Trầm Kích

Chương 18: Ước Định




Đồng thành không đồng tâm

Người nhà cục thừa không rõ tung tích, không phải tự mình rời đi thì chính là bị người khác đưa đi. Vế trước còn tốt, nếu là vế sau, chỉ sợ là rơi vào tay Du Đông Hải, vậy thì bí mật “chỗ kia” có lẽ cũng không giữ được.

Mộ Chẩm Lưu về phủ, lập tức viết một lá thư, gọi Cao Mạc tới giúp đỡ.

Túc Sa Bất Thác tâm không cam, tình không nguyện nhận làm chân đưa thư, ánh mắt nhìn y tràn đầy lo lắng: “Nếu ta không ở đây, ai sẽ bảo vệ ngươi?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta vẫn sống bình an suốt hai mươi năm qua đấy thôi.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Thì ra ngươi hai mươi tuổi.”

Mộ Chẩm Lưu liếc nhìn hắn, ra vẻ như không quan tâm mà hỏi: “Ngươi thì sao?”

Túc Sa Bất Thác tựa vào bàn đọc sách, chân mày khẽ nhíu: “Ngươi nghĩ sao?”

Mộ Chẩm Lưu chỉ ra cổng, nói: “Đi nhanh về nhanh.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Mỗi khi ta tưởng rằng ta và ngươi đã thẳng thắn thành thật với nhau, kiểu gì ngươi cũng sẽ ra đòn phủ đầu ta.”

Bàn tay đặt bút xuống của Mộ Chẩm Lưu khẽ khựng lại: “Được. Chờ ngươi quay về, chúng ta sẽ thành thật với nhau.”

Túc Sa Bất Thác nghi ngờ nhướn mày: “Thật chứ?”

Mộ Chẩm Lưu gật đầu.

“Chứ không phải lợi dụng ta xong rồi, cho ta một đạp đá bay ra ngoài, cùng Quảng Phủ huynh của ngươi như hình với bóng đấy chứ?” Túc Sa Bất Thác cầm hai bức thư, nhẹ nhàng phẩy phẩy trên tay.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Không đâu.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Bảo ta làm sao tin được ngươi?”

Mộ Chẩm Lưu nhìn hắn không nói câu nào.

Túc Sa Bất Thác cắn một góc thư, nói hàm hồ: “Ngươi cũng nên thể hiện một chút gì đó khiến ta tin tưởng, trong lòng ngươi, so với Quảng Phủ huynh của ngươi thì ta càng thân cận với ngươi hơn, như thế mới dễ kêu ta quyết tâm một lòng làm việc vì ngươi chứ.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Tại sao ngươi lại cảm thấy ta và ngươi mới quen biết chưa đến một tháng lại thân cận hơn so với ta và Quảng Phủ huynh?”

Mặt Túc Sa Bất Thác lập tức sa sầm.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Liên quan đến việc trọng đại, mong túc Sa công tử đi sớm về sớm.”

Túc Sa Bất Thác đột nhiên đập hai phong thư xuống đất, hất đầu bỏ đi.

Mộ Chẩm Lưu nhìn hai phong thư trên đất, ngẩn người một lúc, chờ gió lạnh vi vu thổi qua thật lâu mới tỉnh táo lại, y thở dài đi ra nhặt thư trên đất. Một góc lá thư có dấu răng vô cùng rõ ràng.

Y vừa nghĩ có nên viết một bức thư khác hay không, vừa chìa tay ra nhặt, nhưng trong nháy mắt ngón tay vừa chạm vào, lá thư đã bị rút đi.

Túc Sa Bất Thác đưa hai ngón tay kẹp lấy phong thư, tựa vào khung cửa, chưng ra khuôn mặt vô cảm nhìn y.

Nhìn kỹ dung mạo Túc Sa Bất Thác, da trắng môi đỏ, mi thanh mắt hạnh, lúc bật cười mang theo bảy phần ngây ngô, lúc không cười lại khiến người ta không rét mà run, lộ ra hơi thở lạnh lùng cứng rắn không ăn nhập với vẻ ngoài của hắn.

Mộ Chẩm Lưu vô thức lui ra xa nửa bước, lại dẫn tới một tiếng cười khinh thường của đối phương.

“Tâm tình ta không tốt.” Túc Sa Bất Thác nói không đầu không đuôi.

Mộ Chẩm Lưu lặng lẽ chờ đoạn sau.

“Lúc tâm tình ta không tốt, khó tránh việc sẽ nói ra lời gì đó, nếu làm cho Quảng Phủ huynh của ngươi hiểu lầm, đừng có mà trách ta.” Túc Sa Bất Thác cười ác ý.

Mộ Chẩm Lưu chậm rãi nói: “Đi thong thả.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Ta sẽ nói cho hắn biết, ta và ngươi đêm đêm chung giường chung gối.” Nói xong hắn sốt sắng mong chờ Mộ Chẩm Lưu trở mặt.

Thế nhưng không biết sao, Mộ Chẩm Lưu chỉ hướng ánh mắt thoáng nhìn lên bầu trời: “Sắc trời không còn sớm nữa, đến lúc lên đường rồi.”

Túc Sa Bất Thác không giữ được nét mặt, để lộ vẻ giận dữ, thư trong tay bị vò nhăn nhúm, hắn nhìn thấy Mộ Chẩm Lưu thẳng thừng cau mày.

Túc Sa Bất Thác thấy y thay đổi sắc mặt, biểu cảm mới dễ nhìn hơn chút, cười hì hì ép phẳng phong thư: “Nếu tâm tình ta không tốt thì không có cách nào cam đoan lúc phong thư này đến nơi vẫn giữ được hình dạng như bây giờ đâu.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Chuyện ở đây, không có gì là ngươi không biết. Ngươi còn đây, có thư hay không cũng thế thôi.”

Túc Sa Bất Thác nói: “Chắc Quảng Phủ huynh của ngươi cũng không tin ta.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ngươi có ấn tín của ân sư, sao hắn không tin.”

Túc Sa Bất Thác không biết nói gì nữa.

Mộ Chẩm Lưu quay người vào phòng.

Túc Sa Bất Thác nhìn chằm chằm bóng lưng y, không nhịn được lại muốn quăng thư.

Mộ Chẩm Lưu nhanh chóng đi ra, cầm một túi bạc đưa cho hắn: “Nhìn trời không đoán được thời tiết, mua cái áo mưa đi đường nhá.”

Sắc mặt Túc Sa Bất Thác hơi dãn ra, hắn nhận bạc, cầm trong tay ngắm nghía.

Mộ Chẩm Lưu biết tính hắn trời sinh phản nghịch, mình càng thúc giục, hắn càng bất mãn, liền tuỳ theo hắn đi. Chờ đến khi y thuận tay rút một quyển sách ngồi xuống, nhìn ra cổng, đã không thấy bóng người đâu nữa.

Y ngồi một mình một lúc, đọc thuộc làu làu nhưng một chữ cũng chẳng vào đầu nổi.

Bên tai không ngừng hồi tưởng “chỗ kia” của cục thừa.

Túc Sa Bất Thác cả đi cả về, tính đầy đủ cũng phải mất một ngày rưỡi, trong một ngày rưỡi này, chuyện có thể xảy ra, chuyện sẽ xảy ra nhiều không kể xiết. Nếu y tiếp tục án binh bất động, thế cục có khả năng sẽ long trời lở đất, chờ đến khi Cao Mạc chạy đến, ván đã đóng thành thuyền, hối hận cũng đã muộn!

Mộ Chẩm Lưu về phòng, thay một bộ quan phục, sai người chuẩn bị kiệu.

Kiệu vừa đi được trăm trượng thì đụng phải kiệu quan nha môn Tri phủ.

Hai chiếc kiệu một đi một về trong một con hẻm nhỏ, cứ như là oan gia ngõ hẹp.

Mộ Chẩm Lưu xuống kiệu trước, hành lễ với Du Đông Hải.

Du Đông Hải vén màn kiệu, cười híp mắt nói: “Mộ lão đệ đi đâu đây?” Lời ra khỏi miệng, đúng là ngữ khí vô cùng quen thuộc và thân mật.

Mộ Chẩm Lưu nói: “Đang định đến chào hỏi đại nhân.”

Du Đông Hải cười ha ha, nói: “Khéo quá, khéo quá! Ta cũng đang đến tìm Mộ lão đệ đây. Bên ngoài trời lạnh, mau lên đây, chúng ta cùng nhau đến phủ ngươi ngồi một lát.”

Mộ Chẩm Lưu nhìn chiếc kiệu chứa được hai người ngồi sóng vai cạnh nhau, nhẹ nhàng từ chối một phen, thấy đối phương cứ khăng khăng mời mọc, đành lên kiệu.

Du Đông Hải không gầy, hai người sóng vai ngồi xuống, khó tránh tiếp xúc.

Mộ Chẩm Lưu đang ung dung tỉnh bơ dịch người sang bên cạnh thì nghe lão nói: “Vũng nước đục của Cục Quân Khí cuối cùng cũng coi như gột rửa sạch sẽ rồi. Mộ lão đệ góp công lớn lao, ta còn chưa cám ơn ngươi tử tế đây.” Nói rồi, lão vỗ nhẹ lên bàn tay đang đặt trên đùi của Mộ Chẩm Lưu, sau đó gác lại.

Mộ Chẩm Lưu vốn vô cùng mẫn cảm với việc tiếp xúc tay chân, chưa kể hai người còn cùng ngồi trong một kiệu, lập tức đến cả hô hấp cũng mất tự nhiên: “Đại nhân quá khen rồi. Ta mới tới thành Bình Ba, sự vụ trong cục vẫn chưa bàn giao rõ ràng, sao có thể góp công. Nói đến đây, ta cũng có một yêu cầu quá đáng, vẫn mong đại nhân thành toàn.”

Du Đông Hải không đổi nét cười: “Cứ nói đừng ngại.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta vẫn chưa hoàn thành việc tiếp nhận công việc với cục thừa, rất nhiều việc khó có thể bắt đầu, muốn xin đại nhân dành ra chút thời gian cho bọn ta.”

Du Đông Hải bật cười.

Chiếc kiệu trở lại cổng cục Quân Khí, chủ đề liền bị gián đoạn như vậy.

Hai người một trước một sau xuống kiệu, khoác tay đồng hành, thân mật khác thường, kéo theo bao người trong cục liếc trộm.

Phải biết cục thừa và thất lệnh ở Cục Quân Khí làm việc nhiều năm, thâm căn cố đế, sau khi bọn họ bị bắt, trên dưới Cục Quân Khí cùng chung mối thù, hận không thể đến tận cửa mà giết, Mộ Chẩm Lưu và Du Đông Hải hành động như vậy, đương nhiên chọc trúng phẫn nộ của mọi người.

Sao Mộ Chẩm Lưu có thể không biết đạo lý bên trong. Nhưng Du Đông Hải cố tình như thế, y phải cầu cạnh lão, khó mà cự tuyệt.

“Mộ lão đệ này.” Sự phối hợp của Mộ Chẩm Lưu khiên Du Đông Hải vô cùng vui vẻ, biểu cảm càng thể hiện sự chân thành, “Thẩm Tướng với Cù phó tướng cùng chung một các nhiều năm, kề vai chiến đấu, ổn định triều cương, thân mật gắn bó. Ta và ngươi đã là đệ tử dưới trướng hai vị tướng, vậy cũng nên trên làm dưới theo, đồng tâm hợp lực, để thành Bình Ba thật sự vững vàng không gì lay động.”

Thẩm Chính Hòa với Cù Khang Vân như nước với lửa, đến đàn bà trẻ con còn biết, Du Đông Hải mặt không biến sắc đổi trắng thay đen thật quá khó khăn rồi.

Mộ Chẩm Lưu mỉm cười nói: “Đương nhiên nỗ lực.”

Du Đông Hải nói: “Về phần cục thừa, sáng nay ta đã tiễn hắn lên đường.”

Mộ Chẩm Lưu: “…” “Tiễn hắn lên đường” bốn chữ thực sự làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Du Đông Hải nói: “Dù sao sớm muộn gì cũng phải đi.”

Mộ Chẩm Lưu: “…”

Du Đông Hải vô tội nhìn khuôn mặt hơi cứng đờ của Mộ Chẩm Lưu, mỉm cười kêu to: “Mộ lão đệ?”

Mộ Chẩm Lưu thầm sốt ruột trong lòng. Cho dù cục thừa sống hay chết, một khi rời khỏi thành Bình Ba rồi, trời cao biển rộng, biết đi đâu mà tìm? Đến lúc đó, coi như Cao Mạc có chạy tới, cũng chẳng được tích sự gì. Y xụ mặt nói: “Xem ra, Mộ mỗ khó mà thực hiện ước định với Du đại nhân rồi.”

Du Đông Hải không ngờ y nuốt lời nhanh như vậy: “Vì sao?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Không có cục thừa từ bên cạnh hiệp trợ, Mộ mỗ sợ khó mà gánh vác chức vị chưởng cục.”

Du Đông Hải hơi kinh ngạc. Người làm quan, sợ nhất chính là bốn chữ khó mà gánh vác, nếu đã khó gách vác thì là thất trách, mà đã thất trách thì giữ lại có ích gì? Người khác chỉ sợ tránh không kịp bốn chữ này, Mộ Chẩm Lưu thì ngược lại, vậy mà dám tự mình nói ra.

Sau khi kinh ngạc, lão bắt đầu cười, càng cười càng lớn tiếng, đến cuối cùng, thật sự cất tiếng cười to.

Mộ Chẩm Lưu: “…”

“Ngươi ấy à ngươi ấy à, ” Du Đông Hải cười đến thở không ra hơi, chỉ vào ngón tay y nhè nhẹ run, cười mãi thật lâu sau đó mới lắc đầu thở dài, “Không phải là không có cục thừa thì ngươi không làm chưởng cục nữa chứ hả?”

Mộ Chẩm Lưu thản nhiên nói: “Còn hơn là giữ lại một kẻ ăn không ngồi rồi.”

Đầu óc Du Đông Hải xoay lòng vòng, lão biết Mộ Chẩm Lưu cố ý nói nhảm, cũng không sợ bản thân tỏ ra văn vẻ. Một là phía trên Mộ Chẩm Lưu còn có người, thế lực Thẩm Chính Hòa đang mạnh mẽ, sau khi khôi phục trở lại, lòng tin hoàng đế dành cho ông ta càng lớn hơn trước đây, một là biết cục Quân Khí phụ thuộc trực tiếp phủ Thiên Cơ, chừng nào chưa nắm được sơ hở, tay mình không thể thò vào được.

Nói đến chuyện đó, lần này Thẩm Chính Hòa có thể dùng thân phận các chủ Lăng Tiêu Các xếp người vào đây, khiến lão cũng hơi cả kinh. Mấy năm nay, lão đã sớm coi Cục Quân Khí như lãnh địa của Phương Hoành Tà trong thành Bình Ba, trong ngoài phòng thủ vững chắc, không ngờ Thẩm Chính Hòa lại có thể phá đổ bức tường kiên cố.

Như vậy xem ra, Phương Hoành Tà đúng là mặt trời sắp lặn, hơi thở thoi thóp, đã không còn khả năng xoay trời lật đất, triều đình này lại rơi vào tay hai họ Thẩm, Cù. Vì thế, lão mới dám ra tay nhân lúc lão chưởng cục tự sát.

Chỉ sợ vài năm sau, thanh niên nho nhã trước mắt lão đây sẽ trở thành đối thủ lớn nhất của lão trong thành Bình Ba.

Du Đông Hải nói: “Lão đệ bình tĩnh đừng nóng. Tuy đám cục thừa đi rồi, nhưng lại nhờ ta truyền đạt mấy câu, chắc là đối với người nắm giữ Cục Quân Khí như ngươi có ích lắm đấy.”

Lòng Mộ Chẩm Lưu hơi lay động, nói: “Lời gì thế?”

Du Đông Hải nói: “Trước khi trả lời, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo lão đệ, mong lão đệ vui lòng chỉ giáo.”

Mộ Chẩm Lưu không trả lời.

Du Đông Hải nói: “Người quang minh không nói chuyện mờ ám. Ta hỏi Mộ lão đệ một câu, ngươi đến thành Bình Ba, rốt cục là để làm gì?”