Trầm Diên

Chương 8






Diệp Tư Phạm mê xe hơi, phải cam đam đủ điều thì mới được bố đồng ý mua cho một chiếc, giờ được chiêm ngưỡng chiếc xe trước mặt thì mắt đã tớn lên.

Cậu ta không nhìn thấy cảnh trong xe, mọi sự chú ý đã đổ hết vào vẻ ngoài của xe rồi, cũng chẳng thèm nghĩ xem vì sao nó lại dừng trước mặt mình.

Cửa kính đen hạ xuống để lộ ra một khuôn mặt thâm trầm.

Người đàn ông ngồi trên ghế sau có khuôn mặt anh tuấn, cả người tản ra hơi thở trưởng thành chín chắn, chỉ có điều ánh mắt lại lạnh lẽo như tuyết tháng chạp.

Diệp Tư Phạm đối diện với ánh mắt của anh mà bỗng thấy lạnh sống lưng.

Chẳng phải chỉ ngắm xe có chút xíu thôi à...!Hiếm khi nào cậu Diệp lại sợ hãi như thế này, cậu ta vội vàng đánh mắt sang nơi khác.

Triệu Đường Diên đứng bên cũng giật giật.

Thấy cô đi về phía chiếc xe bên cạnh, cậu ta vội vàng giữ chặt cánh tay của cô: "Cậu đi đâu? Đừng qua đó!"
Bản năng của đàn ông giúp cậu ta đánh hơi được đó là một nhân vật nguy hiểm.

Cô khựng lại, vô thức nhìn Chu Trầm.

Tuy anh không tỏ thái độ nhưng cô lại thấy sắc mặt anh còn u ám hơn vừa rồi, ánh mắt thì nhìn chòng chọc cánh tay trần của cô.

Cô hất tay Diệp Tư Phạm ra, vào giây phút khủng hoảng, cô không dám tiếp tục dính dáng đến cậu ta nữa.

"Bạn trai tôi tới đón." Nói xong câu này, cô vội đi vòng qua bên kia xe, tài xế Tiểu Vương biết điều mở cửa cho cô, cô ngoan ngoãn ngồi vào.

Chiếc xe tới vội mà cũng đi vội, khuất bóng trong màn đêm.

Cơn gió se lạnh đêm hôm thổi qua khiến Diệp Tư Phạm đờ đẫn.

**

Chu Trầm ngồi ghế sau, không nói năng gì mà cũng chẳng nhúc nhích.

Anh nhắm mắt tựa lưng vào ghế, khoe ra góc cằm sắc lạnh.

Dường như ông trời đã ưu ái anh quá đỗi, gia thế hiển hách, trí óc thông minh, tính thêm cả đế chế thương nghiệp khổng lồ do anh sáng lập.

Đến khuôn mặt cũng đẹp trời ngời ngợi, tuổi 32 chỉ dệt hoa trên gấm cho anh, vậy mà lại thu hút biết bao cô gái trẻ.

Rõ ràng mặt anh vô cảm là thế, nhưng sao Triệu Đường Diên lại thấy sợ hãi thế này.

Dù sao thì cô còn cầm tiền lương anh đưa, kiểu gì cũng phải chịu trách nhiệm, song không thể rối bời đến mức chưa đánh đã khai, cô không nói dối anh, chẳng qua là lựa xem nên nói thế nào mà thôi.

Cô lặng lẽ hít sâu một hơi, tay phải bị gió lạnh thổi qua nên đặt trên chân trái của anh.

Anh vẫn chả đả động gì mà cứ ngồi yên như vậy.

"Chu Trầm." Giọng cô êm ái.

Người được gọi tên không nói gì, cô đổi sang cách khác, dịch mông lại gần anh, hai tay ôm lấy cánh tay anh.

Bộ ngực đầy đặn cố tình cọ vào vest đen.

"Muộn thế này anh mới xong việc à? Anh có mệt lắm không? Em xoa bóp giúp anh nhé."
Cô duỗi tay, thong thả mát xa huyệt Thái Dương của anh với một lực vừa phải.

Hương thơm của người phụ nữ quyện với mùi rượu ập đến, tâm trí anh bị mùi rượu kích thích nên càng sinh ra cáu kỉnh.

Cuối cùng thì anh cũng mở mắt, dục vọng và tức giận đan xen trong mắt khiến cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Anh đột nhiên cúi người, ấn xuống cái nút trong tay, tấm ngăn phía trước chậm rãi nâng lên, cản trở toàn bộ tầm mắt.


Ấn đường cô giật giật, thầm nghĩ toang rồi.

"Chu..."
Cô định giải thích nhưng còn chưa dứt lời thì anh đẩy cô ngã xuống ghế da.

Mặt da phiếm hơi lạnh điều hòa áp lên làn da trần của cô, va chạm với cảm giác khô nóng đang gào thét trong cơ thể.

Cô mặc một chiếc áo buộc dây quanh cổ, bên dưới là một cái hot pants màu đen.

Vì nay tắm trong kí túc xá, quần áo kín đáo đoan trang để hết ở Lan Đình, còn đâu hầu hết quần áo trong kí túc của cô toàn đồ hở hang.

Cô tưởng tối nay không gặp anh nên mới dám mặc như vậy, ai ngờ tình cờ thế nào còn để anh thấy cả Diệp Tư Phạm.

Tất cả sự tình cờ va vào nhau tạo thành một khoảng trống không thể giải thích.

Cô không mặc áo lót mà dùng miếng dán ngực, khuôn ngực xinh đẹp không bị gò bó, lắc lư trong không trung theo từng động tác của cô, vừa sắc tình vừa quyến rũ làm sao.

Mắt anh đỏ ngầu hơn bao giờ hết, bàn tay to nắm lấy bầu ngực của cô rồi xoa bóp mãnh liệt, cảm nhận cái xúc cảm mềm mại không có gì cản trở.

"A..." Cô bị kích thích kêu lên một tiếng.

Đêm nay anh bất thường quá, cô đoán có lẽ do tâm trạng anh không tốt, xong sau lại khéo sao bắt gặp được bộ dạng này của cô.

Đây là lần đầu tiên bọn họ xảy ra tình huống như vậy, trước đây anh là người dịu dàng săn sóc, ngoài việc hóa thú trên giường và thích chơi nhiều kiểu thì khi xuống giường, anh đúng là mẫu người tình tử tế.

Cô sẽ không đần đồn đến mức cho rằng anh đang ghen, không bao giờ có tình cảm nảy sinh giữa hai người.

Sự mất kiểm soát đêm nay được quy hết về bản năng chiếm hữu của dã thú.


Cô lặng lẽ liếc mắt qua nhìn, ai ngờ nổi cô sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn đúng lúc mối quan hệ đang đến hồi kết thúc.

Khi không ở trên giường, anh chưa từng đối xử tàn bạo với cô như thế bao giờ, chính vì thế nên giờ cô mới căng thẳng.

Anh đè trên người cô, lớp vải của bộ comple tinh tế ôm lấy đôi chân dài của anh, nhưng lúc này anh lại chẳng nói chẳng rằng mà tách hai đùi cô ra.

Hot pants ngắn cũn, ngắn đến mức khi đùi tách ra, lớp vải mỏng chỉ đủ che khuất vùng đất bí ẩn.

"Mặc thế này mà đi uống rượu với con trai? Còn nói dối?" Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào cơ thể cô như muốn xé nát lớp vải kia.

Đầu cô bị va đến choáng váng, cơn say lại bắt đầu vùng lên.

Cô giãy giụa, giải thích: "Không phải...!Em không hề!"
Mà cô cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, sợ giờ không phải lúc tỉnh táo mà nói sai một câu thì sẽ khiến anh điên tiết hơn nữa.

Tuy nhiên, cơn thịnh nộ của anh đã có xu hướng trở thành mưa bão.

Song vì thói quen mà ra, dù có tức thì anh cũng không bị cơn giận làm mụ mị đầu óc, nên vẫn đang khống chế lực trong tay.

Ngoài giường, anh vẫn luôn đối xử rất dịu dàng với cô, khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của cô thì cuối cùng anh vẫn kiềm chế sự nóng nảy của mình.

Chu Trầm không biết cái nỗi bực dọc của mình từ đâu mà đến, nhưng với tình trạng này thì anh cũng chẳng buồn suy nghĩ.

Cơ mà anh luôn có biện pháp để trừng phạt cô.

Anh kéo cà vạt trên cổ xuống và lôi mạnh tay cô, cà vạt thắt nút ở hai cổ tay rồi buộc vào tay vịn trên trần xe.

Triệu Đường Diên hoảng loạn, nhìn tư thế của mình mà không thể tin nổi, thân trên như thể đang treo lơ lửng trên không, không có điểm tựa.

Anh lạnh lùng quan sát, ngón tay nhanh chóng tháo cúc quần cô, nhấc chân cô cởi chiếc hot pants ngứa mắt kia, quần lót ren màu đen lộ ra, nhằm tránh xấu hổ nên cô đã mặc quần lọt khe.

Vải đen tôn lên làn da trắng nõn nà, anh chỉnh lại đèn trong xe để anh có thể nhìn rõ nơi đó hơn.

Anh banh hai chân cô ra rồi đặt đối diện với mình, đôi ba sợi lông chưa cạo lồ lộ trong lớp vải ren.

Cô mím môi, không nói câu gì, tình hình hiện tại không thích hợp cho việc giải thích nên ngoan ngoãn nghe lời anh trước đã rồi tính sau.


Chu Trầm nhìn quanh một lượt, không tìm được dụng cụ thích hợp, anh đành rút thắt lưng trên người ra, cuốn vài vòng rồi vỗ nhẹ vào cửa mình của cô.

"Ưm..."
Bọn họ lại mở khóa tư thế mới.

Cảm giác vừa ngứa vừa đau khiến cô chảy nước liên tục, lớp vải sũng nước dính chặt lấy vùng kín, khe hở ở giữa trũng xuống để lộ dáng hình chốn riêng tư.

Đôi mắt anh nhìn sòng sọc vào nơi đó, anh cũng thoáng ngạc nhiên rồi bất chợt cong môi.

Hình phạt dần dần thay đổi, nhịp thở cả hai đã tăng lên, họ quấn quýt lấy nhau trong thùng xe chật hẹp khiến nhiệt độ tăng cao thiêu dốt dục vọng trong mình.

"Chu Trầm...!Đau..." Cô nhìn ánh mắt ngày một nghiêm trọng của anh mà sợ hãi, nhu nhược mở miệng cầu xin.

"Đau?" Anh khép hai ngón tay khẽ ấn xuống nơi ướt át kia, lớp vải chìm sâu vào trong cơ thể cô.

"A..."
Ngón tay rút ra mang theo ít dịch nhầy, anh ung dung ngắm nghía ngón tay mình, ngước mắt hỏi cô: "Thoải mái hay đau?"
"..."
Cô không nói, đôi mắt long lanh ánh nước nhìn anh với sự uất ức.

Chu Trầm hạ quyết tâm, gác một chân cô lên vai của mình, thắt lưng lạnh lẽo cọ qua cửa mình nho nhỏ, khi đi ngang qua còn thoáng dùng lực.

Anh cau mày khi nghe tiếng rên mềm mại của cô, buông lời đe dọa với cái giọng lạnh tanh: "Không được phát ra tiếng, để người khác nghe thấy thì em tự chịu trách nhiệm.

Anh cầm thắt lưng tét vào nơi riêng tư của cô nhằm ra lời cảnh cáo.

Cô cắn môi dưới, không dám rên rỉ thêm một tiếng nào nữa.

Rõ ràng anh muốn làm tình trên xe mà còn không muốn để người khác biết.

Đúng là bạo chúa.

Hết chương 8..