Nội điện Càn Cùng cung.
Hoàng đế bệ hạ ngồi trên ngự án cao cao, thở dài một hơi, sau đó bực bội buông sổ con trong tay xuống.
“Bệ hạ đang đói bụng sao?” Tiểu cung tì hết sức tri kỷ vội thò đầu lên, hỏi.
Cẩm Họa cau mày lắc lắc đầu.
Không biết sao lại thế, gần đây ăn uống càng ngày càng kém. Điểm tâm xưa nay luôn yêu thích, bây giờ cũng không có nửa phần khẩu vị.
Cẩm Họa giương mắt nhìn bên ngoài.
Đã năm ngày rồi, từ hôm Sở Hằng Viễn cứng rắn khiêng Sơ Vân đi, thì hai người đó không còn xuất hiện nữa.
Nhưng mà…
So với việc để Sơ Vân và những nam sủng kia lăn lộn, thì kết quả khiến Cẩm Họa vừa lòng hơn nhiều.
Sở Hằng Viễn làm không tệ, cuối cùng không làm nàng thất vọng.
Cẩm Họa vui mừng cong môi, tâm tình rất tốt.
Sơ Vân đã u uất gần một năm, bây giờ có lẽ đã cởi được gút mắt.
Sơ Vân là người nàng quan tâm nhất ở chỗ này, hiện giờ có một nơi tốt để nương tựa, về sau cũng không cần nhọc lòng. Sở Hằng Viễn sẽ là một phu quân tốt, đối với Sơ Vân đương nhiên là không cần phải nói, nhất định là sủng ái có thừa, coi như trân bảo.
Cẩm Họa nhịn không được ngáp một cái, mệt mỏi rã rời.
“Trẫm ngủ một lát, nửa canh giờ sau gọi trẫm.” Rõ ràng đêm qua ngủ không muộn, vì sao hôm qua lại như vậy?
Minh Xảo nghe vậy, hai mắt hiện lên kinh ngạc, sau đó mới nói: “Bệ…… Bệ hạ, không phải người vừa mới nghỉ ngơi sao?” sao bây giờ lại…
Cẩm Họa sửng sốt, sau đó hỏi: “Ngươi…… Ngươi nói cái gì? Trẫm nghỉ ngơi lúc nào?”
Minh Xảo thuật lại một năm một mười, sau đó giương mắt nhìn bệ hạ nhà mình, “Bệ hạ, người…… Đã quên sao?”
Cẩm Họa cảm thấy sởn tóc gáy, sắc mặt thay đổi, tức khắc trở nên trắng bệch.
“…… Sơ Vân nàng ấy, xuất cung đã mấy ngày rồi?” Cẩm Họa âm sắc khẽ run hỏi.
Minh Xảo sắc mặt bối rối, sau đó đáp: “Bệ hạ, đã mười ngày.”
Mười ngày.
Cẩm Họa đầu oanh một tiếng, khiếp sợ không thôi. Tại sao lại như vậy? Nàng vì sao lại chỉ nhớ có năm ngày?
“Bệ hạ, người làm sao vậy?” Minh Xảo lo lắng hỏi.
Cẩm Họa hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, “Trẫm có chút không thoải mái, truyền ngự y.”
Chẳng lẽ mình bị quái bệnh?. Truyện Đô Thị
Cẩm Họa cảm thấy sống lưng lạnh buốt, thân mình run rẩy, vừa rồi còn buồn ngủ trong nháy mắt tất cả đều tiêu tán.
***
“Ra ngoài đi!”
“Bệ hạ……”
“Ra ngoài đi, trẫm muốn nghỉ ngơi một lát.”
Minh Xảo bất đắc dĩ, đành phải gật đầu cáo lui, sau đó dẫn các cung nữ thái giám khác đồng thời lui ra.
Thân thể nàng không có gì khác thường, nhưng vì sao lại…
Cẩm Họa cả người đều cuộn tròn thành một khối, lẳng lặng nằm nghiêng trên long sàng. Vừa rồi tất cả các ngự y đều nói thân thể của nàng rất tốt không có bất cứ chỗ nào không bình thường.
Sao lại như vậy… tại sao...?
Long sàng phát ra tiếng vang rất nhỏ, Cẩm Họa cũng không quay đầu, cho đến khi thân thể được người ta dịu dàng ôm lấy, nàng mới nhịn không được nhào vào trong lồng ngực người đó.
Nàng sợ hãi.
Quốc Sư đại nhân hơi ngẩn ra, sau đó choàng qua bờ vai nhỏ nhắn của nàng, ôn nhu thử nói: “Bệ hạ?”
“Dung…… Dung Xu.” Nàng dựa vào lòng hắn, bàn tay nhỏ túm ống tay áo hắn, giọng nói yếu ớt, chân mày đều xoắn chặt lại.
Nhận thấy nàng khác thường, Quốc Sư đại nhân động tác hơi run, cúi đầu nhìn mặt nàng, “Làm sao vậy?”
Cẩm Họa trong lòng sợ hãi cực kỳ, vùi đầu vào ngực hắn, “Oa” một tiếng khóc lớn lên.
Quốc Sư đại nhân hoàn toàn luống cuống, để trấn an, hắn hôn hôn lên trán nàng, giọng nói ngập ngừng: “Đừng khóc…… Bệ hạ đang nhớ Sơ Vân quận chúa sao?”
Cẩm Họa nghẹn ngào lắc lắc đầu, “Không…… Không phải, Dung Xu, trẫm…… Trẫm hình như đã quên rất nhiều chuyện.”
Bên dưới Bạch Ngọc Diện cụ, sắc mặt Quốc Sư đại nhân đã hoàn toàn trắng bệch, chẳng lẽ……
Không đúng, không thể nào...
Thật lâu sau, ngón tay thon dài run rẩy vẫn xoa xoa cổ tay thiếu nữ trong lòng ngực, hắn định thần, nhắm mắt lại, lông mi run rẩy như bay múa.
Nhưng một lát sau, Quốc Sư đại nhân lại chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt đen nhìn giống như một thỏi mực không hòa tan được. Thiếu nữ trong lồng ngực vẫn khóc thút thít, mỗi một tiếng nấc nghẹn là một thanh kiếm đâm vào tim hắn.
Thì ra… thì ra là vậy.
Không thể để nàng khó chịu như vậy, hắn trấn an dỗ dành thiếu nữ trong lòng, khiến cảm xúc nàng dần dần ổn định trở lại.
Hắn ôm nàng thật lâu, cho đến khi nàng khóc đến mức mệt mỏi ngủ thiếp trong tay hắn, hơi thở yếu ớt.
Ánh trăng nhàn nhạt, một bóng hình màu tuyết giống như tiên nhân nhảy lên phía trên mái điện, gió đêm thổi quần áo hắn bay phất phới, khuôn mặt dưới Bạch Ngọc Diện cụ căng chặt, nhưng không ai nhìn được cảm xúc của hắn.
“…ta biết ngươi ở đây.” Từng chữ âm sắc trầm thấp, phát ra từ cổ họng, mang theo lạnh lẽo mà kể cả ánh trăng cũng không dám so sánh.
Giây lát sau, một nam tử áo xanh cưỡi ánh trăng mà đến, đứng đối diện hắn, giọng điệu không nhanh không chậm, “Sư đệ đang bực bội à?”
Phía dưới ống tay áo to rộng, bàn tay thon dài nắm chặt, ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn nam tử trước mắt, chậm rãi thốt ra hai chữ, “Thuốc giải.”
“Ha ha...” nam tử áo xanh cười khẽ vài tiếng, sau đó nói, “Đây không phải là hợp với ý sư đệ hay sao? Hiện giờ tiểu nữ đế này càng thêm dễ nuôi, càng thêm ỷ lại ngươi, đối với sư đệ mà nói, chẳng phải là một chuyện tốt sao?”
Sư đệ này của hắn không phải là thích nuôi mèo con à? Bây giờ con mèo con này trở nên ngoan ngoãn dễ nuôi như vậy không phải là càng hợp với khẩu vị của hắn sao? Người làm sư huynh này cũng là đều suy nghĩ cho hắn...
“Sư huynh, không nên ép ta.”
Tóc đen buông xuống, tựa như dải lụa, hoa quang đổ xuống, thanh âm trầm thấp.
Nam tử áo xanh ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ép ngươi? Sư huynh ta ép ngươi khi nào? Ta chỉ là một mảnh khổ tâm, thấy ngươi chăm sóc bảo vệ nàng ấy cẩn thận như vậy, ngay cả chạm vào cũng không nỡ chạm, thậm chí ngay cả mệnh ngươi cũng……”
“Sư huynh.” Quốc Sư đại nhân ánh mắt lạnh lùng, ẩn ẩn tức giận, “Ngươi rốt cuộc có cho hay không?”
Nam tử áo xanh khóe miệng mỉm cười, chậm rãi nói: “Đây là cổ, không có thuốc giải.”
Âm sắc nhàn nhạt bị thổi tan trong gió đêm, Quốc Sư đại nhân thanh quý vô song sắc mặt hoàn toàn âm u……
Dung Xu bước vội trở về nội điện, dáng người cao ráo đứng bên cạnh long sàng.
Hắn cúi đầu, hai tròng mắt lẳng lặng nhìn khuôn mặt thiếu nữ trên giường, vừa nãy còn khóc thút thít, giờ phút này lại đã ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế xinh xắn, lông mi ướt át run nhè nhẹ, tràn đầy bất an.
Hắn nhịn không được đưa tay phủ lên mặt nàng.
Mấy năm nay, hắn vẫn luôn chờ đợi bên cạnh nàng, nhìn nàng chậm rãi lớn lên.
Thiếu nữ mười sáu nhị bát niên hoa vốn chính là yêu kiều quyến rũ như hoa, nhưng bây giờ hắn nhìn nàng, trong lòng lại nhớ một người khác.
Đợi lâu như vậy, cuối cùng nàng mới trở lại...
Hắn cúi người xuống, ngậm lấy môi nàng, tiếng nói trầm khàn gọi khẽ, “… Nhiêu nhi.”