Trầm Hương Uyển

Quyển 2 - Chương 46




Tần Hạo quay trở lại,càu nhàu: “Mua lon coca không đủ, hai đồng mà em cũng lấy ra sao? Có phải cố ýmuốn giễu cợt anh không?”. Cô cười khúc khích.

Tần Hạo thấy ý cườihiện rõ trên khóe miệng cô, nhất thời có chút luống cuống. Anh vui vì đã làm côcười, nhưng cũng vì đánh mất hình tượng mà cảm thấy buồn bã, nhớ tới nét mặt côkhó khăn nén cười, anh lại bực đến nỗi thấy răng ngứa ngứa, lòng thầm nghĩ phảicắn vào đâu đó một cái, ánh mắt dịch chuyển từ hai gò má ửng hồng xuống cặp đùithon dài, mỗi centimet đều như mang theo màu sắc của mật ngọt, mỗi centimet đềuvô cùng tuyệt vời, trong chốc lát anh hồn bay phách lạc, hoàn toàn quên rằngmình đang đứng giữa chốn đông người.

Trần Uyển bị anh nhìnđến mức toàn thân nóng bừng, ậm ừ, rồi tiếp tục đi phát tờ rơi, quay lưng vềphía anh nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đang xuyên qua ánh hoàng hôn.

Anh lấy nước đưa chocô, “Uống nhiều nước chút, trời nóng thế này đừng để trúng nắng đó”. Cảm giáchai người cùng uống chung bình nước thật quá suồng sã, Trần Uyển chần chừ, sauđó đón lấy rồi nhấp hai ngụm.

Thấy anh cầm lại rồingửa cổ tu một hơi hết hơn nửa bình, vành tai Trần Uyển nóng bừng, chột dạ nhìntrước nhìn sau rồi hỏi: “Anh vẫn chưa đi lấy xe sao?”.

“Sẽ có người mangđến”, Tần Hạo nhìn đồng hồ nói: “Nói là mười lăm phút, đội cảnh sát giao thôngthì dựa vào khoản phạt xe mà kiếm thêm thu nhập, không biết tên nào mới tớikhông có mắt, dám đụng vào con báo của anh thì hắn gặp vận xui rồi”. Dáng vẻkiêu căng ngông cuồng như đã ăn vào tận xương tủy, giọng nói ngạo mạn thể hiệnrõ bản tính. Con người này hết thuốc chữa rồi. Trần Uyển thở dài, dần khép lạinụ cười, mím môi im lặng đi đến đầu đường định phát cho hết số còn lại.

Tần Hạo không chú ýđến sự chuyển biến trong nét mặt của cô, đuổi theo hỏi: “Còn chưa phát xong à?Phát xong mình tìm chỗ nào đó ăn cơm. Bữa sáng anh chưa ăn, buổi trưa vội quácũng chưa kịp ăn”.

“Tôi có hẹn đi ăn vớiHà Tâm Mi, chắc giờ cậu ấy cũng xong việc rồi. Anh đi hẹn người khác đượckhông?”

“Trong túi em có mấyđồng tiền lẻ, có thể mời được ai? Hà Tâm Mi là cô nàng ngực khủng phải không?Gọi cô ấy cùng đi, cô ấy giúp anh chuyển đồ mấy lần, anh cũng muốn chân thànhcảm ơn cô ấy, hôm nay anh mời.”

Vo tròn tờ rơi cuốicùng trong tay, Trần Uyển lắc đầu, “Bạn học tôi không quen anh, chi bằng anh tựđi ăn đi, mai mình nói tiếp nhé?”.

Anh nhìn cô một lúcrồi chau mày, “Ăn xong đồ chay thì đuổi hòa thượng đi sao? Dù sao anh cũng cùngem đội nắng cả buổi chiều, phải không? Em sợ bạn học nhìn thấy anh à? Anh khôngđáng ư, không thể lộ diện à?”.

Trần Uyển nghe xongnghiêm mặt lại, ném tờ giấy đã được vo trong trong tay vào sọt rác, quay đầunói: “Không phải anh không đáng, mà là quan hệ của chúng ta quá...” nhơ nhớp.“Anh cảm thấy có thể để mọi người bắt gặp? Đối với anh mà nói thì chẳng sao cả,nhưng làm sao tôi đối diện được với những lời ong tiếng ve?”

“Chúng ta làm sao?Chúng ta là...”, câu nói ngưng bặt, ngay cả anh cũng không tìm được từ nàothích hợp. Đắn đo hồi lâu mới ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Đến mức độ này còn phải hỏimối quan hệ của chúng ta là gì”. Anh nhận thấy bầu không khí lúc này đã có khácbiệt, trong chớp mắt sự hòa hợp và nhẹ nhàng khó có được lại tan biến. Anh cườinhạt, nhìn thẳng vào cô, đứng đối diện cô bây giờ là một cơ thể cứng đờ với hơithở nặng nề, anh nắm chặt tay cô, nói: “Mối quan hệ của chúng ta...”.

“Xe của anh đến rồikìa”, cô hất cằm, cắt ngang lời anh.

Nhìn theo ánh mắt cô,quả nhiên đúng vậy. Chết tiệt, đến không đúng lúc gì cả! “Em đợi chút, anh quaylại ngay. Em đừng suy nghĩ lung tung, quay lại chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”

Trần Uyển lạnh lùngnhìn Tần Hạo và người đưa xe tới nói nói cười cười với nhau, chiếc xe của anhđã nằm lại vị trí cũ với tư thế vô cùng thị uy. Cô nghiêng đầu cười tự giễu,anh ta giúp mày phát tờ rơi mà khiến mày vui như vậy sao? Hãy suy nghĩ về việcanh ta từng làm với mày đi Trần Uyển. Mày đối với anh ta, nói là hận thù sâunhư biển cũng không ngoa, chỉ có hút máu ăn thịt mới có thể xóa tan đi nỗi hậntrong lòng. Mày bị sao vậy? Vì anh ta bố thí cho mày sự dịu dàng rẻ mạt haysao? Một lần anh ta hứng chí giúp đỡ mày mà mày phản bội lại chính mình sao?

Cô chầm chậm gỡ dảibăng trước ngực xuống, gấp lại cho vào túi xách, ngẩn người nhìn không biết nóicâu gì, sau đó cô mỉm cười, quay người bỏ đi.

Đứng trước gian hàng,nghe Hà Tâm Mi và anh chàng đẹp trai bán đồ ăn cay tán chuyện, cô không nói gì,trong lòng thấp thỏm.

“Trần Uyển, ăn mựcnướng không?” Hà Tâm Mi lưỡng lự nhìn vào gian hàng kế bên, không ngăn được sựcám dỗ.

“Cậu không sợ bốc hỏathì được.”

“Bốc hỏa thì ăn Ngưuhoàng[1] giải độc.” Hà Tâm Mi giơ tay sang quầy hàng bên cạnh, “Hai mực, thêmnấm kim châm”.

[1] Ngưu hoàng có nhiều tên gọi như Tây hoàng, Tô hoàng, Sửu bả..., cótác dụng thanh nhiệt giải độc, chủ trị các chứng: họng sưng đau, mồm lưỡi lở, sốtcao mê man, co giật, động kinh, trúng phong hôn mê.

“Ba xiên mực, mỗi cáithêm nhiều hơn chút, tính cả thể”, từ đằng sau có người nói.

Trần Uyển lập tức cứngđờ người, nghe là biết ai rồi, ánh mắt trừng trừng nhìn vào hơi nóng bốc lêntrong nồi, cô thầm mong Hà Tâm Mi tạm thời trở nên ngây ngô. Nào ngờ Hà Tâm Miđã reo lên: “Thật ga lăng! Tính cả thể, anh trả tiền phải không?”.

“Cô dựa tường mà điđi. Cô mập, lần nào gặp cũng thấy cô ăn cái gì đó, miệng cô thật bận rộn nhỉ?”

“Xí, không mời thìkhông được ngồi ở đây, làm phiền anh đi ra chỗ khác.”

“Tôi mời, tôi mời, côđừng phun nước bọt lên người tôi là được.”

Trần Uyển lấy tay laumồ hôi rịn trên trán, Hà Tâm Mi là điển hình cho kiểu người gặp ai cũng có thểtán gẫu vài câu. Nhưng cô ấy mới giúp Tần Hạo chuyển đồ mấy lần mà đã thân quenthế này sao? Hết nói nổi rồi.

Đón lấy cái đĩa từngười bán hàng, tránh cái nhìn như thiêu đốt của anh, cô ngồi xuống cạnh Hà TâmMi, làm ra vẻ thản nhiên hỏi: “Trời nóng mà ăn đồ này cậu không sợ mụn à?”. HàTâm Mi thúc thúc vào khuỷu tay cô, cô ngước mắt lên, rõ ràng là một gương mặtcực kỳ thích thú.

Thấy Trần Uyển thờ ơcầm đũa lên, không hề đếm xỉa đến sự tò mò của mình, Hà Tâm Mi nhìn hai ngườidò xét, cuối cùng ánh mắt dừng lại chỗ Tần Hạo. “Anh chàng ga lăng, sao anh lạicó mặt ở đây? Đồ ăn này anh có quen không?”

Tần Hạo khẽ liếc quaTrần Uyển, ánh mắt chạm nhau, cô lập tức né tránh. Vì thế những lời chuẩn bịnói ra đành nuốt lại, chuyển chủ đề khác: “Cũng được. Có uống coca không? Tôiđi mua”.

“Không cần, không cần”,bầu không khí rất kỳ quái, Hà Tâm Mi rõ ràng cảm thấy có điều gì đó ẩn giấu,đâu thể dễ dàng để anh đi như thế, “Ở đây có nước ngọt. Ông chủ, ba ly nướcngọt. Nói thật nhé, tôi tưởng mấy lần anh gửi đồ mà không có kết quả nên đãbiến rồi, thì ra vẫn còn bám theo?”.

“Ngày nào đến cũngđúng lúc ăn cơm phải không? Dù sao cũng phải cảm ơn cô mấy lần giúp tôi chuyểnđồ chứ gì?” Tần Hạo liếc qua Trần Uyển.

“Không quen. Khôngcần”, Trần Uyển nói vẻ khó chịu.

Màn đêm bắt đầu buông,ba người ở một ngõ nhỏ của đường Thượng Hải, đầu ngõ có troe một chiếc đèn lồngvới ánh sáng mờ ảo. Trên chiếc bàn gấp đơn sơ là vài món đơn giản, ngồi trênghế nhỏ, trời không có gió, oi bức, dường như có thể nghe thấy tiếng mồ hôi nhỏgiọt chảy trên cằm, rơi xuống cổ áo.

Khuôn ngực Tần Hạophập phồng thở, mồ hôi chảy ròng ròng trên lưng thành vô số dòng. Lúc này anhkhông còn bận tâm có bạn cô ở đó, dừng đũa, vẻ giận hờn nhìn cô chằm chằm, nóinhỏ: “Anh nói sai điều gì? Nói em đợi anh, mà ngay cả tiếng chào cũng không có,quay lại thì đã chẳng thấy em đâu. Anh đi tìm cả nửa con đường, chẳng phải màuváy của các em nổi bật thì chắc đến giờ anh đã đi đến cuối đường Thượng Hảirồi. Lúc nào cũng vậy, có gì không hài lòng em cứ nói thẳng ra, được không? Làanh sai thì anh sửa, trong lòng em buồn bực mà anh không hiểu nổi, chẳng phảiem đang cố ý làm khó anh sao?”.

Trần Uyển quấy nát đậuphụ trong đĩa, không cần ngước đầu lên nhìn cũng có thể tưởng tượng được lúcnày Hà Tâm Mi đang há hốc mồm. “Hà Tâm Mi, mực của cậu có ăn nữa không? Khôngăn thì để tớ giúp.”

“À, à, tớ ăn. Haingười từ từ nói chuyện, tớ từ từ ăn.” Hà Tâm Mi ngậm miệng lại, cúi đầu nhưngvẫn không nén nổi tò mò, ngước lên lén nhìn nét mặt ủ rũ của Tần Hạo.

Anh tự nhận hôm naybiểu hiện của mình là đúng, nhưng cô vẫn rất khó gần, chỉ chúi đầu vào cái đĩatrên bàn, không hề để tâm tới những lời anh nói. Chiều nay, tâm trạng và cái áolúc ướt lúc khô vì mồ hôi mà anh đang mặc thật độc nhất vô nhị, nụ cười khẽdưới ánh tịch dương, bộ dạng chau mày khi xâm xẩm tối, không gì là không chiphối cảm xúc của anh.

Nhưng tất cả đều biếnthành tiếng thở dài bất lực.

Mắt dõi theo Hà Tâm Miđi vào cổng trường và dần dần mất hút, Trần Uyển muốn nháy mắt ra hiệu lúc HàTâm Mi sắp xuống xe nhưng không được, đành thở dài.

“Lên ngồi phía trước.”

Cô quay sang, khôngngờ lại gặp ngay ánh mắt anh qua gương chiếu hậu.

Anh đợi cô ngồi đâuvào đó, ánh mắt phức tạp nhìn cô chằm chằm, đến lúc cô không chịu nổi nữa anhmới quay đầu xe.

Đến đầu hẻm, Trần Uyểnđịnh nói tạm biệt, nhưng anh đã mở lời trước, giọng có chút hờn tủi và chânthành như đứa trẻ. “Hồi chiều nói không rõ mối quan hệ của chúng ta. Anh nghĩkĩ rồi, bản thân anh cũng không hình dung được. Bằng này tuổi rồi mà anh chưatừng trải qua cảm giác này, nhìn em cười anh cũng muốn cười, thấy em không vuilòng anh cũng khó chịu. Em ở bên cạnh, dù không nói lời nào nhưng anh cũng thấyvui như trúng số độc đắc. Em không ở bên, hoặc là những lúc em nhìn anh bằngánh mắt căm ghét, anh cảm thấy trái tim mình như bị đâm mấy trăm lỗ, bị nhữngcơn gió lạnh phương Bắc thổi vào, chà xát. Cảm giác này là gì? Anh cũng muốnhiểu rõ”.

Trần Uyển vẻ mặt vẫnthản nhiên, không nói, nhưng cảm giác trong lòng lại hoàn toàn khác. Lần đầutiên được một người thổ lộ những lời lãng mạn thế này, không thể không rungđộng. Đáng tiếc, đáng tiếc lại là những lời từ miệng anh thốt ra. Cô hít mộthơi thật sâu, nhắc nhở bản thân không được mù quáng bởi những lời đường mật,đây cũng chỉ là một thủ đoạn của anh mà thôi.

Ánh mắt anh rất chânthành, rõ ràng...

Nhưng cô sợ, giống nhưchiều nay cô cười với anh trong vô thức, hoàn toàn quên đi nỗi đau đớn và hậnthù, sau đó... có một ngày sẽ từ bỏ tất cả mà tan chảy trong vòng tay anh.

Sa ngã không đáng sợ,tình nguyện sa ngã mới là điều thật sự khủng khiếp.

“Sau này không phảinói những lời như vậy nữa, tôi không chịu nổi, để người khác nghe thấy cũng khógiải thích”, cô coi như không nhìn thấy nét mặt bỗng chốc sầm xuống của anh,tiếp tục nói: “Giữa chúng ta chỉ là mối quan hệ trao đổi đơn giản. Tối nay bỏmặc anh mà đi trước là tôi không phải, sau này tôi sẽ tuân thủ bổn phận. Tốtnhất là anh có thể rộng lượng, sớm buông tha cho tôi”.

Anh im lặng, ánh mắtlạnh lùng nhìn chăm chăm về phía trước.

“Tôi về đây”, cô nóinhỏ. Cô rất muốn về nhà tắm táp, thay quần áo nằm vào chiếc tổ nhỏ an toàn của mình.

“Đợi đã.” Anh bỏ bộmặt u ám, trở lại bình thường. Anh đưa tay ra phía sau với lấy chiếc túi màutím, mở ra, trong cái hộp màu xám nhạt lại là một hộp khác bọc da màu tím, mởra là chiếc hộp đen, trên mặt chạm trổ bốn bông hoa tuyết ghép lại tạo thànhhình chữ thập. “Em cầm lấy.” Anh đặt chiếc hộp đen lên hai đầu gối cô.

Cô thở dài, bản thânvừa nói phải tuân thủ bổn phận, vậy thì lúc này nên mở cái hộp ra rồi làm ra vẻngạc nhiên, hay là trả lại cho anh?

“Trong cái bọc màu đenlà sách hướng dẫn và giấy xác nhận mặt hàng, nhớ giữ lấy.” Không đợi cô phảnứng, anh đưa tay mở hộp ra. “Anh ước đoán cổ tay em nên đã cắt đi hai nấc, emthử xem. Biết em không thích đồ sặc sỡ quá nên đã chọn cái đơn giản nhất. Giốnghệt cái trên tay anh này. Thích không?”

Nói không thích thìquá kiêu kỳ. Cô lại thở dài, trên đời này chẳng có người phụ nữ nào không thíchquà tặng, nhưng cô không có tư cách, cũng như vậy, anh càng không có tư cách.Rời mắt khỏi cái vật óng ánh kim cương, ngước lên nhìn anh, những lời vừa rồicô nói dường như chẳng có sức ảnh hưởng gì tới anh, ánh mắt tha thiết như vôcùng mong muốn cô chấp nhận.

“Tôi có đồng hồ rồi.”Cô chạm vào cổ tay nơi có chiếc đồng hồ cũ, càng nhìn càng thích, phối với áotrắng rất hợp, Hà Tâm Mi cũng từng khen mấy lần.

“Đồng hồ của em anhthấy mấy lần rồi, là loại cổ của mười mấy năm trước, không phải hàng hiệu,không đáng giá.”

Mắt cô bỗng buồn, ngóntay vân vê những vết xước ở dây đeo, giống như đang vỗ về vết thương tronglòng, nhỏ giọng nói: “Rất nhiều năm rồi, là món quà mẹ tôi phải dành dụm tiềnrất lâu mới mua được để tặng cha tôi nhân kỷ niệm một năm ngày cưới. Ngày chaqua đời, cha còn đeo nó, cứ tưởng nó rơi vỡ không dùng được nữa, nhưng khôngngờ sửa lại, thay mặt, đồng hồ vẫn chạy tốt. Người không còn, đồng hồ thì vẫnđây”. Lúc nói, khóe mắt cô cay sè, miệng cười khẽ. “Anh thấy đấy, anh căn bảnlà không hiểu tôi, đúng không? Chúng ta quá khác biệt, nói thích hay khôngthích thì rất vô nghĩa.”

Hoặc là hai người đãquá quen thân, hoặc là nỗi buồn của cô đã chạm đến trái tim anh, lúc cô nói câuđầu tiên anh đã hiểu mình vô ý phạm thêm một sai lầm nữa. Lắng nghe cô nói, anhlắp bắp hồi lâu, như không tìm được giọng nói của mình.

“Cái này, để ở chỗanh”, cô bọc lại, “Tôi không dùng được”.

Anh gượng cười, “Anhlại nói sai rồi phải không? Trong lòng chắc em đang chửi rủa anh lại lấy tiềnmua chuộc em, đang mắng anh dùng mấy đồng tiền mà có thể tùy tiện ức hiếp ngườikhác, phải không?”

Cô im lặng.

Anh cũng im lặng, rấtlâu sau mới chầm chậm nói: “Anh xin lỗi”. Chợt nhớ ra rằng mình luôn làm tổnthương cô rồi lại nói lời xin lỗi, nhất thời cảm thấy vô cùng chán nản. “Anhxin lỗi. Anh không có ý gì khác, tặng quà cho em không phải là muốn mua chuộcem, em và những cô gái khác không giống nhau, anh biết những thứ này không mua nổitrái tim và sự tha thứ của em. Nhưng anh không biết có thể dùng cách gì để làmem vui, nên chỉ có thế này.”

“Không có gì phải xinlỗi, anh đâu hiểu rõ hoàn cảnh gia đình tôi. Chỉ là đừng nói cái gì mà thíchhay không thích, không cần thiết.” Cô tháo dây an toàn ra, “Tôi đi đây”.

Ánh mắt anh dõi theobóng dáng cô, cô vội vã đi vào con hẻm, lúc này mới thở hắt ra một tiếng, nhưthể cuối cùng đã trút bỏ được thứ gì đó.

Lúc điện thoại đổchuông, cô chợt giật mình.

“Hôm nay, hôm nay anhvề gấp...” Anh ngập ngừng trong điện thoại, dường như không biết là có nên nóitiếp hay không, sau đó nghe thấy tiếng cười tự giễu của chính mình, tiếng cườicó chút cô đơn. “Hôm nay là sinh nhật anh, bữa tối, món ăn rất ngon, còn nữa,chiều nay rất vui. Em cười rất đẹp, đẹp hơn những ngày thường rất nhiều. Anhchẳng có mong muốn gì nhiều, chỉ mong có thể khiến em cười như thế, chỉ mongmột ngày nào đó em sẽ quên đi những lỗi lầm anh gây ra cho em.”