Trầm Hương Uyển

Quyển 1 - Chương 25




Đang là thời khắc cuối xuân, qua đêm, một cây nho già trongsân đã nở biết bao chùm hoa trắng nhỏ, tùng giọt sương trong đu mình trên nhữngchiếc lá xanh bóng. Không biết con mèo nhà ai ngồi nơi đầu hồi nhìn thấy TrầnUyển liền quẩy cái đuôi trắng rồi quay mình chạy mất hút trong ánh nắng banmai. Buổi sớm yên tĩnh trong lành hoàn toàn khác sự ồn ào hôm qua, như thể haithế giới hoàn toàn khác nhau vậy, sự phiền muộn trong lòng dường như cũng bịbầu không khí trong lành xua tan, Trần Uyển vươn người đợi tiếng chim họa milảnh lót đầu tiên của nhà hai ông bà đối diện.

Tối qua bận phải tiếp láng giềng xung quanh, sau khi tiễnhết mọi người thì cả đêm cũng mất ngủ, nhớ ra Tiểu Vũ còn phải đi học, nên TrầnUyển quyết tâm dậy để làm đồ ăn sáng cho nó. Cô tin mợ cả đêm cũng khó ngủ, haylà xin nghỉ thêm mấy ngày để phụ giúp mợ, lại đột nhiên nhớ ra tối qua là lịchphải đến nhà Tưởng Phán dạy thêm, vì cả ngày tất bật nên cô quên béng mất. Côvỗ vỗ vào đầu tự mắng mình một câu rồi mở cửa nhà bếp, mở bếp lò thay viên thantổ ong.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng người gõ cửa, cô sợ làm mợ thứcgiấc, vội vàng ra mở chốt cửa, “Ai đấy? Đợi chút”.

“Tiểu Uyển, là cậu.”

Trần Uyển há hốc mồm, quả nhiên là cậu, trên tay còn cầm cáitúi hôm qua cô đưa vào. Cô kêu lên: “Cậu đừng bước vào”. Cô tới nhà bếp, gắpvài viên than đang nóng trong lò đặt vào nhau rồi mang ra đặt dưới chân cậu,“Cậu, bước qua chậu lửa đi. Lục Chỉ, Điền Tam lúc từ Cục Cảnh sát về đều làmthế, để tiêu trừ ám khí”.

Củng Tự Cường buồn cười, làm theo, “Mợ con đâu?”

“Còn chưa dậy, hôm qua chắc là cả đêm không ngủ. Để con đigọi, mợ biết cậu về hẳn sẽ vui lắm”, Trần Uyển cười hớn hở. Chẳng trách sángsớm hoa nho đã nở đầy.

“Đừng gọi, để mợ ngủ. Cậu đi tắm rửa, thay đồ. Gọi Tiểu Vũdậy, vẫn cái tật giờ này còn ngủ lì.”

“Vậy để con đi làm đồ ăn sáng trước đã.”

Lúc hai người nói chuyện, mợ đã nghe thấy liền khoác áo đira, vui mừng khôn xiết, lại vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Chẳng phải Tồn Chính nóisẽ mất mấy ngày sao? Bảo đang trong tình hình sóng gió, đưa tiền cũng không dámmà”.

Trần Uyển dừng lại ở cửa bếp, cô cũng nghe Phương Tồn Chínhnói đợi mấy ngày cho qua sóng gió mới nghĩ cách.

“Hay là sau đó nó nhờ ai?”, cậu nói, “Ở cục nói là tối quacó người đến thông báo thả người, nửa đêm cũng chẳng có xe nên tôi ở trong đóngủ”.

“Vậy còn những người khác?”, mợ hỏi.

Giọng cậu nghe chán nản, “Một mình tôi. Ăn sáng xong, tôicòn phải đi đến mấy nhà đó ngồi lại bàn bạc”.

“Củng Tự Cường, ông còn quan tâm đến cái nhà này nữa không?Suốt đêm qua tôi không chợp mắt được, ông biết không?”, mợ cuống lên, sợ lại cóthêm rắc rối gì nữa.

Trần Uyển lắc đầu, chủ kiến của cậu không dễ mà thay đổiđược, mợ có cãi lại cũng chẳng tác dụng gì. Cô thở dài rồi bước vào bếp.

Lúc gọi điện thoại cho Tưởng Tiểu Vi cáo lỗi, Trần Uyển cóchút thấp thỏm, sợ là không giữ uy tín sẽ bị trách cứ. Tưởng Tiểu Vi độ lượngnói: “Tôi cũng đoán cô có lẽ có chuyện gia đình không kịp báo. Cũng nên muađiện thoại để liên lạc cho thuận tiện”.

Hôm qua Phương Tồn Chính đã đưa điện thoại mình đang dùngcho cô, nói là để tiện liên lạc, có điều vẫn chưa kịp thông báo đến hết mọingười, Trần Uyển vâng vâng dạ dạ nói lời cáo lỗi.

Tưởng Tiểu Vi lại nói: “Tôi cũng đang muốn tìm cô, có ngườinhờ tôi mấy lần, nói là mời cô ăn cơm. Cô đoán xem là ai?”.

Trần Uyển không rõ, nghĩ mãi chẳng biết là ai.

“Lần trước gặp công tử Hồng, Hồng Kiến Học”, Tưởng Tiểu Vicười tinh quái: “Cô đấy, chẳng có chút thần thái vui tươi gì cả, công tử Hồngnói hôm đó ở Gia Thành quay sang cười với cô mấy lần, nhưng ngay cả một cáiliếc mắt cô cũng không ngó ngàng, thật là không hay”. Thấy đầu dây bên kia imlặng, chẳng có phản ứng gì, Tưởng Tiểu Vi ngừng cười, “Anh ta nhờ tôi mấy lần,tôi cũng thấy phiền. Không muốn đi thì tôi sẽ nói lại với anh ta, nhưng nói quacũng phải nói lại, quen biết nhiều người cũng chẳng có gì không tốt, sau nàytốt nghiệp sẽ dễ xin việc. Chỉ là một bữa cơm, trước mặt mọi người anh ta chẳngdám làm gì cô đâu”.

Trần Uyển cầm điện thoại, lòng bàn tay toát mồ hôi, quay đầunhìn sang cậu mợ đang nói chuyện, cân nhắc trong giây lát rồi nói: “Tôi đi”.

Lầu một của Danh Sĩ Các không có chỗ dành cho bàn ăn, toànbộ đại sảnh dùng để bố trí khu cây cảnh, dưới chiếc cầu bằng đá cẩm thạch làdòng nước chảy dập dìu, bên cạnh đá Thái Hồ [1] ở đầu dòng nước có trồng khómtrúc xanh ươm tươi tốt. Đi đến gian phòng ở lầu hai, đã có mấy đôi nam nữ nóicười vui vẻ, không khí rất náo nhiệt.

[1] Đá Thái Hồ là loạiđá ở Thái Hồ, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường được dùng làm hòn non bộ.

Lần đó bởi vì Tưởng Tiểu Vi có nhắc tới Hằng Vũ, cô chỉ làliếc mắt dò xét Hồng Kiến Học một cái, nhưng ánh mắt ấy lại bị để ý. Người nàycó liên quan tới cuộc di dời trên đường Thượng Hải và cái chết của cha cô, cùngvới chuyện chuẩn bị di dời con hẻm Chu Tước, khiến cô không thể không quan tâm.Cô không ngây ngô khờ khạo, chân tướng sự việc đã được vùi lấp dưới nhiều tấmrèm vô cùng rối rắm, huống hồ sự việc đã xảy ra mấy năm, nên một bữa cơm chẳngcó ý nghĩa gì cả, căn bản không thể dò xét được điều gì.

Có vài giọng nói, cho dù bạn có nghe quen chẳng nữa, có mộtvài chuyện, cho dù bạn chính mắt nhìn thấy, nhưng điều đó không nói lên sựthật, sự thật chỉ có thể cảm nhận bằng con tim. Lòng tin đối với cha khiến côvạn phần không phục và đầy nghi hoặc, đã nén nhịn mấy năm rồi, bây giờ có cơhội tìm hiểu chân tướng sự việc, cô nhất định không thể bỏ qua, nếu như phảiđánh đổi, trả giá…

Cô cũng tuyệt đối, tuyệt đối không từ bỏ.

Các món ăn ở Danh Sĩ Các không ngoài bào ngư vi cá mập, TrầnUyển chưa từng ăn, nhưng nhìn trên thực đơn thì nhiều rồi, vì vậy cũng không cócảm giác hiếu kỳ. Hồng Kiến Học thấy dáng vẻ cô ung dung, ánh mắt dưới gọngkính vàng lóe lên vẻ bất ngờ. Cô gái ở độ tuổi này hoặc là thuộc loại khácthường, hoặc là dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng có thể làm điệu bộ ung dung như vậythì quả là hiếm có.

“Công tử Hồng hôm nay tốn kém rồi. Cậu là cha mẹ, là áo cơmcủa công ty chúng tôi, bữa ăn này đáng lý do tôi mời mới đúng”, Tưởng Tiểu Vinói.

Hồng Kiến Học khẽ cười, nói: “Tôi chỉ thích quang cảnh ởDanh Sĩ Các, mấy món này hầu như các vị cũng ăn chán rồi. Yến xào, bào ngư, vicá là những thứ quý giá, khi đã được dùng tràn lan rồi thì nó cũng trở nênthông thường”. Những người làm quan chức địa phương thường ngang ngược, khoe khoang,chỉ là do Hồng Kiến Học trầm luân trên thương trường bao năm nên biết cách vờkhiêm tốn, hôm nay lại càng hết sức che đậy bản chất để không mạo phạm tớingười đẹp, bởi thế cũng tự mình cảm thấy ngôn từ phát ra vô cùng nhã nhặn.

“Cũng chỉ có cậu mới đủ tư cách nói những lời này”, TưởngTiểu Vi liếc mắt nhìn hắn, “Chúng tôi đều là những người bình thường, đâu dámhọc đòi xem thường phú quý”.

“Cô đang tâng bốc hay là chê bai tôi đó? Tôi sợ cô Trần đâycho tôi là kẻ phàm tục nên tự lùi mấy bước.”

Trần Uyển thấy có nhắc đến mình, tay cầm đôi đũa bạc ngừnglại. Cô rất ít khi dùng cơm xã giao, không biết trong trường hợp này nên nóisao mới phải, chỉ cười cười. Trong mắt Hồng Kiến Học, những người con gái khácbị cánh đàn ông chòng ghẹo cười cợt, lẳng lơ hay tức giận mắng chửi hoàn toànkhông giống với vẻ điềm tĩnh im lặng của cô chút nào.

Trong bữa tiệc có nhắc tới bản tin hôm qua, tối qua trên tivi có chiếu đến con hẻm Chu Tước, nhưng chỉ là lướt qua mà thôi, tin tức ấyđược người dân truyền tai rất nhiều. “Đúng là người dân không dọa cho sợ hãithì không ngoan ngoãn, hôm qua bắt mấy người, hôm nay đã có mười mấy hộ ngoanngoãn đến kí hợp đồng”, dưới nụ cười điềm tĩnh của Hồng Kiến Học là vẻ vô cùngđắc ý, “Trong cuộc họp thành phố đã nói, ai gây khó dễ cho Chính phủ thì Chínhphủ sẽ làm khó lại. Đến ký hợp đồng cũng coi như họ biết thức thời”.

Những người khác cứ thế phụ họa theo, có người nói hôm quanhìn cảnh mọi người bát nháo thấy hả lòng hả dạ, hoàn toàn không biết nỗi đaucủa những người trong cuộc.

Miếng vi cá trong miệng Trần Uyển như nghẹn cứng nơi cổhọng, hương thơm vừa nãy giờ như hóa thành mùi tanh của máu, thật buồn nôn, khónuốt. Đặt lại chén súp trên tay, cô khẽ hỏi Hồng Kiến Học: “Như vậy tương lainhững người đó sẽ ở đâu?”.

Hồng Kiến Học ngạc nhiên nhìn cô rồi bật cười nói: “Trongnội thành có nhiều nhà ở thương mại, khi đã bồi thường tiền rồi họ sống ở đâukhông phải là vấn đề chúng tôi cần lo nghĩ. Vivian chỉ nói cô học hành giỏigiang chứ không nói cô có trái tim yếu mềm. Cô học Kinh tế à, nên biết về nềnkinh tế thị trường để thích ứng với nhu cầu phát triển của kinh tế hàng hóa,quy luật là lợi ích cục bộ nên nhường bước trước lợi ích tổng thể”.

Trần Uyển trong lòng cười nhạt, cô thật muốn biết cái tổngthể trong lợi ích tổng thể đó là chỉ bộ phận nào.

Hồng Kiến Học không thấy thích thú khi thảo luận với cô vềvấn đề này, nên đánh trống lảng, hỏi về chuyện học hành của Trần Uyển. TrầnUyển trả lời đúng mực, Hồng Kiến Học hào hứng hỏi cô đã từng nghĩ là sẽ đếnHằng Vũ để thực tập, Trần Uyển cười nói: “Tôi mới năm nhất, còn ba năm nữa mớitốt nghiệp”.

Hồng Kiến Học cuối cùng gợi hứng thú cho cô, cảm thấy phấnchấn, liền rút danh thiếp ra đưa, “Trước khi tốt nghiệp mà tiếp xúc với xã hộithì chỉ có lợi chứ không có hại, nếu có thời gian cứ đến công ty kiếm tôi, tìmhiểu một chút về hoạt động và chức năng trong công việc sau này rất có lợi chocô.”

Trần Uyển né tránh ngón tay của Hồng Kiến Học, cầm lấy danhthiếp rồi cho vào túi, sau đó lấy điện thoại đang đổ chuông liên hồi ra, cườivới hắn, “Tôi ra ngoài nghe điện thoại”.

Ra ngoài đóng cửa lại, cô không kìm được thở hắt ra một hơi.

Hôm nay được Hồng Kiến Học mời nên cô có sự phòng bị tâm lý,trước khi đến đây đã nhờ Hà Tâm Mi cứ một tiếng đồng hồ lại gọi cho cô một cuộcdiện thoại, như vậy giả dụ có tình huống nào xảy ra thì cũng nhân cơ hội màthoát thân. Thực ra mới ngồi cũng không được bao lâu, chỉ là như ngồi trên đốnglửa, không thể nào kiên nhẫn hơn nữa. “Cuối cùng cũng gọi tới, tớ sợ cậu đãquên béng mất rồi”, cô không ngừng trách cứ.

Hà Tâm Mi hình như đang ăn gì đó, nói hàm hồ: “Sợ gì, mộtbữa cơm không thể xơi tái luôn cậu. Tớ cũng mong cậu tốt đẹp, nếu vận số đàohoa thì có thể tóm luôn cơ hội”.

“Khỉ gió, có mà tan tác đào hoa ấy”, Trần Uyển giậm chân,“Được rồi, tớ cũng chuẩn bị biến đây, cảm ơn cuộc diện thoại, mai tớ sẽ mang đồăn cho cậu”. Gấp điện thoại lại, ngước mắt ra hành lang thì thấy một đám ngườimặc đồ tây giày bóng lộn đang đi tới, cô muốn tránh về phòng nhưng không kịp.

Hiếm khi nhìn thấy anh chỉnh tề như thế. Anh nói nhỏ vớingười bên cạnh, rồi sải bước tiến về phía cô. Như phản xạ có điều kiện, TrầnUyển rùng mình, nghênh mặt nhìn anh với vẻ đề phòng.

“Sao cô lại ở đây?”, giọng anh thúc ép như truy hỏi.

“Đến nơi ăn uống dĩ nhiên là để ăn uống.” Cô quay ngườichuẩn bị đi vào phòng. Anh vội túm chặt khuỷu tay Trần Uyển, thấy chiếc điệnthoại trên tay cô, mặt anh cứng đờ, nhìn cô bằng ánh mắt nham hiểm. Anh chậmrãi nói: “Ăn uống? Để tôi xem ai mà có bản lĩnh mời được cô!”, giọng anh châmbiếm, nói rồi đẩy cửa phòng.

Cánh cửa phòng bị anh đẩy một cái mở ra. “Tiểu Uyển, gọiđiện sao…”, Tưởng Tiểu Vi chưa nói dứt câu, mặt bỗng biến sắc, nhưng chỉ trongmấy giây liền niềm nở: “Anh Tiểu Ngũ”