Trầm Hương Tuyết

Quyển 2 - Chương 43: Lập hậu




Mộ Dung Tuyết không thể tin nhìn hắn, khoảnh khắc đó, tim dường như đã ngừng đập. Hắn không giống như đang nói đùa, trong mắt tựa như có ánh lửa nóng bỏng sáng rực, muốn chiếu vào tận lòng nàng.

Nàng lẩm bẩm: “Chàng nói thật sao?”

Gia Luật Ngạn ôm nàng vào lòng, nói: “Trẫm không như nàng, nói không giữ lời.”

Mộ Dung Tuyết không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình thế nào, chỉ cảm thấy mũi cay cay, một giọt nước mắt to rơi xuống. Sau đó, giống như đê vỡ, trong phút chốc nhạt nhòa gò má mịn màng.

Hắn ấn mặt nàng vào lòng, vừa thương xót vừa bất lực thở dài, gặp phải lu giấm này còn có thể làm sao đây.

Nàng càng khóc càng dữ dội hơn, dường như tất cả những uất ức đau thương kể từ khi gặp hắn lúc này đều bùng nổ, không chỉ khóc, sau đó còn chưa hả giận mà cắn hắn. Khổ nỗi hắn tập võ quanh năm, trên ngực đều là cơ thịt rắn chắc, nàng không cắn được, chỉ có thể cắn y phục hắn, không ngừng lại đó, nàng còn gặm thêm mấy miếng, làm cho y phục hắn ướt đẫm nước mắt và nước bọt, khiến hắn dở khóc dở cười.

Một khắc sau, cuối cùng Tần Thụ cũng nhìn thấy Hoàng đế ra khỏi Dưỡng hinh uyển, Đức phi cúi đầu theo sau, giống hệt một tiểu nương tử bị ức hiếp, tình huống gì đây? Hoàn toàn không phải là phong cách thường ngày của Đức phi nương nương. Tần Thụ hiếu kỳ lén nhìn Hoàng đế một lần, chỉ thấy gương mặt tuấn mỹ vô cùng nghiêm nghị.

Lẽ nào hai người này ở trong đó lại giận dỗi gì rồi sao? Nghĩ đến đây, ông ta liền đề cao cẩn thận, ra lệnh khởi giá.

Dọc đường, Hoàng thượng và Đức phi mỗi người đều yên lặng ngồi trên kiệu, không khí vô cùng nặng nề, lòng Tần Thụ cũng rất nặng nề. Nay Hậu cung này chỉ còn mỗi Đức phi nương nương, Đức phi lại giận dỗi với Hoàng thượng, bởi vậy Hoàng thượng thường xuất hiện trạng thái không điều hòa âm dương mất cân bằng, khiến các cung nhân đều nơm nớp lo sợ.

Trong lòng ông ta chỉ mong Hoàng thượng và Đức phi nương nương ngọt ngào ân ái, như vậy, tinh thần Hoàng thượng sảng khoái, tâm trạng vui vẻ, các cung nhân cũng không suốt ngày lo sợ Hoàng đế đột nhiên nổi giận.

Nào ngờ ông ta phí công lo lắng suốt dọc đường, Hoàng thượng dứt khoát ngủ lại Ý Đức cung. Hôm sau thượng triều, tinh thần sảng khoái, ấn đường sáng rực, xem ra tối qua ngủ rất ngon.

Mộ Dung Tuyết ngủ mãi đến lúc cơm trưa mới tỉnh.

Đinh Hương, Bội Lan vào hầu hạ, vừa nhìn đã thấy cổ nàng chi chít vệt đỏ, hỗn loạn như hoa đào có gió xuân thổi ngang.

Hai người đỏ mặt, biết tối qua Hoàng thượng cuối cùng đã đắc thủ rồi.

Mộ Dung Tuyết thấy hai nha đầu không biết để mắt đi đâu, bất giác mặt nóng lên, thấp giọng nói: “Ta muốn đi tắm.”

“Dạ, nô tỳ đi ngay.”

Ra khỏi bồn tắm, Mộ Dung Tuyết cảm thấy bụng đói cồn cào, đang lệnh Đinh Hương dọn thức ăn thì Gia Luật Ngạn phái người đến đón nàng sang Càn Minh cung.

Gia Luật Ngạn thấy nàng đến thì véo mặt nàng, “Cuối cùng A Trư cũng tỉnh rồi à. Trẫm chờ nàng đến cùng dùng bữa, chờ cả buổi rồi đó.”

Mộ Dung Tuyết bĩu môi nói: “Nếu không phải tối qua chàng…” Nói xong thì nàng ngượng ngùng không nói tiếp nữa. Tóm lại tham ngủ không phải là lỗi của nàng. Người mà có thể thức khuya dậy sớm, lại còn tràn đầy tinh thần đi thượng triều, nàng không thể bì kịp.

Cung nữ nội giám bưng vào một bàn thức ăn, ngay ngắn chỉnh tề bày ra.

Gia Luật Ngạn muốn đơn độc ở bên Mộ Dung Tuyết, lệnh cho các cung nữ dọn thức ăn lui ra.

Không có ai bên cạnh, Mộ Dung Tuyết cũng không câu nệ cung quy, chỉ coi như mình đang dùng cơm cùng trượng phu, hoàn toàn không coi Gia Luật Ngạn đối diện là Hoàng đế, tự mình xem xét các hết món ngự thiện trên bàn.

Nàng trời sinh thích nấu ăn, tính tình lại hiếu thắng, trước đây tuy từng ở trong cung một thời gian, nhưng chưa từng thấy ngự thiện của Hoàng đế, lần này hiếu kỳ cầm đũa nếm thử từng món, sau đó thất vọng buông đũa nói: “Cũng chỉ có vậy thôi sao?”

Gia Luật Ngạn không kìm được mà lên tiếng bất bình thay cho đầu bếp của Ngự thiện phòng, “Những món này đã được nấu từ lâu, sau đó hâm lên bàn sắt, đến lúc này đã hâm hết ba lần rồi, đương nhiên mùi vị hơi kém đi.”

Mộ Dung Tuyết “Ồ” một tiếng có vẻ như vẫn không phục lắm.

Gia Luật Ngạn thấy bộ dạng kiêu ngạo như một con khổng tước của nàng, lại định đả kích theo thói quen, nhưng lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống, nha đầu này rất ghi thù, sau này vẫn nên sửa tật độc miệng thì hơn.

“Trẫm còn chưa dùng nàng đã ăn hết một lượt rồi, nàng nói nên phạt thế nào đây?”

Lúc này Mộ Dung Tuyết mới nhớ ra chuyện này, mỉm cười gian xảo: “Thần thiếp thử độc cho Hoàng thượng mà.”

“Nha đầu xảo quyệt.” Gia Luật Ngạn kéo nàng vào lòng, cắn lên môi nàng, “Có độc không?”

Cánh môi đỏ vạch lên một đường cong đáng yêu, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn: “Không ngon bằng thiếp nấu đúng không?”

“Đúng.”

Được một câu khẳng định, lúc này nàng mới thỏa mãn cười, tiếp đó lại tiếc nuối: “Tiếc là sau này thiếp không thể nấu cơm nữa.”

Gia Luật Ngạn lập tức nói: “Trẫm sẽ cho người xây cho nàng một gian bếp nhỏ ở Hậu điện của Phụng Nghi cung. Nhưng mà nàng là Hoàng hậu, chuyện này vẫn nên ít làm thì hơn, cũng đừng để ai biết.”

“Ừ,” Mộ Dung Tuyết gật đầu, thầm nói, sau này nấu ăn cũng phải lén lén lút lút, thật quá vô vị.

“Trẫm muốn ăn Cuốn tương tư.” Gia Luật Ngạn một lời hai ý nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng. Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, không đáp lời. Hắn ra vẻ tức giận, véo mặt nàng nói: “Sao, kháng chỉ không tuân à?”

“Chờ đến tiết Đoan ngọ thiếp sẽ nấu cho chàng một bàn thức ăn.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Nàng cười dịu dàng ngọt ngào, tràn đầy tự tin, đây là dáng vẻ hắn yêu thích nhất.

Gia Luật Ngạn bình thường dùng bữa rất nhanh chỉ có lần này lại ăn đến nửa canh giờ mới gọi người vào, Tần Thụ lệnh cung nữ đưa nước trà và muối súc miệng vào.

Mộ Dung Tuyết bị Gia Luật Ngạn ép ăn thêm nửa chén cơm, no nê ngáp một cái.

Gia Luật Ngạn liền hỏi: “Có muốn ở đây ngủ thêm một lúc không? Ban ngày ngủ nhiều vào, tối đến e là không có thời gian ngủ.” Nói xong hắn như cười như không nhìn bụng nàng, ngụ ý không nói cũng biết.

Mộ Dung Tuyết nghe xong lập tức đỏ mặt, lòng nói, Hoàng thượng người thật là nóng lòng cầu con, lúc nào cũng nghĩ đến.

Nàng tốt bụng hỏi: “Trước đây Hoàng thượng cũng từng có không ít nữ nhân, có khi nào để sót châu ngọc bên ngoài không? Hay là thần thiếp phái người đi xem thử mỹ nhân Phiên bang có…”

Còn chưa dứt lời, Gia Luật Ngạn đã sầm mặt đứng dậy bỏ đi.

Mộ Dung Tuyết không ngờ hắn nói trở mặt là trở mặt, bất giác cũng nổi giận, lòng nói, chẳng phải thiếp nghĩ cho chàng đó sao, thật là không biết điều, rồi cũng hậm hực bỏ đi.

Tần Thụ thấy Hoàng đế hầm hầm ra khỏi Ngự thư phòng, Đức phi nương nương bĩu môi về thẳng Ý Đức cung. Lòng lại bắt đầu lo lắng, hai người này vừa rồi còn yên lành, sao chớp mắt đã thành ra thế này rồi? Nào ngờ buổi tối Hoàng thượng lại ngủ ở Ý Đức cung, sáng ra thượng triều vẫn là dáng vẻ hiên ngang tuấn mỹ, anh khí bừng bừng.

Tình tiết này thật là biến chuyển còn nhanh hơn lật sách nữa, Tần Thụ công công cảm thấy mình vẫn nên bình tĩnh thì hơn.

Mười sáu tháng tư, Lễ bộ Đại học sĩ, Lễ bộ Thượng thư đưa nghi giá Hoàng hậu đến Ý Đức cung nghênh đón Mộ Dung Tuyết đi Phụng Thiên điện hành lễ phong Hậu. Ngoại trừ khai quốc Hoàng hậu, Mộ Dung Tuyết trở thành Hoàng hậu đầu tiên của Đại Châu xuất thân bình dân.

Hậu cung vui vẻ bừng bừng, cung nữ lẫn Thái giám đều mừng thầm, vì Mộ Dung hoàng hậu vừa nhìn đã biết là chủ nhân tốt tính, không như Ngọc hoàng hậu tiền nhiệm, vênh váo hung hăng, hở một chút là nghiêm trừng trách phạt cung nhân, khiến người người lo sợ.

Mộ Dung Tuyết từ Ý Đức cung dọn đến Phụng Nghi cung. Gia Luật Ngạn biết nàng mắc bệnh sạch sẽ, ở một số phương diện nào đó, bởi vậy lại lệnh cho người tu sửa Phụng Nghi cung mới toanh, đặc biệt ra lệnh xây một gian bếp ở phía sau điện, bếp lò dụng cụ đầy đủ.

Mộ Dung Tuyết phát hiện trong bếp còn đặt một chiếc giường mềm, lẽ nào để nàng mệt thì có thể nằm nghỉ một lúc sao? Nàng không nhịn được cười, lại cảm thấy lòng vô cùng ấm áp bình yên. Một khi hắn tỉ mỉ chu đáo thì thật sự không thể nào bắt bẻ được.

Góc bếp có một chiếc tủ lớn, nàng vừa mở ra xem liền kinh ngạc, bên trong đặt đầy các loại nguyên liệu, phân theo chủng loại đâu vào đó.

Nàng suy nghĩ rồi lấy ra một ít nấm tùng nhung, huyết yến và nhân sâm, nói với Giai m sau lưng: “Mang những chỗ này đến chỗ Kiều thái phi.”

Đinh Hương và Bội Lan nghe Mộ Dung Tuyết muốn đến Gia Di cung thăm Kiều thái phi đều kinh ngạc. Công chúa qua đời, Kiều Tuyết Y đau lòng ngã bệnh, Gia Luật Ngạn đặc biệt cho phép nàng ta ở lại trong cung dưỡng bệnh, không cùng các phi tần của Tiên đế đến Hồng n tự. Các cung nhân đều đang suy đoán rốt cuộc sau khi nàng ta khỏi bệnh sẽ đi về đâu? Không có Công chúa, nàng ta không có lý nào tiếp tục ở lại Hậu cung, có thể kéo dài đến hôm nay đã là phá lệ.

Mộ Dung Tuyết đến Gia Di cung, nhìn thấy Kiều Tuyết Y thật sự giật mình. Đinh Hương vốn còn thầm suy đoán là Kiều Tuyết Y giả bệnh để được tiếp tục ở lại trong cung, nhưng thấy thân hình gầy ốm, gương mặt vàng vọt của Kiều Tuyết Y, Mộ Dung Tuyết biết đây tuyệt đối không thể là giả bệnh.

Kiều Tuyết Y chống thân hình bệnh tật đáp tạ Mộ Dung Tuyết đến thăm, rồi lại lệnh cho cung nhân lấy ra một phần lễ đã chuẩn bị sẵn, tặng lại Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết lòng dạ lương thiện, thấy người vốn là đệ nhất mỹ nhân phong hoa tuyệt đại của Hậu cung, nay tiều tụy như vậy, lòng vô cùng bất nhẫn, thêm vào những chuyện được biết từ Gia Luật Ngạn, nàng cũng nảy sinh hảo cảm với Kiều Tuyết Y. Chỉ dựa vào thân tình với người mình yêu, nương thân bên cạnh kẻ thù mười năm, để rửa oan cho người yêu thôi đã khiến cho Mộ Dung Tuyết kính phục. Nàng thậm chí không còn ghen ghét Gia Luật Ngạn đã từng có hảo cảm với Kiều Tuyết Y, nữ nhân như vậy, cho dù là nàng cũng không nén được lòng ái mộ, huống gì là lúc Gia Luật Ngạn niên thiếu, tuổi vừa biết yêu, nói thật thì nàng cảm thấy tầm nhìn của hắn cũng không tệ.

Sau khi Kiều Tuyết Y chúc mừng, chần chừ một lúc rồi nói với Mộ Dung Tuyết: “Hoàng hậu nương nương, bổn cung có một yêu cầu quá đáng, không biết Hoàng hậu nương nương có đồng ý không.”

Mộ Dung Tuyết nói: “Thái phi cứ nói.”

“Sau khi Công chúa đi, bổn cung đau lòng tuyệt vọng, đêm ngủ không ngon, muốn đón đứa cháu gái nhỏ của bổn cung vào trong cung để bầu bạn nửa tháng, an ủi nỗi đau mất Công chúa.” Nhắc đến tiểu Công chúa, Kiều Tuyết Y lại đỏ mắt.

Mộ Dung Tuyết tâm địa lương thiện, lập tức đồng ý ngay. “Thái phi cứ yên tâm dưỡng bệnh, có một đứa trẻ bên cạnh, nhất định Thái phi sẽ nhanh chóng phục hồi.”

Kiều Tuyết Y nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”

Rời khỏi Gia Di cung, Đinh Hương nhỏ giọng nói: “Cô ta cũng đáng thương quá.”

Mộ Dung Tuyết cũng nhận thấy như vậy, do đó chờ đến tối Gia Luật Ngạn tới Phụng Nghi cung, Mộ Dung Tuyết liền kể chuyện Kiều Tuyết Y với hắn, muốn giữ nàng ta lại trong cung.

Gia Luật Ngạn rất khó xử. Tuy Kiều Tuyết Y mấy lần giúp hắn đều vì lợi ích của Kiều gia và Ngọc gia, đưa nàng ta tới Hồng n tự hắn cũng không nỡ, nhưng cung quy có từ tiền triều, không thể dễ dàng phá lệ, do đó hắn lắc đầu, “Chuyện này không thỏa.”

Mộ Dung Tuyết tưởng mình khẩn cầu, Gia Luật Ngạn nhất định sẽ thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý, nào ngờ hắn lại từ chối, nàng không kìm được thất vọng nói: “Hoàng thượng thật là bạc tình, tốt xấu gì cũng là người mình từng yêu, vậy mà chẳng thương hương tiếc ngọc chút nào.”

Gia Luật Ngạn nói: “Lu giấm này, Trẫm nói bao nhiêu lần rồi, vốn không phải như vậy.”

“Rõ ràng là vậy mà còn không chịu thừa nhận, thiếp đâu có ghen với cô ấy.”

Gia Luật Ngạn tức tối đánh lên mông nàng, “Còn nói bừa nữa, xem Trẫm sẽ xử lý nàng thế nào.”

Mộ Dung Tuyết liếc mắt nói: “Thần thiếp sợ quá đi.”

Bộ dạng này không hề có chút sợ hãi, khiêu khích thì đúng hơn, Gia Luật Ngạn đè nàng xuống giường, hậm hực nói: “Chút nữa sẽ bắt nàng sợ thật.” Nói xong liền bắt đầu cởi y phục nàng.

Mộ Dung Tuyết vội đầu hàng xin tha.

“Bây giờ cầu xin cũng muộn rồi.” Hắn thò tay phủ lên vùng ngực mềm mại của nàng, bóp nắn quả đỏ trên tuyết phong. Nàng đỏ mặt, thân hình mềm nhũn như một vũng nước.

Thời gian này mỗi ngày hắn đều đổi đủ các cách trêu đùa nàng, khiến nàng ngày càng không còn sức phản kháng, chỉ cần hắn dùng một ngón tay thôi, nàng đã vứt bỏ khôi giáp.

Hắn cũng không nóng lòng tiến vào như trước kia, lần nào cũng trêu đùa khiến cả người nàng mềm nhũn thở dốc, lúc đó mới chậm rãi tiến vào đưa đẩy.

Thú vui chăn gối mà nàng vốn tưởng là một sự giày vò, giờ đây coi như đã biết được điều tuyệt diệu, trải qua những ngày tháng được hắn huấn luyện, cuối cùng nàng cũng cùng hắn keo sơn gắn bó, ngày càng thích thú.

Hậu quả của đêm đêm Xuân tiêu là sáng nào nàng cũng buồn ngủ, cũng may trong cung không có phi tần đến thỉnh an, nàng cũng mặc sức ngủ đến khi mặt trời lên ba con sào mới thức giấc.

Đinh Hương chờ đến khi nàng tỉnh mới vào bẩm báo.

“Nương nương, cháu gái của Kiều Tuyết Y đến thỉnh an Nương nương, đã chờ một canh giờ rồi.”

Mộ Dung Tuyết vừa nghe liền vội dậy chải đầu, miệng than thở.

“Sao không gọi ta mà để tiểu cô nương người ta chờ lâu như vậy.”

Đinh Hương càu nhàu: “Hoàng thượng từng dặn, buổi sáng không được quấy rầy giấc ngủ của Nương nương.”

Đến khi Mộ Dung Tuyết thu xếp ổn thỏa, ra khỏi Tẩm điện, nàng mới biết mình đã sai lầm dường nào.

Cháu gái nhỏ của Kiều Tuyết Y không nhỏ chút nào, mười bốn mười lăm tuổi, độ tuổi như một đóa hoa, hơn nữa gương mặt cực kỳ giống Kiều Tuyết Y.