Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 45: Giây phút vui vẻ nhất cuộc đời.




Phụ nữ thường hay có cảm giác quyến luyến hơi ấm của người đàn ông vừa trải qua sắc tình với mình. Tưởng Nguyệt cũng không ngoại lệ, cô tìm kiếm vòng tay hắn, dụi vào trong lòng hắn giống như mèo nhỏ.

Bàn tay cô sờ lên những vết sẹo xấu xí trên người Lục Trí, bởi vì cô cho nên hắn mới mang những dấu vết này. Hốc mắt Tưởng Nguyệt bỗng chốc cay xè, cuối cùng cũng bật khóc thút thít.

"Khóc cái gì? Em còn nhiều sức lực quá nhỉ?" Hắn cố ý không hiểu nguyên nhân của cô, lạnh giọng.

"Dĩ nhiên là còn nhiều, anh tưởng em là một bà lão già nua hả?" Cô chống chế, có trời mới biết khi nhìn thấy những vết sẹo lồi lõm ấy, tim cô đau thắt lại.

Lục Trí đã hy sinh cho cô quá nhiều, khiến cho cô cảm giác mình tồn tại và mình được yêu thương.

Không để cho cô xúc động quá lâu, Lục Trí xốc cô lên, đặt cô ngồi trên cơ bụng của hắn. Đôi mắt hắn híp lại, trông rất lưu manh, hắn nói: "Chứng minh đi, em ở trên động thử xem được bao lâu."

"Xời, anh chờ đó."

Đáp lại hắn bằng cặp mắt quyến rũ, Tưởng Nguyệt như không xương trượt xuống. Đối diện với vật đàn ông bán c.ư.ơ.n.g cô không hề sợ hãi, bàn tay duỗi ra cầm lấy rồi dùng lực xóc mấy cái.

Lục Trí rên nhỏ trong cuốn họng, yết hầu hắn lộn nhào trông quyến rũ khó tả. Phía dưới của hắn vì mấy động tác câu dẫn này mà dựng đứng, hiên ngang giống như đang chào hỏi Tưởng Nguyệt.

Cô dùng tay kích thích hắn, thi thoảng còn dùng tới miệng ngậm hắn. Cảm giác được chiều chuộng này đưa Lục Trí lên đến tận mây xanh.

Thật chất, đây là một màn vật lộn. Tưởng Nguyệt muốn dùng tay và miệng tước vũ khí của hắn, đâu có dễ thế được.

Một lúc lâu sau đó, kéo cô lên, lật úp người lại hung hăng đi vào.

"Ư... Nhẹ nhẹ thôi a Trí..."

"Lúc nảy em cũng đâu có nhẹ nhàng với anh, tự làm tự chịu đi." Hắn thì thầm bên tai cô bằng tông giọng khản đặc, hết sức quyến rũ.

Tiếng thở gấp của cả hai đan xen, ở tư thế từ phía sau này làm cho cô cảm giác hắn như muốn xuyên thủng cô.

Không chịu nổi, của hắn quá lớn, hắn lại rất thô bạo.



"Ah... Ah... A Trí em không được đâu, anh... Đừng... Dừng lại đi mà... Aaaa..."

Cô không được nữa, phía dưới co rút lại từng đợt. Tưởng Nguyệt bị cắm thô bạo tới mức cao trào, cô thở hổn hển, phía dưới Lục Trí cũng ngừng hẳn lại.

Hắn lau mồ hôi trên trán, vừa rồi cô xoắn chặt hắn, kẹp hắn đến mức muốn gãy ngang, nhưng sung s.ư.ớ.n.g đến tê dại da đầu. Hắn biết Tưởng Nguyệt vừa đến, lúc này vô cùng nhạy cảm.

...Chát...

Hắn tét mông cô rõ đau, cả người cô run rẩy phía dưới lại xoắn vào hắn. Chỗ đó vừa ấm vừa trơn ướt, hắn hận không thể chôn vùi mãi bên trong cô.

"Thích không?" Hắn nằm lên lưng cô, da thịt dán sát vào nhau, trần trụi, gần gũi.

Tưởng Nguyệt mơ màng, đôi mắt phủ một tầng sương mỏng.

Cô tìm kiếm bàn tay của hắn, đan vào, siết chặt, tư thế này của cả hai muốn bao nhiêu thân mật cũng có.

"A... Từ từ đã... A Trí... Em chết mất!!!"

Hắn đột ngột động thân, tuy là nhẹ nhàng nhưng cô cũng không chịu nổi mà nức nở.

"Anh còn chưa b.ắ.n. Nào, chứng mình sức lực cô gái trẻ của em đi?"

"Đáng ghét!"

"Anh chỉ đáng ghét thôi hửm?" Phía dưới dùng lực, hắn cố tình.

"A Trí à..." Cô rên rỉ.

"Cầu xin anh đi, sẽ cho em nhiều hơn."

"Em yêu anh!"



Cả người Lục Trí căng thẳng, người"anh em" cũng kích động mà phun ra. Tưởng Nguyệt nói, cô yêu hắn.

Trái tim hắn đập mạnh, vui sướng này đến không biết vì tình d.ụ.c hay vì tình yêu. Nhưng bây giờ nếu cô bảo hắn đi chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

"Anh cũng chỉ có vậy, có giỏi thì hành em nữa coi." Cô vùi sâu vào trong chăn, cố ý chọc ghẹo, thật sự thì cô đã mệt lắm rồi.

...Chát...

Hắn lại đánh vào mông cô giống như chê trách, hắn rút gậy sau đó kéo mặt cô qua hôn môi. Hắn muốn hôn cô, muốn nói cho cô biết hắn cũng rất yêu cô.

Tưởng Nguyệt bị hút hết dưỡng khí, vừa "vận động kịch liệt" nên có hơi hụt hơi, hắn lại bá đạo hôn, cô sức nào mà chịu nổi.

Cô kháng nghị đánh vào vai hắn, thấy vậy Lục Trí mới miễn cưỡng buông cô ra.

"Tưởng Nguyệt em có biết không em rất nhàm chán!"

"Anh nói dễ nghe hơn thì chết à?" Nói yêu cô không được sao?

"Vừa rồi em cố tình kích thích anh, em nghĩ anh không "lên" nổi một lần nữa sao?"

Tưởng Nguyệt nhìn hắn, cong cong khoé mắt, cô đáp: "Ai mà biết được."

"Được thôi, anh sẽ cho em biết." Hắn nghiến răng hồi đáp.

Cô cười khúc khích, vòng tay ôm eo hắn.

"Khỏi làm nũng với anh, em chọc tới sĩ diện của anh rồi. Hôm nay không khiến em chết trên giường, anh không phải Lục Trí."

"Aaa haha em sai rồi mà A Trí, em biết sai rồi."

Hắn thọc cù lét cô, khiến cô cười khúc khích lăn lộn ở trên giường. Có lẽ đây là ngày vui vẻ nhất trong ngần ấy năm cuộc đời, cô sẽ trân trọng mọi thứ đang có được…