Trầm Diên

Chương 16






Lần thứ ba gặp mặt ngay sau ngày chào tân sinh viên.

Sự kiện chào tân diễn ra vô cùng thành công, ai trong hội sinh viên cũng có một mong ước là được mời Chu Trầm ăn cơm, còn gọi cả giáo sư Từ theo, phải chăng vì sự có mặt của giáo sư nên anh mới đồng ý ăn tiệc với đám nhóc này.

Triệu Đường Diên là người lập công nên không thể từ chối được, oan gia ngõ hẹp làm sao, còn có cả anh giai mà cô gai mắt tham gia cùng, may mà có giáo sư Từ ở đây nên cậu ta cũng không dám hầm hè với cô.

Cũng nhờ vậy mà cô mới biết giáo sư Từ quen Chu Trầm, không chỉ vậy quan hệ hai người còn rất tốt.

Là học trò cưng của giáo sư Từ, cô được giáo sư giới thiệu với anh.

Từ Tòng Khanh nhìn cô với vẻ chan chứa thương yêu rồi nói với anh: "Tiểu Triệu có tư chất lắm, còn biết cố gắng nữa."
Chu Trầm cười với thầy, nói: "Vâng, năng lực khá đấy, còn kéo được tài trợ của Chu thị cơ mà."
Triệu Đường Diên nghe mà đớ người ra, vì cô "khen" anh nên anh đồng ý tài trợ thật đấy à?
Là con gái duy nhất trong hội nên cô cứ bị mấy anh khóa trên mơi rượu, đúng lúc ấy giáo sư Từ lại nhận được điện thoại từ khoa nên có việc phải rời đi trước.

Thế là tự dưng trên bàn chỉ còn nhóm sinh viên và Chu Trầm – người đáng lẽ phải đang bận việc mới đúng.

Cô tưởng anh cũng đi nốt nhưng không ngờ anh lại chẳng định rời đi, mãi đến khi có đàn anh mời rượu cô thì anh cản đường giúp cô.

Anh đã ngăn đàn anh đó lại với danh nghĩa chăm sóc con gái, đã vậy còn uống hết hộ cô.

Sếp Chu nổi tiếng khắp Thượng Hải lịch sự thanh lịch y như lời đồn vậy.

Nhưng ngăn rượu lại không ngăn được thức uống, chẳng biết cái thứ rượu ấy đã bị người ta bỏ thuốc từ bao giờ.


Đến khi kết thúc Triệu Đường Diên mới nhận ra có gì không ổn nên đã từ chối mấy đàn anh ngỏ ý đưa cô về trường học, quyết định đi bộ trong gió trời lạnh ngắt.

Gió đêm lồng lộng nhưng mặt cô thì càng ngày càng nóng, đó là một loại cảm giác mà cô chưa trải qua bao giờ, cô cũng lờ mờ nhận ra mình bị bỏ thuốc rồi.

Có bạn ra đi từ trong góc, cô ngước lên nhìn, tuy có mỗi bóng người nhưng cô vẫn nhận ra đấy là cái đứa hay ngáng chân cô.

Mấy cái lần giở trò hồi trước cô không thèm bỏ vào mắt nhưng chẳng ngờ lần này cậu ta lại chuốc thuốc cô.

Cô vùng vẫy để đứng dậy, rút con dao nhỏ trong người ra.

Bạn nam kia tưởng cô không có sức phản kháng nhưng khi bước tới đã bị cô làm xước cánh tay, nếu không phải cô đang yếu ớt thì con dao đã đâm thẳng vào bụng cậu ta.

Lúc này thằng đó mới biết cô mang dao bên người, thẹn quá hóa giận đẩy cô ngã xuống đất, dao cũng bị cậu ta giật lấy.

"Bằng cái con dao gãy này thôi sao?" Cậu ta cười khẩy.

**
Chu Trầm không rời nhà hàng ngay, anh ngồi ghế sau Rolls-Royce, nhớ tới gương mặt ửng đỏ của Triệu Đường Diên lúc nãy thì không yên lòng.

Anh bảo trợ lý quay lại kiểm tra xem, nhân lúc đó anh có thể đi hóng gió cho bay mùi rượu.

Đáng lí ra hôm nay anh sẽ không đến, nếu giáo sư Từ không gọi cho anh thì anh chẳng bao giờ tham gia mấy cái bữa ăn như thế này cả.

Biết bao nhiêu người ở Thượng Hải muốn mời anh bữa cơm nhưng có mấy người được như ý đâu.

Chỉ có giáo sư Từ rộng lượng, biến cái sự thô bỉ của học sinh thành dũng khí, anh thấy đám sinh viên này coi trời bằng vung, dại dột kinh khủng, chả giống sinh viên của trường nổi tiếng chút nào.

Nhưng chẳng ngờ rằng, Triệu Đường Diên lại cho anh một bất ngờ.

Lần thứ hai gặp mặt, anh đã tra hết thông tin của cô rồi, là học sinh giỏi nhất của một làng chài, không ngờ còn được lòng giáo sư Từ, thậm chí còn giới thiệu cho anh nữa.

Niềm hứng thu dành cho cô đã tăng lên gấp bội.

Lúc anh nhắm mắt giả vờ thiếp đi thì trợ lý vội vã trở về, còn đang bế Triệu Đường Diên với bộ quần áo xộc xệch trong lòng.

"Sếp."
Chu Trầm đanh mặt, nhìn cô gái được đặt bên cạnh mình, cau mày hỏi trợ lý: "Sao lại thế này?"
"Bị chuốc thuốc." Trợ lý do dự, trực giác nói cho anh biết sếp mình có ý gì đó với cô gái trước này, cơ mà sếp mê mệt vì phụ nữ từ bao giờ vậy?
Loáng chốc, sắc mặt Chu Trầm như tan vào trong màn đêm thăm thẳm.

"Sếp, giờ làm gì nữa?" Trợ lý hỏi anh.

"Còn làm gì nữa? Đi bệnh viện!"
Chiếc Rolls-Royce đen phóng băng băng đến bệnh viện.


Khi xuống xe, Chu Trầm không nhờ trợ lý mà anh tự bế cô vào bệnh viện.

Bệnh viện Thượng Hải – Bắc Kinh cũng là sản nghiệp của Chu thị, các bác sĩ và y tá được lệnh đứng chờ ngay ngắn ở ngoài cổng.

Khi họ thấy sếp Chu bế một cô gái đến thì hãi hùng, lúc hoàn hồn lại thì cũng không dám nhìn quá nhiều.

Triệu Đường Diên mất tỉnh táo, chỉ có thân thể nóng rực đang tra tấn cô trong lòng Chu Trầm.

"..." Anh cảm nhận được người con gái trong lòng mình đang nóng rực, khuôn mặt càng u ám hơn.

"Thằng kia đâu?" Anh nhìn cô được đưa vào phòng bệnh, rồi mới quay sang nhìn trợ lý với khuôn mặt lạnh tanh.

.

truyện tiên hiệp hay
"Người...!chạy mất rồi."
Lúc đó trợ lý chỉ lo mỗi việc đưa Triệu Đường Diên về nên quên luôn cái thằng đang bỏ chạy, thấy mặt anh hầm hầm của thì vội vàng bổ sung: "Hình như người ta là bạn của cô Triệu, buổi tối cũng ở đó."
Anh nhướn mắt, bộc ra sự lạnh lùng.

"Tìm ra cho tôi!"
Khi Triệu Đường Diên tỉnh lại thì ôm lấy mình trong vô thức, hoàn cảnh xa lạ và chuyện vừa xảy ra khiến cô phải cảnh giác.

Không khí ngập mùi thuốc sát trùng, trông hệt như phòng bệnh nhưng cũng không giống lắm.

Cô đang định xuống giường thì cửa phòng mở ra.

"..."
Cô đối mặt với Chu Trầm ở khoảng cách năm mét.

"Anh Chu?" Cô hơi bất ngờ.

Anh quay về vẻ lịch sự ban đầu, dịu dàng hỏi cô: "Đỡ hơn chút nào chưa?"
Cô gật đầu, mù mịt: "Anh đã cứu tôi sao?" Cô chỉ nhớ trước khi ngất đi đã có người trông hao hao trợ lý của anh đến giúp cô.


Anh không nói gì, giọng nghiêm khắc hẳn lên: "Con gái biết phòng thân là tốt nhưng con dao của mình có khi lại thành hung khí cho côn đồ."
Khi biết cô đâm người ta nhưng còn đâm lệch chỗ thì ấn đường anh đã nảy lên, lần đầu thấy cô không lanh trí như anh tưởng tượng..

"...!À." Hiếm khi nào cô lại ngoan như thế này.

Khuôn mặt bợt bạt của cô khiến anh mềm lòng, bỏ luôn suy nghĩ sẽ tiếp tục khuyên răn cô mà chỉ bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe, anh đã xin nghỉ học giúp cô rồi.

Mà khi cô về trường mới biết, cái thằng bỏ thuốc cô đã bị nhà trường đuổi học trong thầm lặng, sau cũng bặt vô âm tín.

Sau ngày đó, cô đã ngẫm nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại của Chu Trầm, anh đã để lại số cho cô lúc cô còn nằm viện.

"Anh Chu." Vẫn là chất giọng mềm mại ấy, "Tôi muốn mời anh một bữa cơm."
"Được." Lúc đó anh đang đứng bên cửa sổ trên tầng cao nhất của Chu thị để quan sát nửa đất Thượng Hải, trong mắt anh thì dòng xe qua lại hòa với biển người cũng chỉ nhỏ như đàn kiến.

Ấy là bước ngoặt lớn trong cuộc đời Triệu Đường Diên.

Cô thông minh hệt như những gì anh mong chờ, cô hiểu sẽ chẳng có ai tự dưng lại đi giúp mình cả, chắc chắn anh muốn có được gì đó từ nơi cô.

Khéo sao cô cũng có thứ mà anh cần, hơn nữa, cô còn đang thiếu một vài lợi thế để tồn tại ở thành phố này.

Thâm tâm cả hai cũng đã ngầm chấp thuận cái giao dịch này.

Hết chương 16..