Trẫm Không Dám Nữa

Chương 54: C54: Chương 54




Sơ Vân thấy nàng có sự yêu thích đối với các món điểm tâm, lại còn có biểu hiện ngây ngốc như vậy, thì liền tin tưởng đây chính là Cẩm Họa không thể nghi ngờ gì nữa...nhưng mà bộ dạng này... thật sự khiến người ta nhìn không quen lắm.

Không thể ngờ được thuật đổi hồn lại thật sự xảy ra trên người của Cẩm Nhi.

“Vậy có thể đổi trở lại không?” Sơ Vân hỏi, Cẩm Nhi là Đại Chiêu hoàng đế, bây giờ đã biến mất mấy ngày, nếu không phải có Sở tướng trấn giữ, chỉ sợ là sẽ không giấu được lâu, cáo bệnh dù sao cũng không phải là kế lâu dài.

Nếu bây giờ đã bình an trở về thì nàng cũng có thể yên tâm. Ngày hôm đó nhìn thấy Cẩm Nhi không còn hơi thở, nàng thật sự là bị dọa đến hoảng hốt.

Cũng may chỉ là thuật đổi hồn.

Quốc Sư đại nhân sắc mặt khẽ thay đổi, sau đó mới nói: “Chuyện này hôm khác rồi mới nói vậy.” Hôm nay chỉ mới là ngày thứ sáu, còn bốn ngày để suy nghĩ kỹ hơn.

Sơ Vân khó hiểu, dường như nghĩ tới một điều gì đó, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Chẳng lẽ ngươi yêu thích thân thể này, thấy bộ dạng này quyến rũ yêu kiều hơn Cẩm Nhi lúc trước rất nhiều, cho nên luyến tiếc đổi lại đúng không?”

Nam nhân đều đam mê nhan sắc.

Người đang ngồi ăn điểm tâm nghe vậy thì không vui, sao cô nương này lại có thể nói phu quân mình như vậy được, lập tức nàng quai hàm phình phình, âm sắc không vui nói: “Không được nói phu quân ta như vậy!”

Cố Dữ Chi nhìn nữ tử dung sắc khuynh thành đang tức giận kia: “……”

Dung Xu hắn…… Rốt cuộc đã cho nàng uống loại mê hồn canh gì thế nhỉ? Không phải nói rằng cái gì cũng không nhớ hay sao?

Hơn nữa, còn gọi hắn ta là “Phu quân”…

Sơ Vân tức giận cực kỳ, nhìn về phía nữ tử đang cố sức bảo vệ cho phu quân mình kia, nói: “Ngươi biết cái gì chứ? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn sống cả đời trong cái thân thể này hay sao?!”

Tuy nói cái gì cũng quên mất, nhưng vẫn ngốc y như vậy!

Khương Nhiêu chỉ cảm thấy cô nương này thật hung dữ, theo bản năng liền co rụt đầu dựa vào phu quân mình, sau đó phu quân nhà nàng rất dịu dàng ôm nàng vào lồng ngực, dùng ống tay áo lau thức ăn thừa dính trên khóe miệng nàng, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ.” Cuối cùng liếc mắt nhìn Sơ Vân một cái, “Quận chúa, ta muốn nói chuyện riêng với Cẩm Nhi một chút, ngươi yên tâm, Dung Xu ta tuyệt đối không phải là người ham mê sắc đẹp… Nàng ở trong lòng ta từ trước đến nay đều chỉ là một dáng vẻ.”

Ngây ngốc, ngơ ngác, giống hệt như một con mèo con vậy.

“Quận chúa, chúng ta ra ngoài trước đi.” Cố Dữ Chi nhẹ giọng nói.

Sơ Vân căm tức trừng hắn một cái, phất tay áo bỏ đi.

Cố Dữ Chi nhẹ nhàng cười, nhìn về phía Quốc Sư đại nhân nói: “Quận chúa không phải không tin ngươi, chỉ là đã nhiều ngày nay, nàng ấy quá lo lắng cho bệ hạ.”

Quốc Sư đại nhân gật đầu, “Ta biết.”

“Phu quân.” Thấy hai người bọn họ đã đi ra ngoài, nàng mới ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Quốc Sư đại nhân lên tiếng, hai tay ôm lấy thân mình nàng, trong lòng thỏa mãn cực kỳ. Nàng tín nhiệm hắn như vậy, hắn còn có gì mà không thỏa mãn?

“Sơ Vân quận chúa là thân nhân của nàng, nàng ấy chỉ là sợ ta đối xử không tốt với nàng.” Quốc Sư đại nhân giải thích.

Chỉ thấy người trong lồng ngực khẽ gật đầu, nhìn hắn nói: “Ta biết.”

Là người tốt hay xấu nàng đương nhiên có thể phân biệt rõ ràng.

“Nhưng mà… ta không muốn người khác nói chàng như vậy.” Nàng cọ cọ lên ngực hắn, hai tay ôm lấy hắn, thân mật vô cùng. Nàng có thể cảm nhận được thân thể mà mình đang ôm này, hơi hơi run rẩy, sau đó ôm lại nàng càng chặt hơn. Hắn là phu quân của nàng, đương nhiên nàng không để cho bất cứ người nào mắng hắn.

Hắn không nói gì, nhưng nàng biết, hắn đang rất vui vẻ.

***

Tuyết trắng như những sợi lông vũ bay lả tả trong không trung, phủ một lớp bông tơ lên trên tất cả các cây cối bên trong đình viện.

Phía trên hành lang dài,

“Quận chúa, bên ngoài rất lạnh, hay là đừng đi ra ngoài.”

“Tránh ra, bổn quận chúa không cần ngươi xen vào!” Sơ Vân đang lúc nổi nóng, làm sao lại chịu nghe lời hắn, hơn nữa nàng vốn là tính tình nóng nảy, bây giờ lại càng nổi lửa hơn.

Cố Dữ Chi cũng không có biện pháp nào đối với quận chúa luôn được nuông chiều này, nhưng bây giờ trời đang đổ tuyết lớn, nếu nàng cứ tiếp tục chạy ra ngoài, thì đương nhiên là phải xen vào rồi.

Bây giờ cũng không thể lo nghĩ được nhiều chuyện như vậy nữa, hắn một tay giữ chặt lấy nàng, “Quận chúa.”

“Cố Dữ Chi! Ngươi dám chạm vào ta!?” Sơ Vân nhướng mày, lạnh lùng nói.

Cố Dữ Chi cong môi cười, “Là tại hạ mạo phạm, nhưng … Quận chúa, hiện giờ đã tìm được bệ hạ, ngươi chớ nên quá lo lắng, hơn nữa… Ngươi thật sự không tin Quốc sư sao?”

Dung Xu đối với bệ hạ như thế nào, hắn chỉ mới tiếp xúc mấy ngày thì cũng đã hiểu được. Hắn ta sao lại có thể là người ham mê nhan sắc được? Không có ai lo lắng cho bệ hạ hơn so với hắn ta cả.

Sơ Vân nghe vậy, sự tức giận trên khuôn mặt cũng dần dần tan đi.

Nàng đương nhiên cũng biết, chỉ là…

“Quận chúa?” Thấy nàng đột nhiên không lên tiếng, Cố Dữ Chi có chút lo lắng. Nàng cứ yên lặng cúi đầu như thế, không còn sự kiêu ngạo của ngày thường, giống như là...một con thỏ con nhu nhược đáng thương vậy.

“Cố Dữ Chi.” Nàng thấp gọi một tiếng.

“Hửm?”

“Lại đây.”

“… A?”



“Bổn quận chúa bảo ngươi tới gần đây một chút!”

Xem ra đã khôi phục lại bộ dạng sinh khí bừng bừng, Cố Dữ Chi đã có thể buông sự lo lắng trong lòng xuống, đến gần hơn một chút. Chỉ là vừa mới đi được vài bước, thì đã bị người ta hung hăng đâm sầm vào lồng ngực.

Cố Dữ Chi choáng váng.

“…… Quận, quận chúa?”

“Câm miệng!”

Cố Dữ Chi: “…”

“Đừng nói gì hết.” Âm lượng Sơ Vân phát ra nho nhỏ, dường như đang khóc lóc nghẹn ngào.

Cố Dữ Chi tức khắc có hơi hoảng loạn… Nàng vì sao lại khóc? Hai tròng mắt sâu thẳm hơi xao động, sau đó liền cẩn thận đặt tay lên lưng nàng, bàn tay với những ngón thon dài khớp xương rõ ràng, vỗ về nhẹ nhàng, hắn chưa từng an ủi cô nương nào bao giờ, cho nên cũng không biết mình phải làm gì, chỉ theo bản năng muốn khiến nàng dễ chịu hơn một chút.

Ngày thường nàng vốn được nuông chiều, trở nên ngang ngược, nhưng thân thể lại rất yêu kiều mềm mại, ôm vào lòng chỉ cảm thấy nàng quá gầy, khiến người ta có chút đau lòng. Chỉ là nàng dán sát vào lòng hắn như thế, nơi mềm mại kia áp lên trên cơ ngực hắn, làm hắn vừa xấu hổ vừa bối rối, chỉ có thể đứng nhìn bông tuyết xa xa, ánh mắt trong suốt.

Đại khái là bởi vì Hi Nguyên Đế đi, bây giờ đã trở lại, vậy là tốt rồi.

“Ta biết, ta biết Dung Xu đối với Cẩm Nhi là thật lòng… chỉ là ta sợ hãi, Cẩm Nhi và ta không giống nhau, nàng ấy ngốc như vậy, dễ lừa như vậy, nếu bây giờ Dung Xu không muốn đổi hồn trở về thì nàng ấy cũng sẽ nhất định đồng ý.” Nàng dừng một chút, lại nói, “Nam nhân vĩnh viễn trả giá ít hơn so với nữ nhân, cho dù có thâm tình đến mấy thì không bao lâu sau cũng sẽ cưới vợ sinh con, quên đi mọi thứ về người mình đã từng yêu thương, nhưng nữ nhân thì sao?…… Cả đời đều sẽ không quên được.”

Nàng còn nhớ rõ hôm ấy, lúc hoa hải đường vừa nở.

Chàng thiếu niên kia một thân áo gấm màu lam anh tuấn phong lưu, đẹp như là tài tử bước ra từ trong thoại bản, tay cầm quạt xếp, cúi người nhặt một đóa hoa rụng dưới chân, cười khẽ, nhẹ nhàng nói, “Chỉ nhặt hoa rơi, không đành lòng hái, cô nương cũng là người yêu hoa.”

Có lẽ hôm ấy trời trong nắng ấm, ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt hắn đẹp như ảo ảnh, nàng đường đường là Đại Chiêu Sơ Vân quận chúa, lần đầu bị một nam tử làm cho ngây người, ngơ ngác nhìn một lúc lâu, sau khi mới bừng tỉnh lại, thì gò má đã nóng lên.

Nàng vốn không hái, nhưng thấy hắn nói như vậy liền tùy tiện hái một đóa hoa, còn cố ý khiêu khích, cười khẽ nói: “Có hoa nên hái thì cứ hái, vì sao không hái...”

Sơ Vân nàng từ trước đến nay vẫn luôn tự phụ kiêu ngạo như thế, hôm nay thất thố như vậy, đương nhiên là vừa thẹn thùng vừa tức tối.

Nhưng Sơ Vân là loại người thông minh đương nhiên là biết, trong nháy mắt khi hắn nhặt đoá hoa kia lên, thì trái tim nàng đã xao xuyến.

Không ngờ Sơ Vân nàng lại nhất kiến chung tình với một nam tử chỉ thoáng anh tuấn hơn so với người bình thường một chút...

Trên thế gian này làm gì có ai không yêu nhan sắc, nam tử này tướng mạo xuất chúng phong độ nhẹ nhàng, cho dù nàng có thân phận tôn quý, thì cũng chỉ là một thiếu nữ đậu khấu niên hoa.

Lần đầu biết rung động, thích một nam tử thực sự quá dễ dàng.

Chẳng qua là vùng vẫy lâu ngày, khiến cho nàng lún sâu vào trong vũng lầy, không bò dậy được…

Trước ngực một mảng ấm áp thấm ướt, khiến Cố Dữ Chi cảm thấy xúc động không hiểu được.

Hắn cúi đầu nhìn nữ tử trong lòng mình... nàng chỉ yên lặng chôn đầu vào lồng ngực hắn, không nói lời nào, ngay cả một chút âm thanh cũng không có, cũng không ai biết là nàng đang khóc hay chỉ yên tĩnh để nước mắt rơi, mấy giọt lệ dính vào chỗ ngực áo hắn, đang chậm rãi nóng ấm lên, giống như chảy vào trong tim hắn.

Hắn làm sao vậy?

Vì sao… thấy nàng khóc, hắn lại khổ sở như thế?

Bàn tay đặt sau lưng hàng lại không thể khống chế được chuyển sang mái tóc, hắn học động tác vừa rồi của Dung Xu, nhẹ nhàng xoa xoa, lại nhấp nhấp môi, nhưng rồi nghĩ tới nàng vừa bảo mình đừng lên tiếng cho nên cũng không dám mở miệng.

Nhưng mà... nàng cứ khóc thương tâm như thế.

“… Đừng khóc.”

Người trong lòng nghe được câu an ủi của hắn thì hơi khựng lại một chút, sau đó lại oà lên một tiếng, càng khóc lớn hơn.

Cố Dữ Chi hoàn toàn bị hù doạ đến hoảng loạn, “……”

***

Nàng nhìn nữ tử nằm trong quan tài băng, dung nhan tươi đẹp, sống động và rạng rỡ, giống như đang yên tĩnh ngủ say, khiến người ta không đành lòng đánh thức, lập tức không kiềm chế được dừng cả hô hấp.

“Sợ sao?” Quốc Sư đại nhân nắm bàn tay nhỏ của nàng, dịu dàng nói.

Nàng ngơ ngác nhìn, không dời mắt được, dung nhan của thiếu nữ nằm trong quan tài bằng băng kia làm cho nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Đúng rồi, phu quân nói, đây là nàng mà, nàng đương nhiên phải quen thuộc.

“Không sợ.” Nàng cười nhìn thoáng qua nam tử bên cạnh, ánh mắt bình tĩnh nói không nên lời.

Nàng sao có thể sợ chính bản thân mình?

“Phu quân.”

“Ừ.” Quốc Sư đại nhân lên tiếng.

“Chàng thích bộ dạng hiện tại bây giờ của ta sao?” Nàng hỏi.

Quốc Sư đại nhân cúi đầu nhìn nàng, hiếm khi giật mình, sau đó duỗi tay nhéo nhéo mặt nàng, “Ta không phải đã nói rồi sao? Cho dù nàng có bộ dạng gì, ở trong mắt ta, cũng đều như nhau mà thôi.”

Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì, xinh đẹp, xấu xí, thông minh, ngây ngốc, ở trong mắt hắn, đều như nhau cả.

Nàng ngẩng đầu nhìn mặt hắn, giờ phút này hắn đã tháo chiếc Bạch Ngọc Diện cụ kia xuống, lộ ra dung nhan thanh tuấn. Phu quân nhà nàng thật là đẹp mắt, so với tên Cố Dữ Chi vừa rồi còn đẹp hơn, lại còn… còn thích nàng như vậy.

“Phu quân, chàng thật tốt.” Nàng thỏa mãn cười.

Nàng cũng không sợ biến thành bộ dạng gì, chỉ cần... phu quân vẫn luôn thích nàng thì tốt rồi.



Nàng không nhớ bất kỳ điều gì, nhưng phu quân nói mỗi một chữ, nàng đều tin tưởng, không có nguyên nhân gì cả, chỉ là tin tưởng hắn.

Nàng dựa đầu vào lồng ngực hắn, thanh âm dịu dàng nói: “Vậy… đổi trở về đi.”

Hắn vuốt mái tóc nàng, không nói gì thêm, chỉ qua một lúc lâu sau, mới chậm rãi thốt ra một chữ, “Được.”

***

Ba ngày sau.

Mùa đông ở Đại Chiêu Quốc đặc biệt buốt giá, nữ tử giống hệt con mèo lười nằm ăn vạ trong ổ chăn ấm áp không chịu đứng lên, Quốc Sư đại nhân cũng không có biện pháp nào với nàng, một tay túm nàng lên, ôm vào trong lòng, hôn một hồi.

Con mèo nhỏ nhà hắn rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng mở to mắt, sau đó mềm mại không có xương ghé vào người hắn, vươn đầu lưỡi liếm liếm môi hắn.

Thật là… Quốc Sư đại nhân không còn cách nào, liền cầm lấy xiêm y gác ở một bên mặc vào cho nàng.

Hắn thích chăm sóc nàng, cuối cùng còn hôn hôn lên mặt nàng, thanh âm hiền hòa êm ái: “Mèo hoang nhỏ, không được ngủ nướng nữa.”

“Đói bụng lắm…” nữ tử trong lòng ngực lẩm bẩm nói.

Quốc Sư đại nhân cười, “Vậy nhanh lên.”

“A… Phu quân...” nàng cọ qua cọ lại trong lòng phu quân nhà mình. Chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Quốc Sư đại nhân bị một tiếng phu quân này kêu đến hồn phách lên mây, cứ để nàng nằm trong lòng ngực mình ngủ thêm một lát.

Lúc tỉnh lại một lần nữa thì đã sắp đến giờ Thìn, nàng cũng đã ngủ đủ, liền vui vẻ ăn bữa sáng.

Mấy hôm nay nàng được chăm sóc rất tốt, ngày nào cũng được phu quân nhà mình cho ăn uống no say, chờ khi thân thể khỏe mạnh, sẽ thực hiện giải cổ và di hồn.

Bên mép giường.

Cố Dữ Chi nhìn người nằm trên giường khí sắc rất tốt, liền bắt đầu giải cổ.

Lần này ký ức bị tiêu trừ sạch sẽ, là bởi vì trúng cổ độc hai lần, dưới hai tầng áp bức mới sinh ra không còn nhớ gì. Hiện giờ thân thể vốn có đã được giải trừ cổ độc, lần này lại giải trừ một lần nữa, thì sẽ trị được tận gốc, đến lúc đó, sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện.

Quốc Sư đại nhân và Sơ Vân đứng yên một bên, lẳng lặng nhìn Cố Dữ Chi giải cổ, chỉ thấy Cố Dữ Chi lấy ra một cái túi, ngón tay trắng trẻo thon dài linh hoạt cởi bỏ miệng túi, tùy tiện kéo một cái, lộ ra một loạt ngân châm trắng bạc, sáng nhọn long lanh.

Nữ tử trên giường nhìn thấy, tức khắc hoảng sợ, hô to một tiếng, “Phu quân!”

Quốc Sư đại nhân nóng nảy, vừa định đi qua, liền bị Cố Dữ Chi nhàn nhạt nhìn một cái, “Quốc sư, bây giờ ta chuẩn bị giải cổ, ngươi đừng nên đến đây… Ngươi yên tâm, ta sẽ xuống tay nhẹ nhàng.”

Quốc Sư đại nhân tức khắc đứng yên, nhìn người nằm trên giường đáng thương vô cùng, trong lòng hết sức xót xa, chỉ có thể mở miệng trấn an nàng, “Đừng sợ, nếu hắn làm đau nàng, ta lập tức làm thịt hắn.”

Bàn tay đang rút ngân châm ra của Cố Dữ Chi đột nhiên run rẩy, trên trán toát ra một chút mồ hôi lạnh, sau đó yên lặng thả cây ngân châm kia về lại chỗ cũ, sau đó rút cây nhỏ nhất trong túi ra sử dụng.

Người nằm trên giường quả nhiên không sợ nữa, cười tươi tắn nhìn Cố Dữ Chi, vô cùng hợp tác nói: “Ngươi động thủ đi, ta bây giờ không sợ nữa.”

Cố Dữ Chi khóe miệng cứng đờ, nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng: Ngươi thì đâu cần phải sợ, kẻ sợ phải là ta mới đúng đấy. Tên Quốc sư này… Thật là… còn chưa qua sông đã muốn phá cầu rồi.

Cuối cùng thì hắn cũng không làm đau nàng chỉ châm một kim ở đầu ngón tay sau đó sử dụng một ít thuốc gây tê ngay, tay đứt ruột xót, ngân châm lại nhọn, nếu đâm sâu hơn thì sẽ rất đau.

Máu đỏ thẫm bắt đầu nhỏ giọt từ đầu ngón tay, chậm rãi dẫn dắt cổ trùng ra khỏi cơ thể nàng, chỉ thấy một luồng sáng trắng len lỏi chui ra từ đầu ngón tay nàng, nữ tử trên giường lập tức khép mắt lại, chìm vào hôn mê.

Quốc Sư đại nhân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lập tức xông tới ôm lấy người trên giường, “Cẩm Nhi! Cẩm Nhi!”

Cố Dữ Chi hết sức bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, dáng vẻ này, quả thực không khác gì với huynh trưởng sủng thê như mạng nhà hắn, mỗi lần tẩu tử hắn không cẩn thận hắt xì một cái, thì nhất định là sẽ lao sư động chúng, sợ ái thê hắn ta bị bệnh.

“Ngươi yên tâm, nàng ấy không có việc gì đâu.” Cố Dữ Chi thu dọn dụng cụ của mình xong, cất giọng nhàn nhạt. Có hắn ở đây, khẩn trương gì chứ?

Quốc Sư đại nhân không thèm nhìn hắn lấy một cái, lập tức ôm người vào lòng, lo lắng hết sức, cho đến khi người trong lòng ngực chậm rãi mở mắt ra, ngơ ngác nhìn hắn. Quốc Sư đại nhân bỗng nhiên có một loại cảm giác đặc biệt không tốt, không phải sẽ lại...quên mất hắn một lần nữa chứ?

“Cẩm Nhi?” Hắn nhỏ giọng gọi một tiếng, có hơi sợ hãi, nếu nàng lại quên thêm một lần nữa, thì chắc hắn sẽ điên lên mất.

Người trong lòng nhìn hắn chằm chằm, sau đó mới nhàn nhạt lên tiếng, “Ừ.”

Quốc Sư đại nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội hôn lên trán nàng một cái, “Sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”

“Ta… Ta không sao.” Nàng nói.

Chẳng qua bây giờ đầu óc có hơi rối loạn, có một số thứ vẫn còn chưa được sắp xếp rõ ràng.

Không biết từ khi nào, Cố Dữ Chi và Sơ Vân đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ. Nàng lẳng lặng dựa vào lồng ngực hắn, trầm mặc không nói lời nào.

Nàng yên tĩnh như vậy thật sự làm hắn có chút không quen, Quốc Sư đại nhân vẫn còn hơi lo lắng, cứ luôn cảm thấy con mèo nhỏ của hắn có gì đó không ổn.

“Dung Xu.”

Nàng đột nhiên gọi tên hắn, khiến hắn có hơi bất ngờ. Mấy ngày nay, hắn đã quen con mèo nhỏ nhà mình một tiếng phu quân, hai tiếng phu quân, kêu rất vui vẻ, nhưng bây giờ đột nhiên lại … Đúng rồi, đã nhớ ra rồi, thì…

“Hửm?”

“Chàng nói cho ta biết… trước kia chúng ta đã quen nhau như thế nào.”

Quốc Sư đại nhân sửng sốt.

Hắn không ngờ rằng sau khi nào để khôi phục ký ức chuyện đầu tiên nàng hỏi lại là chuyện này.

Hắn đương nhiên hiểu ý trong câu nói của nàng, hắn biết rõ sự việc giữa nàng và Sở Diễn như thế, hơn nữa lần trước nàng còn nhìn thấy những bức họa kia trong phòng hắn.