Trần Uyển thường nghe Tưởng Phán kể là mẹ cô bé hay say mèm lúc về nhà, cho nên khi tận tai nghe tiếng cười của Tưởng Tiểu Vi cô không kìm được tức giận. Chuyện tình cảm chả lẽ nhất định phải dùng rượu mới có thể giải quyết được? Nhất định phải bắt đứa bé cùng chịu đựng khổ đau? Nuôi con đâu phải bắt đứa bé cùng chịu đựng khổ đau? Nuôi con đâu phải là nuôi chó nuôi mèo, cho ăn là hết bổn phận. Bản thân mình bị rơi vào đau khổ thì thôi, hà cớ gì phải kéo theo cốt nhục? Nửa đêm làm cho đứa trẻ sợ hãi khóc thét lên để làm gì? Cô lạnh lùng nói: “Chị Tưởng, là tôi, Trần Uyển. Tưởng Phán đang khóc ở nhà, chị nên về sớm một chút”.
Tưởng Tiểu Vi liền cười, nói: “Về? Về đâu? Tôi còn tìm được đường về sao?”. Trần Uyển nghe giọng điệu bất cần cô ấy nghĩ là cô ta đã uống quá nhiều, giọng nói khàn khàn, lại cảm thấy có chút đáng thương, liền mềm giọng: “Phán Phán sợ cô xảy ra chuyện, đang ở nhà đợi cô, không dám ngủ”.
“Con bé ngốc, trên đời này cũng chỉ có nó là nhớ đến tôi.” Tưởng Tiểu Vi cười, sau đó lại nức nở, rầu rĩ như đang bụm miệng cố kìm nước mắt, sau đó nói: “Số nó không may, không đầu thai vào gia đình tốt, sống với một người mẹ như tôi thì có hay ho gì?”. Ở quán cơm, Trần Uyển từng gặp người say rượu, biết là chẳng có cách nào khuyên giải, định tắt máy nhưng lại không đành, cô đứng ở hành lang nghe Tưởng Tiểu Vi ở đầu bên kia vừa khóc vừa cười, thấy hối hận vì mình nói quá nhiều. Đúng lúc ấy thì nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng người ép rượu, sau đó nghe Tưởng Tiểu Vi dường như nổi đóa lên với người nào đó bên cạnh, chửi bới ầm ĩ, rồi lại gào khóc thảm thiết.
Trần Uyển hết cách, chuẩn bị tắt máy thì đầu dây bên kia bỗng lại có tiếng nói: “Giúp tôi gọi anh ta đến, tôi muốn nói rõ ràng với anh ta”.
“Tôi không có số điện thoại của anh ta.” Trần Uyển biết “anh ta” là chỉ người nào, cô không muốn tiếp tục dây dưa nữa, chỉ khuyên: “Đừng uống nữa, về nhà sớm đi. Phán Phán đang đợi cô”.
“Tôi muốn nói rõ với anh ta. Cô đừng cản tôi!”, Tưởng Tiểu Vi mượn hơi rượu tỏ ra quyết liệt, “Tôi đang ở Kim Sắc Niên Hoa, gọi anh ta đến, anh ta không dám đến thì nói ngày mai đến đây mà nhận xác”.
Trần Uyển cảm thấy không thể thuyết phục được nữa, tắt điện thoại rồi gọi cho Phán Phán, dỗ dành cô bé đi ngủ.
Người ta thường nói “Những kẻ đáng thương ắt có phần đáng trách”, lúc mới biết Tưởng Tiểu Vi cô cảm thấy cô ta thật tài giỏi, ít có người mẹ đơn thân nào kiên cường tự lập như thế, sau khi biết về quá khứ lại có thêm sự đồng cảm sâu sắc, nhưng vừa rồi khi thấy cô ta gào thét như điên dại, lại nghĩ đến tiếng khóc run run, nức nở của Phán Phán, cô thấy cô ta vừa đáng thương vừa đáng hận, hận vì cô ta quên trách nhiệm làm mẹ.
Cô không muốn nghĩ đến đám người đó, kể cả những gì liên quan đến Tưởng Tiểu Vi, thế giới của họ cô khó có thể hiểu được, cũng chẳng có hứng thú tìm hiểu. Trực giác nói cho cô biết rằng, nếu còn dây dưa với họ, cô sẽ gặp phải những hậu quả khó lường.
Cô đóng cửa phòng lại, lên giường nằm. Giường trên vọng xuống tiếng mơ ngủ khẽ khàng, cơn gió đêm thổi vào cuộn góc rèm cửa lên. Đây mới là cuộc sống thực sự, cô nghĩ thế!
Nửa giờ sau, cô trở mình, mở choàng mắt.
Kim Sắc Niên Hoa là tụ điểm ăn chơi về đêm lớn nhất Tế Thành. Hai năm trước, lúc Phương Tồn Chính ở trong văn phòng tối tăm của Đường Hội đối chiếu hai hóa đơn đã từng nói lên ý nguyện to lớn: “Sau này có thể mở một nơi như Kim Sắc Niên Hoa thì mãn nguyện lắm rồi”. Lục Chỉ đứng bên cạnh đùa: “Có thể được tùy thích ôm mấy cô em trong đó thì tốt biết bao”, khiến mọi người cùng cười ré lên.
Giá cả ở Kim Sắc Niên Hoa không phải bình thường, ngay cả bọn Lục Chỉ ham chơi khi vào cũng cần cân nhắc. Trần Uyển nghe danh đã lâu, lần đầu tiên đến, cô đưa mắt nhìn cách bài trí rực rỡ đến chói mắt ở xung quanh, gặp một nhân viên phục vụ, cô hỏi rõ phòng rồi tiến thẳng lên lầu hai.
Cô mất đến nửa tiếng để thuyết phục bản thân, Tưởng Tiểu Vi là người phụ nữ có ý chí kiên cường, muốn tự sát thì cô ta đã làm điều đó từ tám năm trước rồi, không cần đợi tới bây giờ. Ngủ đi thôi, đừng có lo nhiều chuyện. Nhưng rốt cuộc vẫn không an lòng. Tính cách Tưởng Tiểu Vi rất bướng bỉnh, nếu không thì năm đó đã không bất cần, chẳng đòi hỏi điều gì, chỉ đơn giản đánh cược bản thân mà sinh ra Tưởng Phán như vậy. Mấy ngày nay cô hoàn toàn không rõ giữa Tưởng Tiểu Vi và cái tên hèn hạ kia đã xảy ra chuyện gì, sự điên cuồng khi say rượu phải chăng minh chứng rằng ý chí của cô ta đã tới giới hạn bùng nổ?
Trần Uyển nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ được, trong đầu liên tục hiện lên hình ảnh cha cô nằm méo mó trên nền xi măng trước cửa tòa nhà, từ trên cao nhảy xuống khiến nội tạng tan nát, máu thâm sì từ khóe mắt đổ ra như dòng lệ đen.
Trên giường dường như trải đầy đinh, mỗi lần trở mình lại có cảm giác như bị những mũi nhọn đâm vào người, cảm giác đau đớn len lỏi đến tận tâm can. Càng lúc càng thấy bất an, càng lúc càng thấy hoảng sợ. Chọn lựa của bất kỳ ai trong cơn điên dại đều rất khó phán đoán, cho dù Tưởng Tiểu Vi là người phụ nữ có tinh thần vững vàng đến đâu chăng nữa, nếu bị dồn ép chịu đựng trong một thời gian dài cũng có lúc sụp đổ.
Men theo dãy hành lang của lầu hai, qua từng phòng từng phòng, đứng trước cửa cách âm dày dặn, lại lần nữa nhờ vào ánh đèn lờ mờ nhìn chăm chú vào tấm bảng trên cửa. Trần Uyển thầm hi vọng mình không nghe nhầm số phòng mà Tưởng Tiểu Vi đã nói trong điện thoại, đột nhiên thấy cứng người. Cô hít một hơi thật sâu, chuẩn bị gõ cửa, bỗng lại thấy dũng khí tiêu tan mất. Có âm thanh nhỏ bé truyền đến nhắc nhở cô nơi này có gì đó không ổn, Trần Uyển liền buông tay, vội vã chạy trở lại hành lang.
Cô không có số điện thoại của tên khốn kia, nhớ ra chỉ có một người có thể liên lạc được với anh – Tống Thư Ngu. Cô gọi điện đến hỏi: “Thầy Tống, thầy có thể tìm được Tần Hạo không?”.
Tống Thư Ngu nhất thời có chút không hiểu, chỉ ậm ờ hỏi có chuyện gì.
“Tưởng Tiểu Vi đang ở Kim Sắc Niên Hoa, uống say quá, nói muốn tự sát. Thầy giúp em gọi Tần Hạo đến đây được không?”
Trong đầu Tống Thư Ngu có nửa giây lơ lửng, nghĩ không ra tại sao Trần Uyển lại quen Tưởng Tiểu Vi. Nghĩ tới ba người sẽ đụng mặt nhau, anh nhếch mép cười. Lúc này anh bật cười nhưng thấy không được đạo đức lắm, vì vậy ngồi dậy nói với ngữ khí rất nghiêm túc rằng sẽ báo ngay cho Tần Hạo.
Trần Uyển gấp điện thoại lại, lưỡng lự có nên bước vào hay không, nghĩ cái tên khốn kia lúc nữa sẽ tới, cô hơi lo sợ. Vì vậy khi trở lại cửa phòng bao, cô đẩy hé cửa, lách nửa người vào.
Trần Uyển che nửa mặt, không thích cái mùi đang xộc vào mũi lắm. Mùi nicotine trộn lẫn mùi rượu tinh khiết và mùi son phấn, nước hoa, ngoài ra còn có hương thơm ngọt ngào xa lạ, tất cả trộn lẫn vào nhau lan khắp không gian ngột ngạt. Phòng rất lớn, đèn điện mờ ảo, trước bức tường ti vi rất lớn chỉ có một đôi đang ôm nhau thật chặt, dìu dặt di chuyển đôi chân theo tiếng nhạc. Đám người đang ngồi quanh bộ sofa chữ U, trong mớ hỗn độn ấy, chỉ có thể phân biệt rõ đường cong uyển chuyển của phụ nữ.
“Cho hỏi, Tưởng Tiểu Vi ở đây phải không?” Những lời thì thầm của đàn ông và tiếng cười õng ẹo của mấy cô gái đột nhiên ngừng lại, căn phòng bỗng im phăng phắc, ánh đèn ngoài hành lang và ánh mắt của đám người như đổ dồn về cô. Trần Uyển vô cùng mất tự nhiên. Sau đó đột nhiên có một giọng nam trêu chọc: “Cho hỏi, em đi với bà mẹ nào đó?”, trong tiếng cười vang, người đàn ông đang nhảy múa đó quay người đi về phía cô, Hồng Kiến Học cười nhăn nhở, nhìn thấy cô dường như hắn cực kỳ hứng khởi, nói: “Chị Tưởng của cô nói cô không có thời gian, vậy mà đến được sao? Cô ta uống nhiều quá, đang nằm ở đằng kia”.
Trần Uyển bất chấp, khó khăn bước theo Hồng Kiến Học, Tưởng Tiểu Vi ngồi một bên sofa, nửa người rũ lên tay vịn, đôi giày cao gót chắc là bị đá mất đâu rồi, một chân khoanh trên ghế, một chân buông thõng xuống, miệng lẩm bẩm, Trần Uyển yên tâm, định mở miệng nói cáo từ nhưng Hồng Kiến Học vội kéo cô ngồi xuống.
Dần thích ứng với ánh sáng mờ ảo trong phòng, cô mơ hồ nhận ra mấy người quen mặt từng gặp ở bữa cơm hôm trước, có người nói Trần Uyển đến trễ phải phạt ba ly rượu; có người cố ý làm khó dễ, không đợi Trần Uyển mở lời từ chối đã đẩy ly tới trước mặt cô. Trần Uyển từ chối nói không biết uống, trong tiếng huyên náo có người nói: “Uống nước cũng không biết sao? Không phải là giống nhau à? Đổ vào cổ là được thôi”.
Nửa gương mặt Hồng Kiến Học bị khuất trong bóng tối, chỉ thấy loang loáng viền kính, cô gái đằng sau gác cằm lên vai hắn, nở nụ cười ám muội, như thể hiếu kỳ đợi xem kịch vui.
Nhìn ly rượu vàng óng trước mặt, cô biết là đối phương cố ý làm khó mình, nhếch môi chán nản, cô không để ý đến tiếng hò reo của những người khác mà quay sang nhìn Hồng Kiến Học chằm chằm, “Tôi đến tìm Tưởng Tiểu Vi, không phải đến để uống rượu”.
Hồng Kiến Học mỉm cười, nói: “Họ uống quá chén rồi, đùa với cô chút thôi. Uống một ly lấy lệ là được, uống xong tôi sẽ lập tức đưa hai người về”, thấy cô do dự, hắn nói tiếp: “Chắc chắn thế”.
Viên đá trong ly vẫn chưa tan hết, những bọt nước trong suốt, nhỏ li ti bám vào ly tạo thành viền rượu. Suy nghĩ của Trần Uyển loạng choạng theo ánh sáng nhấp nháy màn hình ti vi, mơ hồ đoán là Tần Hạo sẽ không đến. Hạng người như anh, nếu đã bội tình bạc nghĩa như thế thì có việc gì không dám làm, còn chờ mong anh có một chút cảm giác trách nhiệm sao?
Chuyện đã đến nước này, Trần Uyển trấn tĩnh trở lại. Cô dám đến nơi đây cũng không phải là không có nguyên do, nhà họ Củng ai cũng uống được rượu, cậu hồi còn ở bộ đội lo chuyện bếp núc thường lấy rượu gia vị làm nước uống. Đợt Tết cô và Tiểu Vũ cũng mời cậu hai ly, rượu trắng Tế Thành dễ cũng đến gần sáu mươi độ, chỉ cần châm lửa là có thể cháy, nhưng cô uống vào mặt lại không đỏ, nhịp tim vẫn bình thường, cũng chỉ coi như uống nước mà thôi. Có điều, dù sao cũng là con gái, tửu lượng tốt chẳng hay ho gì, đi ra ngoài tuyệt nhiên không dám khoe khoang. Thực sự thì cô cũng không biết tửu lượng của mình đến mức nào.
Im lặng một lúc, biết là lần này khó đi nổi, kìm nén, cắn răng cô bưng ly rượu mời Hồng Kiến Học rồi uống cạn. Vị rượu cay nồng trôi vào dạ dày, vô cùng kích thích, bên tai là tiếng vỗ tay và hò reo tán thưởng. Công chúa phòng bao ngồi quỳ trên thảm theo lệnh mang mấy ly rượu nữa đặt lên bàn, người đàn ông bên cạnh Hồng Kiến Học lên tiếng; “Thì ra là giả nai, nào, nào, uống, không uống ba ly không cho về”.
Trần Uyển thấy hắn rắp tâm làm khó, lập tức sầm mặt, “Nhìn không rõ, vẫn chưa uống hết”. Hồng Kiến Học cười, lại cầm một ly nữa đưa vào tay cô, “Thêm rất nhiều đá, uống như nước ấy. Uống từ từ, uống nhanh quá sẽ hại dạ dày”.
Trần Uyển thấy nụ cười giả nhân giả nghĩa của hắn thì hừ một tiếng lạnh lùng, cũng không nói nữa, chỉ đặt ly trở lại bàn. Những kẻ khác thấy thế liền nói cô không nể mặt Hồng Kiến Học, có người còn đứng dậy đòi cụng ly với cô, có người còn mang xúc xắc tới muốn đấu với cô. Trần Uyển ngoảnh nhìn rồi cầm ly rượu dốc vào họng, mượn hơi rượu, cô đưa ánh mắt khiêu khích nói với Hồng Kiến Học: “Có thể đi rồi chứ?”.