là nhằm vào cái tên rùa đen rút đầu đang nằm trong lòng hắn đây, tay cục thừa này cũng quá tự giác rồi! Hắn đột nhiên nhớ ra Mộ Chẩm Lưu vẫn còn trong vòng tay hắn, khó trách hắn lại ngồi mất tự nhiên như vậy, đang định thả người xuống thì thấy cục thừa nhìn mình chằm chằm: “Công tử thì sao?”

Túc Sa Bất Thác thuận miệng nói: “Mỏi tay. Ngươi muốn ôm không?”

Cục thừa bị câu hỏi này làm khó, do dự một chút rồi nói: “Tất nhiên để ta hầu hạ đại nhân.” Nói xong ông thật sự vươn tay ra.

Mộ Chẩm Lưu: “…” Ngón tay y khẽ nhéo lấy eo hắn.

Túc Sa Bất Thác không nhịn được bật cười.

Cục thừa nghi ngờ: “Công tử?”

Túc Sa Bất Thác ấn lại ngón tay không an phận của Mộ Chẩm Lưu, thu lại nụ cười, mặt không biểu cảm mà nói: “Ngươi tưởng ta sẽ tùy tiện giao y cho người khác sao?”

Cục thừa cười khan, đứng lên nói: “Hôm nay lúc ta ra ngoài, phu nhân muốn ta mua một ít đường hoa quế, ta ra ngoài một chuyến, công tử và đại nhân cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút trước đã.” Nói xong, không chờ Túc Sa Bất Thác trả lời, ông ta đi thẳng ra ngoài đóng cửa lại.

Ông ta vừa đi, Mộ Chẩm Lưu lập tức muốn dậy, nhưng lại bị Túc Sa Bất Thác đè vai xuống, cố ý cúi thấp đầu nói: “Không biết Mộ đại nhân định báo đáp ân tình ta giúp giải vây hôm nay thế nào đây?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, đương nhiên khắc sâu trong tim.”

Khoé môi Túc Sa Bất Thác nhếch lên, buông lỏng tay ra: “Ta không phải Đường Trì Châu, lý do thoái thác kia của ngươi với ta vô dụng! Thứ ta muốn là lợi ích thật sự.”

Bàn tay chỉnh lại vạt áo của Mộ Chẩm Lưu hơi dừng lại: “Mời nói.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Thứ nhất, ta không quen thuộc thành Bình Ba, cần một chỗ nghỉ chân.”

Mộ Chẩm Lưu móc một thỏi bạc từ trong ngực áo: “Đưa trước nửa tháng tiền phòng.”

Túc Sa Bất Thác nhận bạc, ném lên trên cao rồi lại nhẹ nhàng đỡ lấy: “Nghe nói Mộ đại nhân sắp vào ở trong dinh quan? Ta nghĩ dinh quan này khả năng cao là vừa rộng rãi vừa thoải mái, dư sức chứa cả hai người chúng ta.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Sợ là không tiện.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Tiện, đương nhiên thuận tiện. Nếu Cao đại nhân đến thành Bình Ba, về công về tư đều sẽ tới thăm hỏi ngươi trước, như vậy, ta muốn gặp hắn không phải rất tiện sao?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Với ta không tiện.”

Túc Sa Bất Thác cười nói: “Sao lại không tiện? Con người ta đây luôn luôn hiểu chuyện thức thời, nếu ngươi không muốn gặp ta, ta sẽ tự động biến mất. Nếu gặp chuyện như hôm nay, ta sẽ lại xuất hiện giải vây, cũng không lấy một xu nào hết.” Hắn đặt lại thỏi bạc trong tay vào trong tay Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta với Túc Sa công tử tựa như một bát nước trong, nhìn là thấy hết. Túc Sa công tử với ta lại tựa như một con sông dài, sâu cạn khó đoán. Có mèo rừng ở bên, người ta còn khó có thể an tâm đi ngủ, huống chi là mãnh hổ như Túc Sa công tử đây?”

Túc Sa Bất Thác cũng không tức giận, hắn cởi giày, ngồi khoanh chân: “Ngươi muốn biết cái gì? Cứ hỏi đi.”

Mộ Chẩm Lưu lắc đầu, rót cho mình chén nước.

Túc Sa Bất Thác nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết vì sao ta muốn tìm Cao Mạc?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Không muốn.”

“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết, vì sao năm đó Cao Mạc muốn quyến rũ thê tử của bạn thân, làm cho người ta nhà tan cửa nát à?”

Bàn tay vân vê chén nước của Mộ Chẩm Lưu hơi xiết chặt, y chậm rãi đặt chén xuống.

“Người bạn thân kia của hắn cũng có chút danh tiếng ở Hạnh Lâm, còn có tên gọi ‘tiểu thánh thủ’.”

Mộ Chẩm Lưu quay người.

Túc Sa Bất Thác che miệng lại nói: “Mọi chuyện sau đó thế nào, mời nghe hồi sau sẽ rõ.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu là chuyện về Quảng Phủ, chi bằng ngươi chờ sau khi Quảng Phủ đến rồi chính miệng hỏi hắn đi.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ngươi không sợ ta giết hắn sao?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi muốn giết hắn?”

“Dâm loạn với vợ người khác, không bằng súc sinh, tại sao không nên giết hắn?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Tội không đáng chết.”

Túc Sa Bất Thác đột nhiên bật cười: “Ngươi cũng tin hắn đã quyến rũ thê tử của bạn thân mình sao?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta chỉ nói, dâm loạn với vợ người khác, tội không đáng chết.”

Túc Sa Bất Thác thấy lúc y đàm luận chuyện này, sắc mặt vẫn như bình thường, không khỏi hơi kinh ngạc: “Đến cùng thì ngươi đối với Cao Mạc là… Có tâm hay là vô tâm? Chẳng lẽ ngươi không tức giận chút nào sao?”

Mộ Chẩm Lưu nói lạnh nhạt: “Có tâm hay vô tâm không phải đều nằm trong một ý nghĩ của Túc Sa công tử hay sao?”

Túc Sa Bất Thác nhìn y chằm chằm, rất lâu sau đó, hắn đột ngột đứng dậy, đá một cước lật tung bàn, đóng sập cửa bỏ đi.

Mộ Chẩm Lưu: “...”

Thiếu nữ vội vàng chạy đến: “Cục… Đại… Chưởng cục đại nhân, ngài tỉnh rồi sao?”

Mộ Chẩm Lưu ấn đầu, dáng vẻ vừa như say vừa không phải say: “Vừa nãy đứng không vững.”

Thiếu nữ nhìn thấy Túc Sa Bất Thác giận giữ ngút trời bỏ đi, biết hai người nhất định đã cãi nhau, cũng không vạch trần, cẩn thận từng chút một đỡ Mộ Chẩm Lưu lên giường, kêu người dựng lại cái bàn, lại pha thêm một bình trà, yên lặng khẽ khàng lui ra, không lâu sau, cục thừa đã mang theo đường hoa quế trở về.

Mộ Chẩm Lưu hơi đau đầu, vừa nghe thấy ông ta đẩy cửa, lập tức trở mình đi ngủ.