“Em còn cắn, còn cắn, còn cắn?”, Tần Hạo hét lên liên tục, không gian bên hồ mênh mông, sợ là tiếng la làm mọi người xung quanh nghe thấy: “Anh cắn em thật đó!”.
Trần Uyển ngẩng đầu, nghển cổ, ánh mắt vô cùng khiêu khích.
Tần Hạo kéo cổ áo ra, bên vai bầm tím hằn rõ dấu răng, liếc nhìn sang cô, nói: “Còn nói mình không phải mèo, không phải chó, nhìn bộ dạng em như thể đang trong trận đấu bò ấy. Chỉ còn thiếu mỗi cái là không thở phì phò thôi”. Nói rồi hít hơi dài, xoa hai bên vai: “Đến xoa giúp anh”.
Nỗi đau khổ trong lòng cô bị anh quấy rối. Không thể chịu nổi, cô trừng mắt nhìn anh, rồi đứng dậy đi vào phòng, chỉ mấy bước cô đã bị anh ôm chặt vào lòng.
Cô gắng sức vùng vẫy, mấy lần vùng lên khỏi đùi anh lại bị anh ôm chặt trở lại. Cô bị ôm gọn trong lòng anh, cái ôm chặt đến mức lồng ngực anh phả ra hơi nóng, hai đùi rắn chắc của anh kẹp chặt lấy cô, bộ dạng vô cùng ám muội.
“Anh có thôi đi không?”
“Không, cô gái bướng bỉnh, dỗ dành em cả buổi tối chẳng phải là vì biết em không vui nên anh mới pha trò hay sao? Vẫn không cảm kích? Vẫn không nguôi giận?”
Trần Uyển trừng mắt tức giận, khinh bỉ nói: “Anh đừng giả bộ tốt bụng với tôi, anh có ý định gì đừng nghĩ tôi ngu ngốc không biết? Mang tôi đi đến nơi xa thế này chính là vì...”, giọng nói ngưng lại một lúc, cố đẩy anh và vùng vẫy lần nữa.
Tần Hạo đâu buông cô ra, đôi tay ghì chặt, đợi cô giãy giụa đến mỏi mệt mới nhè nhẹ thả lỏng ra một chút. “Hóa ra em ầm ĩ với anh cả đêm chỉ vì điều đó.” Anh như bị vạch trần suy nghĩ, nhất thời có chút xấu hổ, nhưng cố che đậy, nói: “Anh thật sự muốn cái đó, ở đâu mà chẳng được, hà cớ phải chọn chỗ này? Em chửi anh mấy tháng nay? Luôn nói anh giống như súc sinh”.
Ánh mắt cô nhìn anh rõ ràng là đang nói “Anh là đồ súc sinh”, Tần Hạo vô cùng khó chịu, nhăn mặt, lúc sau mới nhỏ giọng: “Anh đã hứa với em là sẽ không cưỡng bức em nữa, lần trước em cho rằng anh lên cơn điên cũng được, thần kinh rối loạn cũng được, anh sẽ không như thế nữa. Em không thích thì ngồi xuống, chúng mình cùng ngắm trăng không được à?”.
Đôi mắt cô sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mặt anh, như thể đang dò xét xem lời lẽ của anh là thật hay giả. Sau đó tiếp tục giãy giụa, “Bỏ tôi xuống trước rồi nói”.
Lúc cô nói, hơi thở phả ra nóng hổi khiến cổ anh ngứa ngáy khó tả, cố nén căng thẳng, anh nhỏ nhẹ đáp: “Thả em xuống cũng được, nhưng không được cắn anh nữa. Răng sắc như móng mèo ấy, cắn người ta rõ đau”. Nói rồi dần dần thả lỏng tay, khoảnh khắc cơ thể mềm mại tách ra, bỗng nhiên trước ngực có sự trống rỗng và lạnh giá. Thấy cô vừa thoát khỏi mình đã lánh ra ngồi sang một bên, Tần Hạo nói: “Ngồi ngoài này cả đêm mà không sợ trúng gió, bị cảm lạnh thì sao? Anh không có thời gian trông nom em đâu”.
Trần Uyển định buột miệng nói ai cần anh lo, lại cảm thấy nếu nói ra thì mình giống như mấy đứa nhỏ tranh hơn thua, mãi không phân thắng bại. Cô quay đầu về phía mặt hồ, không thèm nhìn anh.
Lúc lâu sau, nghe thấy tiếng động khi anh đứng dậy, nghĩ là anh không nhẫn nhịn nổi nên đi vào phòng, không ngờ anh đi đến ngồi phía sau cô, và không phát ra bất kỳ động tĩnh nào cả. Chỉ là ngồi phía sau, chỉ là yên lặng cùng cô nghe tiếng kêu râm ran của côn trùng mùa hè.
Trăng lên cao, mặt hồ sáng trong, lạnh giá, những giọt mưa đọng lại trên lá cây đa Ấn Độ ở góc ban công bị gió quật rơi, không ngừng phát ra tiếng động, từng giọt từng giọt tí tách như tiếng lòng.
“Mèo con, chúng mình đã nói là sẽ sống vui vẻ với nhau mà. Cái chuyện kia em đừng để tâm mà mang nỗi oán hận trong lòng, tin tưởng anh thêm lần này được không?”, anh ngồi phía sau khẽ hỏi cô.
Cô úp mặt vào khuỷu tay, một lúc sau mới từ từ ngẩng đầu lên, “Không hận anh? Tin tưởng anh? Thử hỏi có ai rơi vào chuyện đó mà còn có thể sống vui vẻ với anh? Đó không phải thiên phương dạ đàm[1] thì là cái gì? Mỗi lần ở cùng anh là lại nơm nớp lo sợ, không biết bước tiếp theo sẽ ra sao, anh liệu có phát điên lên nữa không? Đều là người do cha mẹ sinh ra, cha mẹ nuôi lớn, vậy anh dựa vào đâu mà tùy tiện làm nhục tôi? Anh có biết là tôi đau khổ, sợ hãi như thế nào không? Nếu chị em anh mà gặp phải chuyện như thế, anh có chịu nổi không? Mỗi lần thấy anh là tôi lại muốn tát cho mấy cái, vừa rồi hận một nỗi là không thể ngoạm một miếng thịt anh ra mà nhai ngấu nghiến được. Nhưng tôi không thể, tôi chỉ có thể bị anh làm nhục, bị anh hiếp đáp, tôi không có cách nào kháng cự, nhưng tôi còn có thể hận anh, khinh thường anh, cả đời nguyền rủa anh...”.
[1] Ý là chuyện quá hoang đường.
“Mèo con...” Buổi tối qua có nhắc đến Hồng Kiến Học, trong đầu anh toàn là hình ảnh cô ngồi quỳ ở hành lang Kim Sắc Niên Hoa không ngừng run rẩy, nghĩ nếu như tối đó anh không đến kịp thì không biết hậu quả sẽ ra sao, tim gan như muốn nứt ra, anh hận Hồng Kiến Học, nhưng trong lòng cô, rõ ràng hành vi của anh và Hồng Kiến Học cũng chẳng khác gì nhau? “Mèo con, anh thích em, thật sự thích em. Việc đó là lỗi của anh, nhưng anh và Hồng Kiến Học không giống nhau, anh làm thế là vì thích em.” Thà giải thích với cô còn hơn là tự an ủi bản thân, nhưng cái lý do này bản thân anh nghe cũng thấy thật ngớ ngẩn.
Cô mệt mỏi rã rời, không còn kháng cự vòng tay anh nữa, khóe miệng cô run rẩy, cố gắng giữ nụ cười mỉa mai, “Đúng, thích một người là phải hung bạo với người đó. Anh thật vĩ đại”.
Anh không nói lời nào, chỉ cúi đầu đón nhận lời chế nhạo của cô, miệng mím chặt. Hôm đó cô vô cùng đau đớn gào thét khẩn cầu anh, nhưng anh vẫn như điên dại, trong đầu chỉ có mong muốn chiếm hữu và chinh phục. Khuôn mặt đau đớn lúc đó dần dần đan xen vào nụ cười mỉa mai lúc này của cô, khiến lòng anh đau khôn cùng, “Mèo con, anh...”, anh muốn nói xin lỗi, nhưng trong cổ họng như mắc nghẹn, đến cả hơi thở cũng khó khăn.
Động vật có thể ẩn giấu thú tính không? Anh muốn cô tin tưởng mình, nực cười, “Em đang kể chuyện cười phải không? Sói không ăn thịt, sư tử có thể làm bạn?”. Trần Uyển bình tĩnh trở lại, vô cùng bình tĩnh, nói: “Tôi cũng không kháng cự nổi nữa, buồn ngủ lắm rồi. Anh muốn làm gì thì nhanh lên”.
Thời gian cứ thế trôi qua. Anh vùi đầu vào cổ cô, trong lòng anh hiểu rõ sự nhẫn nhịn và ánh mắt căm thù mà cô dành cho anh. Nhưng anh không để tâm. Anh chỉ quan tâm đến giây phút này, cô là của anh, cô đang ở trong vòng tay anh. Điều anh không hiểu là tại sao sau khi quen cô, anh lại có nhiều cảm xúc lạ lẫm đến thế. Hạnh phúc, buồn bã, đau khổ, chua xót, lo lắng, suy tính thiệt hơn... mỗi cảm giác đều mãnh liệt đến mức anh không thể ngăn cản, không thể chống đỡ, cứ dâng trào cuồn cuộn như những con sóng lạnh táp vào bờ. Càng ngày càng không thể kiểm soát được, như bị một cái gì đó xâm nhập vào người, chiếm giữ tâm trí và tình cảm, chi phối cảm xúc của anh.
Tần Hạo dần dần thoát khỏi những chấn động trong lòng, cố kìm nén cảm xúc, ôm cô đứng dậy. Cảm thấy cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, anh dừng bước, cúi đầu nhìn cô đang ở trong lòng mình. Quay lưng về phía trăng, một nửa gương mặt Trần Uyển bị che mờ trong bóng tối, khó nhận biết được cảm xúc. Anh cắn chặt răng, tiếp tục bế cô vào phòng.
Lúc đặt cô nằm lên giường, giọng anh khàn khàn, nói: “Em nói không sai, anh không phải là người tốt. Anh biết em sợ anh, mỗi lần anh chạm vào em là những ngón tay em lại không ngừng run rẩy. Ở Tế Thành, mấy sáng thức dậy đều thấy em nằm cuộn mình nơi cuối giường. Hôm nay anh cố tình muốn thay đổi địa điểm, em oán hận anh thế nào cũng được, anh không thể để em cứ sợ hãi anh như thế. Anh bảo đảm, lần này sẽ không để em bị đau”.
Cô nghe anh nói, lại run lên, đầu ngón tay bất giác bấu vào lưng anh, chống lại sự run rẩy vì sợ hãi. Cô lạnh lùng nói: “Tôi biết là sớm muộn gì cũng thế, tránh không nổi. Anh cũng không cần vờ vĩnh như vậy đâu”.
Anh nâng cằm cô lên nhìn vào ánh mắt yếu đuối đang cố gắng trấn tĩnh của cô, “Tốt”, anh khẽ đáp lời, nói rồi không do dự cúi đầu hôn lên môi cô.
Trần Uyển nghiêng đầu né tránh, nhưng anh không buông tha, nụ hôn dần dần sâu hơn, đầu lưỡi len lỏi vào miệng cô. Cảm thấy người cô cứng đờ, anh dừng lại một chút rồi tiếp tục vùi mình vào tìm kiếm, vuốt ve, trêu đùa cô. Cô kêu lên một tiếng, cánh tay đang chống đỡ trên ngực anh bỗng chốc chuyển tới mặt anh. Lúc bàn tay nhỏ nhắn mềm mại đặt lên má, trong lòng Tần Hạo thích thú vô cùng, một giây sau, đầu anh bị cô hung hăng đẩy sang bên.
Trần Uyển hít một hơi dài, mu bàn tay lau lên mép như muốn lau đi sự uế tạp. Tần Hạo thấy cô như thế, ánh mắt càng thêm buồn bã, mờ mịt khó hiểu. “Mèo con, ngay từ đầu em đã không thích anh, tại sao? Anh đã nghĩ biết bao lần mà vẫn không hiểu nổi, lần đầu tiên lúc gặp ở cửa nhà em, anh cũng không làm gì sai, tại sao em luôn nhìn anh bằng ánh mắt đó? Không thèm đếm xỉa đến anh?” Anh lẩm bẩm như tự nói với mình, dường như không mong chờ lời giải đáp từ cô.
Lúc cởi áo cô ra, cô che tay lên ngực, nhìn anh bằng ánh mắt u uất, trái tim như lập tức thắt lại, không thể kiềm chế bản thân thôi run rẩy. “Đừng sợ, thật sự trước giờ anh chưa từng muốn làm tổn thương em.” Anh cúi xuống gáy cô, mơn man làn da trắng ngần của cô. “Lần đó là ngoài ý muốn, anh không tài nào giải thích được. Thật sự là ngoài ý muốn.” Hai tay anh nắm chặt cổ tay cô, rồi hôn lên mu bàn tay cô. “Mèo con, nếu như có thể vứt bỏ những nhớ nhung thì hai chúng ta sẽ không còn giày vò nhau nữa. Nhưng anh không vứt bỏ được, anh không vứt bỏ được.”
Cô nhắm nghiền mắt, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, mong muốn có thể làm mất đi tất cả những cảm giác của cơ thể, khép chặt tất cả giác quan. Nhưng cô không làm được. Cô vẫn nghe thấy những lời anh nói, cảm giác anh hôn lên tay cô và cả mùi cơ thể của anh, trong đầu cô tự nhiên lại hiện lên ký ức vô cùng sợ hãi.
Đôi môi anh từ từ lướt trên những đường cong tuyệt mỹ của cô, tiến xuống từng chút từng chút một, đôi nhũ hoa của cô gần trong gang tấc, mềm mại như nhụy hoa trong gió. Anh biết nếu tiến thêm bước nữa sẽ làm cô hoảng sợ, nhưng vẫn không tài nào kìm nén được bản thân, mạch máu như tuôn ra biết bao dục vọng, khiến anh theo bản năng ngậm chặt lấy đôi nhũ hoa ấy để cảm nhận sự mềm mại, tinh tế đến vô cùng.
Bỗng chốc cô hoảng sợ, chỉ muốn bật phắt dậy mà trốn chạy, nhưng cơ thể lại như đang dâng hiến, anh càng ngậm chặt hơn. Cô giãy giụa đẩy đôi tay đang ghì chặt mình, đánh vào vai anh. Tự nhiên cô cảm thấy sức lực mình như mất đi hơn nửa, không có tác dụng gì với anh, cô ôm mặt khóc nức nở.
“Mèo con.” Anh muốn hôn môi cô, muốn xoa dịu cơn chấn động và run rẩy của cô. Cô đang che mặt né tránh, nụ hôn của anh tỉ mỉ mơn man lên cổ, lên vành tai cô, một bàn tay đã xâm nhập vào giữa hai đùi cô. Cô như bị sét đánh, cả cơ thể lùi lại phía sau né tránh, nhưng lại bị cánh tay anh siết chặt.
Anh thở gấp, cố gắng kìm nén cảm xúc trào dâng, ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng thám hiểm. Miệng khẽ rên rỉ hôn cô đắm đuối, những ngón tay không ngừng mơn trớn. Cảm giác đó thật đáng sợ, cảm giác tê dại kỳ lạ hòa quyện cùng với sự đau đớn như trong hồi ức, từng con sóng như lan ra toàn thân và đến từng ngóc ngách. Tim cô đập mạnh, chân co lại. Bờ môi dưới bị cắn chặt cũng run lên, sau đó cô nghe thấy một tiếng rên rỉ nho nhỏ, mơ hồ, hình như là tiếng của cô. Cô không cưỡng lại được sự tê dại lạ kỳ và nỗi hoang mang tột độ, lại khinh thường tiếng rên rỉ của chính mình, giống như đang đầu hàng anh, bị anh chinh phục, nước mắt cố kìm nén cuối cùng cũng tuôn rơi.
Anh khẽ gọi rồi hôn cô. Hai đôi môi gặp nhau, có hương thơm của cô, có cái mặn đắng của nước mắt, có sự tủi thân và cả sự bất lực của cô nữa, sự thương xót và đau buồn trong trái tim anh gần như khiến anh run rẩy. “Xin lỗi em, mèo con, xin lỗi em.” Lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi với cô, trong hơn hai mươi năm cuộc đời đây là lần đầu tiên anh nói lời xin lỗi với người khác, đầy day dứt nhưng cũng đầy trịnh trọng, “Xin lỗi em”.
Cô vẫn nức nở khóc, tiếng khóc ấy bỗng ngưng khi anh tiến vào, chỉ trút một hơi thở dài, tiếp đó lại giãy giụa điên cuồng, không ngừng đánh anh. Hơi thở anh nặng nề, nóng bỏng phả lên cổ cô, “Xin lỗi em”, giọng anh run run vỗ về, “Em còn đau không?”.
Móng tay cô bấu chặt vào lưng anh, anh rên lên chịu đựng, càng khó kiềm chế cơn ham muốn được khám phá nơi cuối cùng kia.
Cô tránh nụ hôn nóng bỏng từ đôi môi anh, chỉ là bộ ngực mềm mại của cô đang được bàn tay anh vuốt ve chiều chuộng. “Đừng, anh mau làm xong đi, có được không?”, cô nghẹn lời cầu khẩn, cảm giác tê dại lạ lẫm kia lại ập đến, cô thấy nhục nhã vô cùng.
“Không giống, đúng không?”, anh ghé sát, hôn vào má cô, hỏi nhỏ: “Quên đi những việc sai trái của anh, chỉ nhớ lần này thôi, được không? Từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu lại, được không?”.
Không biết qua bao lâu, hơi thở hổn hển của anh và tiếng rên rỉ của cô hòa làm một. Toàn bộ thế giới như biến mất, chỉ còn hai người họ, cô nhắm nghiền mắt hồi tưởng cơn đau đớn như tan nát cơ thể lần trước, ngón tay bấu vào người anh đầy oán hận. Hồi ức ngày một mơ hồ, cảm giác ở một nơi nào đó ngày một sâu sắc hơn, cô bấu chặt vào sống lưng anh, chống lại từng cơn sóng như đang dập dờn trên mỗi lỗ chân lông.