Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 13: Để biết mình đang tồn tại




Tờ mờ sáng Lục Trí dựa người ở trên giường sờ sờ lên vết cắn bên ngực trái, Tưởng Nguyệt cắn hắn.

Cô thấy hắn trầm ngâm suy nghĩ, mới dựa vào lòng hắn dịu dàng hỏi: "Đau hả?"

"Tại sao em lại cắn anh?" Tưởng Nguyệt đã cắn hắn hai lần rồi, hành động này có chút lạ.

"Để biết mình đang tồn tại." Cô giải thích, nghe khó hiểu.

"Tưởng Nguyệt hứa với anh có chuyện gì, phải thành thật nói với anh được không?"

Cô vùi vào lòng hắn, cả hai không hề mặc quần áo, da thịt tiếp xúc một cách nguyên thủy nhất. Mãi một lúc sau, Tưởng Nguyệt thở đều hắn biết cô đã ngủ.

Một đêm hoan ái, đến hắn còn mệt huống hồ gì là Tưởng Nguyệt. Do quá lâu mới đụng chạm, hắn không nhịn được muốn nhiều hơn một chút, cô cũng vui vẻ chiều ý hắn. Cô như vậy, hắn làm sao có khả năng ngừng lại?

Kết quả là làm đến tận tờ mờ sáng mời ngừng, hắn biết mình không nên như vậy, nhưng không có cách nào ngăn được mong muốn của bản thân mình.

Cô là mơ ước của hắn, cũng giống như linh hồn của hắn. Ba năm qua, hắn sống giống như cho có sống, sống một cách vô vị, nhàm chán.

Tưởng Nguyệt đi làm muộn, cô thức dậy rồi nhưng không có cách nào xuống giường nổi. Kết quả cô phải xin nghỉ nửa ngày, chôn mặt vào trong ngực hắn ngủ say.

*

Lục Trí ngủ tới trưa, hắn nhẹ nhàng rời giường cố ý không để đánh thức cô. Hắn tắm rửa xong chạy ra ngoài mua ít đồ ăn, rồi mới gọi cô dậy dùng bữa. Tưởng Nguyệt ngồi trên giường, được hắn chăm sóc tới tận miệng.

Cô rất tự nhiên hưởng thụ sự chăm sóc "đặc biệt" của hắn.



"Hôm nay a Trí không đi làm hả?" Cô hỏi han.

"Một lúc nữa đi cũng được, em thì sao? Nếu hôm nay em nghỉ làm, anh cũng không đi làm, chúng ta ở nhà xem phim." Hắn đề nghị.

Tưởng Nguyệt cười, cô mờ ám hỏi: "Xem phim xong sau đó thì sao?"

"Ăn tối."

"Sau khi ăn tối?"

"Em muốn làm cái gì thì làm cái đó."

"Anh có phải cầm thú không vậy?" Cô đá hắn.

Lục Trí túm lấy cổ chân cô, hắn hôn lên trên đó, còn cố ý liếm liếm mấy cái. Tưởng Nguyệt bị hắn làm cho sởn cả da gà, muốn rụt chân lại nhưng hắn không buông. Hắn cười tà mị, mờ ám nhìn cô: "Đâu phải chỉ một mình anh vui, em cũng thích mà, phải không?"

"Xấu xa!"

Tưởng Nguyệt vẫn phải đi làm!

Đến đồn cảnh sát, Trình Thừa hỏi thăm cô. Vì cô là một cảnh sát có trách nhiệm và đầy nhiệt huyết, anh đặc biệt để ý đến. Anh có xem qua lý lịch của Tưởng Nguyệt, biết rõ sự việc năm đó của cô. Bằng không với thành tích xuất sắc như vậy, sao lại về nơi không có tương lai này nhậm chức vị cấp thấp như thế.

Làm mật vụ, bị bại lộ đó là điều tối kỵ.

Anh vẫn rất xem trọng Tưởng Nguyệt, nếu như làm việc ở đồn cảnh sát cô vẫn còn đường để thăng tiến.

"Cảnh sát Tưởng sáng nay nghe nói cô xin nghỉ, sức khỏe có vấn đề gì không?" Trình Thừa xã giao.



Tưởng Nguyệt cười khách sáo, cô đáp: "Hôm qua thức khuya làm chút chuyện cho nên sáng dậy không nổi đó mà. Để sếp Trình chê cười rồi."

"Không bị bệnh là tốt, tôi tưởng cô ốm."

"Tôi khoẻ như voi ấy, không dễ ốm thế đâu."

Mỗi người một câu cho tới khi Trình Thừa về văn phòng của mình, cô ngồi vào bàn làm việc của cô. Tưởng Nguyệt là người mới cho nên cũng chưa tính là thân quen nhiều ở trong đồn này. Công việc nào cũng vậy, cũng có kẻ thấp người cao, cũng có kẻ hơn người thua.

Mấy nữ cảnh sát ở đây không thích cô cho lắm, đi làm được vài tháng không thân thiết được cũng đủ hiểu. Bọn họ làm cảnh sát nhưng vẫn còn gia đình, bạn bè và tỉnh cảm. Làm cảnh sát ở trong đồn không khắc nghiệt như làm mật vụ. Từ lúc bước chân vào cái nghề này Tưởng Nguyệt đã được truyền đạt tư tưởng không yêu đương, làm mật vụ tối kỵ nhất là có điểm yếu.

Bởi vậy mới nói, Lục Trí là tình huống phát sinh của cô. Tưởng Nguyệt yêu hắn, cô cũng đã thừa nhận với con tim mình.

"Cảnh sát Tưởng tối nay cô đến quán bar Night kiểm tra đột xuất đi, chỗ đó nghe nói gần đây rục rịch ít chuyện." Lâm Tiểu Vy giao phó nhiệm vụ cho cô.

Nữ cảnh sát này là cấp trên của cô, cũng là người trong tổ chức mật vụ. Cô ta biết rõ mục đích của Tưởng Nguyệt, cũng là người trực tiếp dẫn dắt. Lâm Tiểu Vy là một người phụ nữ còn khá trẻ tuổi, chưa chạm ngưỡng bốn mươi. Tưởng Nguyệt cũng có thắc mắc, cô ấy còn trẻ mà giữ chức vụ khá cao chỉ sau Trình Thừa. Thành tích chắc là xuất sắc lắm, cô đoán là vậy!

Tưởng Nguyệt được cấp trên giao nhiệm vụ, nhanh chóng thực hiện. Tối 9 giờ, cô lái xe nghiệp vụ đến quán bar Night đưa lệnh kiểm tra đột xuất cho chủ quán. Tiếng nhạc huyên náo giảm dần rồi hoàn toàn biến mất, tất cả những người có mặt ở đây đều không được ra khỏi quán.

Tưởng Nguyệt đi cùng vài người đồng đội, kiểm tra bất kỳ vài người khách.

Sự chú ý của cô va vào đám thiếu niên ngồi trong góc, nhìn thấy mục tiêu Tưởng Nguyệt sải bước đi tới giơ thẻ ngành rồi theo quy định nói: "Kiểm tra đột xuất đây, đề nghị anh xuất trình giấy tờ tùy thân."

A Lực nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở gương mặt xinh đẹp của cô. Ánh mắt anh ta đăm chiêu, giống như đang toan tính. Thấy anh ta cứ lề mề không chịu làm theo luật, cô mới giục: "Mời anh hợp tác, xuất trình giấy tờ cho cảnh sát chúng tôi."

"Cảnh sát Tưởng, tới gần đây chút." A Lực ngoắc tay với cô.