Trẫm Không Dám Nữa

Chương 10: C10: Chương 10




Càn Cùng cung…

“Chủ nhân, như vậy có đúng không?”

“Ừ, rất thông minh. Chỗ này dùng sức một chút.” Cẩm Họa kiên nhẫn nói.

Sở Nhất nghiêng mắt nhìn thoáng qua Cẩm Họa, gương mặt xinh đẹp như trăng non, thoạt nhìn đặc biệt khiến người ta vui vẻ. Bàn tay hắn trắng muốt, nhỏ dài, cầm bút chấm vào nghiêng mực viết chữ trên giấy.

Chữ viết thật sự rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo, vài chỗ mực bị lem ra, như những chấm đen trông không đẹp chút nào.

Dù sao cả ngày không có việc gì làm, Cẩm Họa liền đột nhiên nghĩ ra ý tưởng muốn dạy hắn viết chữ. Con cún cưng này cái gì cũng không biết, ngây thơ như một tờ giấy trắng.

Nhưng dù sao cũng khá thông minh, Cẩm Họa dạy cũng không phải quá mệt mỏi.

Minh Xảo mặc một thân xiêm y màu ngọc bích đứng yên một bên, thấy bệ hạ nhà mình và Sở Nhất thân mật như vậy, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Bệ hạ cũng thật là, thằng nhãi này ngoại trừ bộ dạng có đẹp một chút, chỗ nào có thể so được với Quốc Sư đại nhân?

Hơn nữa hôm qua mình đã mật báo, Quốc Sư đại nhân đến giờ vẫn còn chưa có động tĩnh gì là làm sao.

Ôi.... thật là hoàng đế không vội thái giám lại gấp.

Sở Nhất trong mắt đều là ý cười vui vẻ ôn hòa, khi thì nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cẩm Họa, nhìn sườn mặt nàng trắng trẻo tinh xảo, thoáng dừng lại một lát, sau đó lại quay đầu lại bắt đầu nghiêm túc tập viết.

Bàn tay nhỏ mảnh khảnh nắm lấy mu bàn tay hắn, giữ cho hắn cầm bút thẳng lên. Da thịt mịn màng đụng chạm nho nhỏ, khiến hắn có chút thất thần.

Mùi thanh hương nhàn nhạt trên người nàng, cứ quẩn quanh trên mũi hắn, thỉnh thoảng có vài sợi tóc đen rũ xuống sườn mặt của hắn, tê tê ngứa ngứa.

Giọng nói của nàng, nhịp thở của nàng, đều vang lên bên tai hắn, làm tay cầm bút của hắn cũng không kiềm chế được hơi run rẩy một chút.

“A, đè bút nặng quá. Ngươi nhìn xem, đều thấm hết ra rồi.”

Sở Nhất khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn hơi ửng đỏ, ấp úng nói: “Chủ nhân, có…… có phải nô tài quá ngốc không?”

Nghe thanh âm hắn, Cẩm Họa cười duỗi tay vỗ vỗ đầu hắn, “Ngươi thực thông minh, so trẫm còn thông minh hơn nhiều.”

Dường như nghĩ tới chuyện đã qua lúc trước, Cẩm Họa con ngươi hơi híp lại, khiến người ta không thấy rõ được cảm xúc của nàng: “ Lúc trẫm vừa mới tập viết, ngay cả bút cũng cầm không xong. Nhưng vì người đó, đã không tiếc ngày đêm luyện tập, muốn học hết tất cả những gì có trong thiên hạ, hơn nữa càng phải giỏi hơn người khác...”

Sở Nhất nhìn ánh mắt nàng, hắn khựng lại một lát, sau đó mới bỉu môi nói: “Người đó? Là người chủ nhân thích phải không?”

Cẩm Họa nghe xong, cong môi, giống như nghe được chuyện gì đó hết sức buồn cười, gương mặt vểnh lên cong cong, sau đó không nhanh không chậm nhả ra một câu: “Không, là người ta ghét nhất.”

Sở Nhất thoáng sửng sờ, sau đó không nói gì nữa.

Sở Nhất đối với lời nàng vừa nói có chút bất ngờ…

Vốn dĩ lúc đầu bởi vì dung mạo của hắn cùng Sở Diễn giống nhau như đúc, nên nàng mới mang hắn về Đại Chiêu.

Nhưng tiếp xúc một thời gian, nàng đã dần dần thương cảm đối với con cún cưng trung thành, có vẻ ngây thơ đáng yêu này. Cho dù hắn có cùng một gương mặt với người mà nàng ghét nhất thì sao chứ? Sở Nhất là Sở Nhất, Sở Diễn là Sở Diễn, bọn họ hoàn toàn là hai người mà.

Nàng không thể bởi vì dung mạo của hắn mà chán ghét hắn.

Dù sao hắn cũng là một trong số ít người thật lòng với nàng.



Phía trên ngự án để một chồng sổ con, chỉ là một ít sự việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi.

Cẩm Họa câu môi cười, cho dù có đại sự thì sao, người làm chủ cũng không phải là mình mà là cái tên quốc sư mang Bạch Ngọc Diện cụ trên mặt kia.

Đại Chiêu có Quốc Sư đại nhân tôn quý vô song này là đủ rồi. Còn hoàng đế như nàng chẳng qua chỉ là một vật bài trí nho nhỏ mà thôi.

Nếu các đại thần cho rằng nàng trầm mê nhan sắc mỹ nam, vậy nàng cứ dứt khoát làm hôn quân cho xong.

Hắn không cho mình mở rộng hậu cung, vậy mình ngày ngày đều cùng Sở Nhất ở bên nhau là được.

“Được rồi, ngươi tiếp tục viết đi.”

Sở Nhất quay đầu nhìn thoáng qua Cẩm Họa, tươi cười thuần tịnh, “Được.”

Cẩm Họa xoa xoa đầu hắn, khen ngợi: “Ngoan lắm”

Loại cảm giác này làm Cẩm Họa vừa vui sướng vừa tự hào, nhưng bàn tay đặt trên đầu hắn giống như vừa nghĩ tới cái gì nên chậm rãi thu tay lại …

Cảm giác này giống như cảm giác vui thích khi nuôi một con vật ngoan…

Quan hệ giữa nàng và Sở Nhất cũng giống như quan hệ giữa Dung Xu và nàng.

Thì ra mọi thứ là như vậy.

Nàng hình như đã có điều hiểu rõ cảm giác thỏa mãn đó là gì, Cẩm Họa cắn chặt môi.

***

Phủ đệ Quốc sư.

Quốc Sư đại nhân một thân áo gấm trắng đang vẻ mặt nhàn nhã tưới hoa trong viện. Những nụ hoa chớm nở lay động trong gió, trên đó còn đọng vài giọt nước long lanh, Quốc Sư đại nhân vui vẻ mím môi.

Bông hoa hắn chăm sóc lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp nở rồi.

Đột nhiên một trận gió lạnh từ phía sau thổi tới, khiến quần áo hắn nhẹ nhàng lay động. Tay cầm vòi hoa sen ngừng lại một chút. Quốc Sư đại nhân không nhanh không chậm đặt vòi sen qua một bên, môi mỏng khẽ mở, “Sao lại đến mà không lên tiếng?”

“Sư đệ, đã lâu không gặp.” Âm thanh phía sau cứ như đang trêu đùa, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, vô cùng âm trầm.

Dung Xu xoay người, nhìn nam tử áo xanh đứng dưới cây hòe phía xa xa, không hề có sự kinh ngạc hiện lên trong mắt. Kia nam tử dáng người cao lớn, trên mặt đeo một nửa mặt nạ Tu La, thoạt nhìn rất dữ tợn.

Nam tử áo xanh chậm chạp tản bộ trong sân vắng đi đến gần hắn, rồi dừng bước lại.

“Nhiều năm không gặp, sư huynh sao lại có nhã hứng đến Đại Chiêu vậy?”

Nam tử áo xanh có một mái tóc đen xen lẫn vài sợi màu ngân bạch, thoạt nhìn có chút yêu giả, “ Đương nhiên là đến thăm sư đệ.”

“Sư huynh công việc bận rộn, đệ thật là thụ sủng nhược kinh.” Dung Xu thần sắc không một gợn sóng.

“A...” Nam tử áo xanh khẽ cười một tiếng “Sư đệ, nghe nói đệ gần đây nuôi một tiểu hoàng đế làm trò vui, tư dung của nàng ta cũng không tệ, nhưng mà tuổi thì có hơi nhỏ một chút … Hay là để sư huynh này tặng cho đệ vài mỹ nữ quyến rũ đến đây, đảm bảo so với cô bé ngây ngô kia, tư vị mất hồn hơn nhiều.”

Lời nói phóng đãng nhưng lại nói một cách hết sức tự nhiên, Dung Xu nghe xong chỉ cong môi cười, không có biểu lộ gì.



“Đa tạ ý tốt của sư huynh, đệ vô phúc hưởng thụ.”

Áo xanh nam tử lại đến gần một bước, thanh âm đè thấp nói: “Hay là…… Sư đệ ngươi cho tới bây giờ còn chưa khai trai?”

Dung Xu không nói lời nào.

Áo xanh nam tử cười to, “Sư đệ à sư đệ, chuyện này nếu bị truyền khai ra ngoài các sư huynh đệ đồng môn sẽ cười đến rụng răng đó.”

“Sư huynh quá lo lắng rồi.” Dung Xu lời nói nhạt như thanh phong.

Nam tử áo xanh thu hồi nụ cười “Xem ra sư đệ ngươi vẫn còn ngây thơ lắm… Thôi thôi, ta chỉ ghé chỗ đệ một lát, ta còn có chút việc, ta đi trước đây, sư đệ ngươi… bảo trọng.”

Nam tử áo xanh xoay người đi được vài bước sau đó dừng lại nói: “Nếu là như vậy, ta thật cũng có chút tò mò đó.”

Lời nói tiêu tán ở không trung, hình ảnh màu xanh lá kia, đã sớm biến mất không thấy đâu nữa.

Dung Xu nghiêng đầu nhìn bồn hoa vừa mới tưới xong, ánh mắt sâu thẳm.

***

Việc mở rộng hậu cung tạm thời gác lại. Văn võ bá quan cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, phải biết rằng trong khoảng thời gian ngắn, muốn thay mấy đứa con trai nhà mình, tìm được một tiểu thư danh môn khuê tú, xứng lứa vừa đôi, chính là một chuyện không hề dễ dàng.

Nghe nói là Quốc Sư đại nhân tự mình tiến cử để can gián, mới khiến bệ hạ thay đổi chủ ý. Điều này khiến cho các vị đại thần vốn đã xem Quốc Sư đại nhân là thần linh, bây giờ lại càng tôn trọng kính yêu nhiều hơn.

Quốc Sư đại nhân của Đại Chiêu Quốc theo lí lịch là 27 tuổi, mà đã có thể có được sự tôn trọng của toàn bộ con dân Đại Chiêu.

Hơn một năm trước nếu không phải Quốc Sư đại nhân tự mình chủ trì đại cục, đưa bệ hạ lên ngôi vị hoàng đế, thì hiện giờ Đại Chiêu Quốc còn chưa biết sẽ loạn thành bộ dạng gì.

Giờ phút này, Cẩm Họa đang vẻ mặt chán chường, lật xem tấu chương phía trên ngự án, liền nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, nàng ngẩng đầu lên.

Người tới đúng là Quốc sư.

Cẩm Họa mày nhíu càng chặt.

Quốc Sư đại nhân cung kính hành lễ, sau đó giương mắt nhìn về phía Cẩm Họa, bước từng bước tới bên cạnh Cẩm Họa.

Ngửi được mùi trà hương nhàn nhạt trên người hắn, Cẩm Họa thần kinh lập tức căng thẳng.

Đôi tay thon dài của hắn gom hết toàn bộ sổ con, dẹp qua một bên “Tất cả những sổ con này, vi thần đều đã đọc qua không có gì không ổn.”

Cẩm Họa nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, không thèm giương mắt nhìn hắn một cái.

“Còn có một việc, hy vọng bệ hạ cho phép?” Quốc Sư đại nhân ngôn ngữ khiêm tốn kính cẩn nói.

Cẩm Họa trong lòng cười nhạo một tiếng, cho phép? Thật là buồn cười nếu mình nói không đồng ý thì hắn sẽ nghe lời mình hay sao?

“Chuyện gì?”

“Bệ hạ, từ hôm nay trở đi, vi thần sẽ dọn đến thiên điện của bệ hạ, bất cứ lúc nào cũng có thể phân ưu cùng người.”

Cẩm Họa vừa nghe, tức khắc sắc mặt trắng xanh, quay đầu nhìn Dung Xu, “Vì…… Vì sao?”

Nàng không muốn sống dưới cùng một mái hiên với hắn đâu.