Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 4: Song Gương hợp thể




Chậm rãi tiến sâu vào bên trong lớp màn sáng mỏng manh, Tuấn Anh lúc này hoàn toàn là làm theo vô thức, vậy nên đến khi cậu tỉnh táo trở lại thì bản thân đã đi đến phía trước của một chiếc gương đồng to lớn khác.

Chiếc gương này có hình tròn, đường kính phải lên đến hơn ba mét, bên trên chiếc gương ngoại trừ được điêu khắc ba tầng cánh sen ở phía ngoài rìa ra thì cũng chỉ có độc nhất một tấm gương hơi cũ màu đỏ đậm.

Nếu nói chiếc gương đồng này có gì khác biệt, vậy thì ngoài kích thước và hình dáng ra, chiếc gương kỳ lạ này còn thi thoảng lóe lên một chút ánh sáng màu đỏ hồng rất nhạt.

Tâm trí như là bị người khác dẫn dắt, Tuấn Anh trong lúc mơ màng chợt vươn ngón tay chạm nhẹ lên trên mặt gương đồng lạnh lẽo.

"Ai ui"

Ngón tay vốn là dùng dao găm rạch qua cũng chỉ đứt nhẹ một chút, vậy mà bây giờ lại bất ngờ bị mặt gương đồng bóng loáng kia khiến cho rách ra một vết khá lớn.

Một dòng máu đỏ tươi lập tức từ ngón tay chảy ra, sau đó liền dọc theo mặt gương trơn bóng mà vẽ nên một loại ký hiệu vô cùng rườm rà.

Chỉ chừng vài phút sau, một luồng ánh sáng màu đỏ tươi chói loá chợt từ trên chiếc gương đồng phóng mạnh ra ngoài khiến cho Tuấn Anh loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

"Bịch"

- Ui cái mông của mị, đau quá má ơi.

Chói mắt quá, cái quần thể dục gì mà sáng thế nhỉ?

Trong lúc Tuấn Anh đang xoa xoa cặp mông bị ngã đau nhức thì luồng ánh sáng rực rỡ kia cũng dần dần mờ đi rồi tắt hẳn.

Tiếp đến, chiếc gương đồng vốn có đường kính hơn ba mét kia chợt nhanh chóng biến nhỏ lại, chớp mắt chỉ còn lớn bằng kích thước của một chiếc gương đồng nho nhỏ bình thường, so ra cũng chẳng lớn hơn một cái đĩa nhỏ là bao.

- Ủa, sao cái gương lớn này sao lại biến nhỏ lại rồi?

Nhìn cũng hơi giống với mấy cái gương nhỏ nhỏ mà người ta cầm để soi mặt nhỉ?

Ý, chuyện gì thế này?

Ngay tại lúc Tuấn Anh đang chú ý quan sát chiếc gương đồng kỳ lạ trước mắt, bất ngờ chiếc gương hình bát giác trong túi của cậu lại đột ngột bay ra rồi tiến hành hợp lại thành một với chiếc gương đồng màu đỏ đậm vừa mới thu nhỏ lại trước mắt.

Ầm ầm ầm

Ngay vào lúc hai chiếc gương hợp nhất, thì từ trên cao, bầu trời vốn đang quang đãng bỗng nhiên lại bị mây đen ùn ùn kéo đến che kín, gió lớn cùng với sấm sét cũng điên cuồng bùng lên cuốn bay đi cả những vụn đá ngổn ngang trên mặt đất.

Từng cơn lốc xoáy cao đến cả mấy trăm mét nhanh chóng hình thành, linh khí trong thiên địa cũng bị những cột lốc xoáy này cuốn lấy tạo nên những vòng xoáy lấp lánh khổng lồ đủ loại màu sắc có sức tàn phá vô cùng khủng khiếp.

Tuấn Anh ngơ ngác đứng nhìn cảnh tượng đột ngột xảy ra trước mắt, cũng không biết là bị cảnh tượng này dọa cho hết hồn mà không dám thở mạnh, hay là bởi vì quá mức kinh sợ trước cảnh tượng nổi loạn của thiên nhiên mà hai tay run rẩy túm chặt lấy vạt áo không chịu buông.

Chỉ biết là vào lúc này, vốn một thanh niên hai mươi bốn tuổi đến từ thế giới khoa học kỹ thuật hiện đại như Tuấn Anh đang bị những hiện tượng siêu nhiêu trước mắt khiến cho há hốc mồm mãi sau mới thốt nên lời.

- Ù uây.

Cái... mấy cái tác giả viết truyện kia cũng giỏi tưởng tượng thế, hay là người ta cũng xuyên không như mình rồi quay về à?

Sao mà... sao mà họ miêu tả về mấy cái cảnh "linh khí thiên địa bạo loạn" này kia nó... nó giống với cái mình đang xem thế?

Trong khi Tuấn Anh đang mải âm thầm đánh giá về cảnh tượng kinh khủng trước mắt, cả một khoảng không gian rộng lớn bỗng ngay lập tức lại rơi vào sự tĩnh lặng đến lạ thường, tất cả cứ như là vừa được nút tạm dừng chiếu trúng mà đứng im tại chỗ vậy.

Từng dòng chuyển động của lốc xoáy hay sấm sét trên cao cũng đột nhiên ngừng hẳn lại, bầu không khí thoáng cái lại càng trở nên u ám đến đáng sợ.

Thời khắc này, cả thế giới xung quanh Tuấn Anh cứ như là bị thời gian bỏ quên mà đứng yên không hề chuyển động.

Duy nhất chỉ có cậu cùng chiếc gương nhỏ vừa mới hợp nhất lại thành một thể kia là còn có thể chuyển động được mà thôi.

Nhìn từng ký tự hoa văn màu vàng nhạt đang chậm rãi nổi lên khắp cả mặt gương, lại thấy chiếc gương đồng không ngừng lớn dần rồi bay lên lơ lửng giữa không trung.

Tuấn Anh khó khăn lắm mới có thể nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi cố gắng nở một nụ cười nhạt tự mình an ủi cảm xúc đang có phần rối loạn.

- Ực.

Cái... cái gương này nó không phải là định giết chết mình đấy chứ, sao nó lại tự động bay lên nữa rồi?

Hức hức, tao mới xuyên không được có hơn một năm mà, còn chưa biết thế nào là tu tiên các kiểu nữa...

Những tưởng là cảnh tượng kinh khủng này nảy sinh sẽ khiến cho cậu bạn Tuấn Anh bị nổ chết hoặc là bị chiếc gương đồng kia đánh chết.

Thế nhưng, ngay tại lúc mà cậu đang âm thầm khóc lóc gào thét thì chiếc gương đồng kia lại đột nhiên tự động xoay tròn, sau đó còn lấy tốc độ của ánh sáng thu nhỏ lại rồi hoá thành một sợi tơ mỏng màu đỏ đậm bay thẳng vào giữa trán của Tuấn Anh.

- Ớ, chuyện gì thế này?

Sao nó lại chui vào đầu mình rồi?

Á đau quá... á...

Sau khi chiếc gương chui vào giữa trán của Tuấn Anh thì một cơn đau nhức kinh khủng liền lập tức ập đến, lúc này cậu bạn ngoại trừ ôm đầu lăn lộn dưới đất ra thì chính là vừa la hét vừa khóc lóc.

Máu cùng nước mắt cũng rất nhanh đã trào ra từ khóe mắt, ở tại hai tai cùng lỗ mũi cũng bắt đầu xuất hiện những dòng máu nhỏ màu đỏ đậm.

Chẳng biết qua bao lâu, đến khi Tuấn Anh từ trong hôn mê tỉnh lại thì sắc trời đã trở về sự trong xanh vốn có, mà cảnh tượng kinh khủng trước đó cũng đã chẳng còn một chút dấu vết nào.

Tất cả cứ hệt như là một giấc mơ dài không có điểm dừng, mà đến khi người ta từ trong cõi mộng tỉnh lại thì mọi chuyện cũng đã chẳng còn tồn tại ở trước mắt nữa rồi.

Lồm cồm từ trên mặt đất bò dậy, Tuấn Anh nửa tin nửa ngờ mà vươn tay sờ thử lên trán một chút.

Sau khi kiểm tra thấy ở đó không có một chút xây xước nào, Tuấn Anh đang định thở phào một hơi bởi vì nghĩ rằng mọi chuyện chỉ là giấc mơ, thì một dòng điện kỳ lạ lại bất thình lình lóe lên bên trong não của cậu khiến cho Tuấn Anh đứng đờ người mất mấy giây.

Xoẹt

Như là vừa nhớ đến cái loại tình tiết pháp khí nhận chủ trong truyện tu tiên hay có, lúc này chỉ thấy cậu bạn ngây ngô cười dại một mình rồi lẩm bẩm tự nói.

- Hơ hơ.

Cái gương này nó định chọn mình làm chủ á?

Sao nó cứ giống giống như là mình đang mơ thế nhỉ?

Nhưng mà cái cảm giác kia cũng chân thật phết đấy chứ, có khi nào là thật không ta?

Vội lục lọi chiếc túi trước ngực để tìm chiếc gương bát giác, nhưng mãi mà vẫn không thể tìm thấy chiếc gương đồng kia ở đâu, cho nên Tuấn Anh cũng không thể làm gì khác hơn là tin vào những gì vừa mới xảy ra còn lưu trữ lại trong não hệt như một đoạn phim tài liệu vừa mới được chiếu hết.

- Trời mẹ, mình đã tu tiên hay là gặp trúng ai để hỏi thăm đâu, giờ mà có được pháp khí thì cũng đâu có biết dùng nó như nào đâu.

Ủa?

Vào lúc Tuấn Anh còn đang đau đầu vì mấy dòng suy nghĩ ngổn ngang chưa có lời giải đáp thì ở sâu trong não cậu lúc này lại bất ngờ xuất hiện hình ảnh một nhóm người đang đạp trên đủ loại pháp mà bảo bay nhanh tới.

- Cái này... cái này là linh thức của mấy người tu tiên đấy à?

Chết rồi, có nhiều người chạy tới như thế này thì mình trốn đi đâu cho thoát đây?

Ngay khi Tuấn Anh không biết phải làm sao thì chiếc gương đồng kỳ lạ kia lại bỗng nhiên từ trong trán của cậu bay thẳng ra ngoài.

Sau đó, chiếc gương rất nhanh đã biến lớn lên gấp mấy trăm lần hóa thành một chiếc gương đồng khổng lổ với đường kính lên tới cả mấy chục mét.

Gương đồng bay lên giữa không trung rồi chậm rãi dừng lại, ánh sáng màu đỏ tươi do chiếc gương tỏa ra ở giữa bầu trời xanh trắng nhìn qua lại có chút gì đó không mấy thích hợp.

Ầm ầm ầm

Chỉ là, gương lớn vừa mới bay lên cao không lâu thì từng tiếng nổ lớn cũng bất ngờ nối tiếp nhau mà vang lên ở khắp nơi.

Theo ánh mắt của Tuấn Anh nhìn lên thì chỉ thấy, giữa mảnh trời trong sáng, một chiếc gương màu đỏ đậm khổng lồ đang không ngừng quay tròn rồi chiếu thứ ánh sáng màu đỏ tươi của mình ra khắp bốn phía.

Mà bất kể là núi cao, tảng đá hay là bụi cây khô khốc, hễ cứ bị thứ ánh sáng màu đỏ tươi kia chiếu trúng thì đều tự động phát nổ, từng tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc nối tiếp nhau kia cũng là từ nguyên nhân này mà hình thành.

Ở xa xa, giữa những đám mây bụi mù mịt, chẳng biết là từ phương hướng nào truyền tới trước, chỉ biết là sau khi ánh sáng màu đỏ tươi kia chiếu sáng thì xung quanh lập tức vang lên từng tiếng kêu gào đầy thảm thiết.

- Á...

Bảo... bảo vật trong Man hoang nổi điên rồi.

Mau, mau chạy đi.

Á...

- Tất cả mau lùi lại, mau lên...

- Cái món bảo vật này nó đang muốn đại khai sát giới đây mà, mau chạy đi.

Ngơ ngác liếc nhìn xung quanh một chút, lại thấy chiếc gương đổng khổng lồ giữa không trung đang từ từ ngưng tụ ra một loại năng lượng vô cùng khủng bố khiến cho Tuấn Anh cảm thấy ngộp thở.

Cũng chẳng biết bản thân nên làm gì cho phải, vì vậy lúc này chỉ thấy Tuấn Anh hốt hoảng ngồi thụp xuống đất, hai tay rất có chủ đích mà ôm chặt lấy đầu lầm rầm cầu khấn.

- Ấy...

Nam mô a di đà phật, làm ơn làm phước đừng có nổ chết con, nam mô a di đà phật.

Con còn trẻ lắm, con chưa có muốn ngủm thêm lần nữa đâu, nam mô, nam mô, nam mô...

A... nam mô a di đà phật... á....

"Ầm"

Tiếng hét của Tuấn Anh vừa dứt thì từ trên cao, luồng năng lượng kỳ lạ khủng bố kia bất ngờ phát nổ, sóng âm mạnh mẽ tạo nên từng cơn gió lốc thổi bay tất cả mọi thứ trong phạm vi trăm ngàn mét vuông.

Cũng không biết là do chiếc gương này còn thương xót đến Tuấn Anh hay thực sự là nó đã nhận cậu làm chủ?

Chỉ thấy rằng, khi cơn bão năng lượng thổi tới, cậu bạn Tuấn Anh ngoại trừ bị gió thốc ngược quần áo ra thì cũng không có bị thổi bay hay là nổ chết như trong tưởng tượng.

Cảm nhận gió lốc đã thôi quét qua da thịt, lại thấy không gian yên ắng đến lạ.

Chỉ là, ngay lúc mà Tuấn Anh tưởng rằng mọi chuyện đã xong xuôi thì một luồng ánh sáng chói lóa màu đỏ tươi như máu lại đột ngột bùng lên khiến cho cậu phải vội dùng hai tay che kín cặp mắt lại.

- Trời mẹ ơi, cái gương này nó là cái quái gì mà suốt ngày phát sáng thế?

Chói mắt quá đi, sắp mù luôn rồi.

Có lẽ là chiếc gương này nghe hiểu lời kêu ca của Tuấn Anh, vậy nên sau khi cậu cất tiếng than vãn một lúc thì luồng ánh sáng màu đỏ tươi chói lóa kia cũng dần dần thu bớt lại rồi tắt hẳn.

Ngơ ngác đưa tay đón lấy chiếc gương đồng vừa mới biến nhỏ lại đang từ từ hạ xuống, cậu bạn Tuấn Anh lúc này đúng là đã trải qua không ít những cung bậc cảm xúc trong cùng một thời gian ngắn.

Điều này nó giống như là một bữa tiệc buffet bày đầy những món ăn kỳ quái lạ lùng, tất cả chúng đều là tác nhân khiến cho Tuấn Anh bị bội thực mà không thể tiêu hóa hết trong vòng một lúc.

Chớp mắt đã qua hơn một tháng kể từ ngày có được chiếc gương mới, bây giờ Tuấn Anh đang phải dựa vào một chút linh thức do chiếc gương kia tạo ra mà cật lực tìm kiếm con đường rời khỏi khu vực Man hoang kỳ bí này.

Tuy là dọc đường đi đã có không ít lần đụng độ với yêu thú chân chính, nhưng may là nhờ có chiếc gương đồng kia trợ giúp nên ngoại trừ những lúc phải giết chết yêu thú để làm thực phẩm ra thì Tuấn Anh đều là cố gắng chọn đường vòng mà đi.

Thực ra Tuấn Anh sớm đã biết được uy lực của chiếc gương đồng kia là gì, nhìn thì giống như là tương tự với chiếc gương tám góc mà cậu mang theo lúc xuyên không.

Thế nhưng, chiếc gương mới này chẳng những có thể kích động yêu thú trở nên điên cuồng bạo loạn hơn mà còn có thể giúp cho Tuấn Anh che giấu đi hơi thở của mình.

Còn về uy lực thực sự thì chắc chắn là hơn xa gấp trăm ngàn lầm cái gương tám góc của Tuấn Anh trước đây rồi, vậy nên cậu mới có thể thoát chết từ dưới móng vuốt của những yêu thú khủng bố ở trong Man hoang này.

Giống như mấy ngày trước đó, trong lúc Tuấn Anh đang múc nước rửa mặt ở bên một dòng sông sâu không thấy đáy, thì bất ngờ bị một con cá lớn hình thù kỳ quái bất ngờ nhảy ra khỏi mặt nước nhào tới công kích.

May là chiếc gương đồng kia kịp thời xuất hiện che ở phía trước, sau đó còn phóng ra một luồng sáng màu đỏ tươi khiến cho con cá này tự động phát nổ hóa thành bụi máu.

Tuy là mùi tanh hôi rất nhanh đã dụ đến không ít yêu thú mạnh mẽ khác, nhưng mà tất cả bọn chúng rất nhanh đều đã bị luồng ánh sáng màu đỏ tươi của chiếc gương chiếu trúng

Kết quả cuối cùng chính là đám yêu thú này hoặc là tự động nổ chết, hoặc là điên cuồng lao vào cắn xé lẫn nhau một cách vô cùng kịch liệt.

Bấy giờ Tuấn Anh càng thêm khẳng định rằng chiếc gương đồng này chính là một thứ pháp khí cực kỳ mạnh mẽ, nói theo tu giả ở nơi đây thì hẳn phải là trung phẩm hoặc thượng phẩm pháp khí gì đó mới đúng.

Lần mò trong rừng rậm đã lâu, bản thân Tuấn Anh cũng dần cảm nhận được một loại sức mạnh kỳ lạ đang chậm rãi lan toả khắp cơ thể.

Đoán chừng có lẽ bản thân mình chắc đã vượt qua được cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng một của người tu tiên rồi, thế nhưng, còn về mấy cái như linh căn cùng những thứ khác thì cho dù có là người mang theo vô vàn tri thức từ trong những cuốn tiểu thuyết tu tiên mà xuyên tới thì Tuấn Anh cũng không thể đoán được.

Hơn hai ngày sau, lúc này Tuấn Anh trong lúc đang tìm đường ra khỏi Man hoang thì lại vô tình gặp trúng một người mà cậu không còn quá xa lạ.

Giữa hẻm núi nhỏ, một cô gái tầm mười lăm mười sáu tuổi đang bị mấy tên con trai vây lại, ở cạnh đó còn có một cô gái khác nhàn nhã ngồi trên một chiếc bình ngọc lơ lửng bay giữa không trung.

- Ha ha, ta nói này Tố Tâm, ngươi hà cớ gì phải chống cự vô ích chứ?

Ngươi nhìn xem đi, Bàng sư huynh chẳng phải rất tốt đó sao, tu vi chẳng những cao thâm, lại càng là người đứng đầu trong số ngoại môn đệ tử của Thiên Đao Quán.

Ngươi chẳng qua cũng chỉ là thủ tịch ngoại môn đại sư tỷ của Tử Vân Tông ta mà thôi, còn không tự biết điều một chút đi?

- Hừ, ta nhổ vào.

Thứ tiện nhân như ngươi mà cũng dám chỉ trích ta sao?

Tố Tâm ta dù có phải chết, cũng quyết không thành toàn cho các ngươi.

Chẳng phải là ngươi đang thèm muốn kiện trung phẩm pháp khí trong tay Bàng Lâm sao, ngươi tưởng là ta không biết gì việc các ngươi cấu kết với nhau à?

Đúng là một đôi cẩu nam nữ...

Khục khục...

Cúi người ho ra một ngụm máu lớn, cô gái đeo khăn che mặt run rẩy siết chặt cây kiếm màu trắng bạc đã có chút sứt mẻ trong tay gằn giọng quát.

Nhưng có lẽ bởi vì đã bị thương không nhẹ, vậy nên sau khi ho ra một ngụm máu lớn thì chợt thấy cô gái này cả người mềm nhũn rồi ngã nhoài ra đất không ngừng thở dốc.

Nhìn cô gái đeo khăn che mặt đã giống như là chim lồng cá chậu, một gã thanh niên trông có vẻ chỉ mới tầm mười bảy mười tám tuổi tên là Bàng Lâm liền tiến lên vài bước ngả ngớn nói.

- Tố Tâm sư muội, Bàng Lâm ta tuy không phải là kẻ tài giỏi gì, thế nhưng thân là ngoại môn đại sư huynh của Thiên Đao Quán, bản thân ta cũng là có chút thành tựu...

- Nếu như sư muội nguyện ý cùng ta song tu, Bàng Lâm ta tuyệt đối sẽ trân trọng sư muội không để cho muội phải chịu một chút uỷ khuất nào.

Sau này khi có hội tiến vào đại thế giới, Bàng Lâm ta xin thề, nhất định sẽ đưa muội theo.

Nghe thấy Bàng Lâm tùy tiện nói lời thề thốt như vậy, cô gái tên Tố Tâm cũng chỉ khẽ cười lạnh một cái rồi đáp.

- Song tu sao?

Bàng Lâm, ngươi nghĩ chỉ cần một câu nói của ngươi thì có thể lừa được ta sao?

Ta sớm đã biết ngươi thân là trung phẩm tam linh căn, lại chủ tu Hoả hệ công pháp, tu vi chắc cũng đã đạt đến Luyện Khí Kỳ tầng tám rồi nhỉ?

- Ngươi muốn song tu cùng ta?

Nói trắng ra thì ngươi chỉ muốn dùng Huyền Âm Linh Thể của ta để nhanh chóng đột phá Luyện Khí Kỳ tầng tám, sau đó lại tiến thẳng vào Bàn Huyết Cảnh thì đúng hơn đấy.

Nhếch môi cười tà một cái, Bàng Lâm liếc mắt nhìn đám người sau lưng ý bảo bọn họ nhanh tránh qua một bên, rồi tùy ý ném cho cô gái đang ngồi trên bình ngọc một thứ gì đó, làm xong mới thấy hắn cười lớn mà nói.

- Ha ha ha.

Vậy thì đã sao, chỉ cần có thể trước năm hai mươi tuổi đạt đến Bàn Huyết Cảnh, vậy thì Bàng Lâm ta chắc chắn sẽ có cơ hội tiến vào nội môn tu luyện pháp quyết.

Nếu như may mắn còn có thể bước vào đại thế giới bái nhập những tông phái lớn, đến lúc ấy còn không phải là một bước tiến dài hay sao?

Vươn tay nhận lấy vật đang bay tới, Bạch Huyền khẽ vặn vẹo thân thể mềm mại ẩn hiện sau lớp lụa mỏng một chút, rồi vừa ngồi ngả ngớn trên bình ngọc vừa mỉm cười nũng nịu tiếp lời.

- Bàng sư huynh ra tay cũng thật là hào phóng đó nha.

Kiện trung phẩm pháp khí Tử Linh Huyễn Kiếm này sư muội rất là vừa ý, đa tạ.

Ha ha ha.

Khẽ nháy mắt với Bạch Huyền, Bàng Lâm sau khi phất phất tay ý bảo ả ta lui sang một bên, thì bản thân hắn cũng chầm chậm bước thẳng về phía Tố Tâm lúc này đã chẳng còn sức lực để phản kháng.

- Tố Tâm sư muội, tu vi của ngươi đã sớm là Luyện Khí Kỳ tầng tám, cùng với ta cũng là ngang vai ngang vế.

Vì vậy, lần này phải dùng đến Toái Linh Tán với ngươi quả thật cũng chỉ là hạ sách mà thôi...

- Tố Tâm sư muội, chờ ta cùng ngươi hợp hoan xong thì ta nhất định sẽ bẩm báo sư môn đến Tử Vân Tông hỏi cưới ngươi đàng hoàng.

Bàng Lâm ta chắc chắn sẽ cho ngươi một cái danh phận thật chính đáng.

Trông thấy bàn tay của gã nam nhân kia sắp chạm đến chân mình, Tố Tâm hai mắt tràn đầy tia máu lập tức hét lớn, cây kiếm trong tay cũng vung lên, mục tiêu chính là chiếc cổ trắng nõn đã sớm bị máu tươi cùng bụi đất khiến cho nhiễm bẩn.

- Cút đi.

Tố Tâm ta hôm nay cho dù có chết, cũng quyết phải giữ thân trong sạch...

"Keng"

Thanh kiếm màu bạc loé lên, thế nhưng, ngay khi chỉ còn cách chiếc cổ thon dài chừng nửa tấc thì đã bị hai ngón tay thon dài mạnh mẽ kẹp lấy.

Trông thấy Tố Tâm thà rằng tự kết liễu cũng không chịu thuận theo ý mình, Bàng Lâm tức giận đến mức siết chặt hai ngón tay lại đem thanh kiếm màu bạc ném văng qua một bên.

Sau đó còn thẳng tay giáng cho cô gái kia một cái tát thật mạnh rồi mới quát lớn.

- Tiện nhân, muốn chết trước mặt Bàng Lâm ta sao, đừng có hòng.

Chưa giúp được gì cho ta mà đã muốn tự kết liễu, ngươi nghĩ mình có thể làm được à?

Hừ, ngoan ngoãn giao tinh hoa của Huyền Âm Linh Thể cho ta đi.

Ha ha ha ha.

"Xoạt"

Vạt áo bị bàn tay mạnh mẽ của Bàng Lâm xé rách, sắc mặt của Tố Tâm ngay lập tức tái nhợt, hai tay cố gắng dùng chút sức lực yếu ớt giữ lấy từng lớp áo mỏng trên người.

Trông thấy tình cảnh trước mắt, Tuấn Anh vốn đang ngồi trên một chạc cây gần đó âm thầm quan sát cũng cảm thấy không thể tiếp tục nhìn nổi nữa, bàn tay nhẹ vung lên, chiếc gương đồng màu đỏ đậm lập tức xuất hiện.

- Gương à gương ơi, lần này lại phải nhờ mày đi trước mở đường rồi.

Hàizzz...

Vỗ nhẹ lên mặt gương đồng vài cái, Tuấn Anh thở dài đầy chán nản rồi khẽ đẩy chiếc gương về phía trước.

Vừa mới bay lơ lửng ra ngoài không xa, từ trên chiếc gương đồng chợt có một luồng ánh sáng mỏng màu đỏ tươi lóe lên, sau đó đánh thẳng về phía tên nam tử cao lớn kia.

"Hự"

Bàng Lâm vốn đang hùng hổ xé rách áo lụa của Tố Tâm, bất ngờ lại bị một luồng ánh sáng kỳ lạ chiếu trúng khiến cho hắn bị đánh văng sang một bên, thân thể nặng nề đụng gãy mấy gốc cây lớn mới có thể miễn cưỡng dừng lại được.

Rầm rầm rầm

Bị thanh âm gãy đổ làm cho giật mình, Tố Tâm vốn nghĩ rằng bản thân mình hôm nay nhất định sẽ bị làm nhục, thế nhưng trong lúc tâm ý chết lặng thì bất ngờ lại nghe thấy từng tiếng động lớn khiến cho Tố Tâm phải vội vàng hoàn hồn đưa mắt nhìn sang.

Dưới ánh mắt mê man hoảng loạn của Tố Tâm, lúc này chỉ thấy Bàng Lâm đang chật vật bò dậy từ đống lớn cây gỗ đổ nát, trên người ngoại trừ bùn đất còn có không ít chỗ xuất hiện vết bẩn màu đỏ sẫm do máu tươi chảy ra tạo thành.

Vừa đứng dậy đã dáo dác liếc nhìn xung quanh, Bàng Lâm trên thân toả ra linh lực màu đỏ đậm cố nén từng trận đau nhức trong cơ thể giận dữ gầm lên.

- Ai?

Là kẻ nào dám phá hư chuyện tốt của ta, mau bước ra đây.

"Ài"

Một tiếng thở dài đầy vẻ mệt mỏi bất chợt vang lên, Tuấn Anh cũng không có ý trốn tránh nữa mà chậm rãi từ sau những tán cây đi ra.

Lúc nhìn thấy cậu mặc một bộ quần áo có chút giống với phục trang của đám người Tử Vân Tông thì Bàng Lâm bỗng chợt cau mày quát lớn.

- Ngươi là người của Tử Vân Tông?

Dám phá hư chuyện tốt của ta, ngươi là đang muốn chết sao?

Hai mắt trợn tròn đầy vẻ kinh ngạc, Tuấn Anh ngơ ngác theo ánh mắt của tên kia nhìn lại thì thấy trên vạt áo của mình quả thật có thêu mấy chữ nhỏ bằng chỉ màu tím, chẳng qua là chữ nghĩa nơi đây cậu không dịch được nên mới không biết nghĩa của nó mà thôi.

Cũng không có lập tức phủ nhận, Tuấn Anh chỉ đơn giản là liếc nhìn Tố Tâm một cái.

Sau khi thấy cô gái này áo quần lộn xộn rách rưới, cả người có lẽ vì rét lạnh mà run run lên từng lúc thì liền từ trong túi trữ vật nhỏ bên hông lấy ra một cái áo choàng lông Gấu màu đen rồi tung nó về phía Tố Tâm, sau đó mới mỉm cười đáp.

- Tôi.. à quên.

Ta... e hèm... ta là ai không quan trọng, nhưng mà ta nói này, ngươi mới có mười bảy mười tám tuổi mà đã... ừm... đã muốn ấy ấy con nhà người ta, cái này là sớm quá đấy.

Hại thận, hại thận lắm...

Không hiểu người vừa tới đang nói cái gì, Bàng Lâm mặt mày xám xịt lập tức vung tay lên tạo thành một vầng sáng màu máu.

Sau khi huyết quang trên tay hắn lui đi, lúc này ở trên bàn tay to lớn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một cây đao lớn, hơn nữa cũng mang theo một màu đỏ hồng kỳ lạ.

Nắm tay siết chặt, Bàng Lâm nghiến răng nghiến lợi vung đại đao vừa mới triệu hồi ra chém mạnh về phía Tuấn Anh, trên kẽ răng vẫn còn vang lên chất giọng gầm gừ giận giữ.

- Hừ, dám phá hư chuyện tốt của bản thiếu gia, hôm nay đây liền đem ngươi ra để tế pháp bảo của ta.

Liệt Hồn Đao, trảm.

Đao lớn lấy khí thế chẻ núi chém sông hùng hổ hạ xuống, một vòng ánh sáng màu đỏ tươi hệt như nửa vầng trăng máu lập tức hiện ra chém thẳng tới trước mặt Tuấn Anh.

Bởi vì chưa có học qua bí kỹ hay là công pháp tu luyện nào cả, vậy nên Tuấn Anh chỉ đơn giản là theo phản xạ mà tung chiếc gương đồng đang giấu ở sau lưng về phía trước.

"Boong"

Tiếng vang lớn hệt như là tiếng chuông đồng bất ngờ vang lên, vô vàn tia sáng màu đỏ đậm cũng đồng thời lóe lên chói sáng.

Liệt Hồn Trảm của Bàng Lâm vốn là có thể chẻ nát một tảng đá lớn chợt bị chiếc gương đồng kia khiến cho phản ngược trở lại, lực lượng phản chấn lúc này thậm chí còn mạnh hơn cả đòn công kích do đích thân Bàng Lâm chém ra khi nãy.

Hậu quả chính là tên Bàng Lâm kia vì công kích bị phản ngược trở lại bất ngờ nên không kịp tránh né, cũng may là hắn nhanh tay vung đao lên đỡ lại nên mới tránh khỏi kết cục bị chém thành hai khúc.

Nhưng mà đòn phản chấn này vẫn khiến cho Bàng Lâm phải lui về sau đến cả mấy chục mét mới có thể đứng vững lại được.

Lau vội vết máu nơi khoé miệng, lại thấy thiếu niên nhỏ gầy ở phía trước không hề hấn gì, trong lòng của Bàng Lâm vốn là đang cực kỳ tức giận chợt dâng lên một chút cảm giác kiêng dè.

- Ngươi đến cùng là kẻ nào?

Vì sao lại muốn xen vào chuyện của Thiên Đao Quán bọn ta?

Biết rằng bản thân khi nãy vì sử dụng ngôn ngữ thường ngày tại thế giới cũ, nên mới khiến cho cái gã thanh niên xấu tính này có chút khó hiểu mà nghi ngờ.

Vì vậy lúc này liền nghe Tuấn Anh hắng giọng một cái, sau đó còn cố bắt chước theo như ngôn phong của tu tiên giả trong mấy bộ tiểu thuyết từng đọc mà đáp lại.

- Ừm...

Chẳng phải ngươi nói ta là người của Tử Vân Tông sao, vậy thì ngươi cứ coi như đó là câu trả lời đi.

- Nhưng mà, ngươi thân là nam nhi đại trượng phu, sức dài vai rộng, giữa chốn sơn lâm quạnh quẽ này lại đi ức hiếp một nữ tử tay không tấc sắt.

Chậc chậc, Thiên Đao Quán gì đó của các ngươi hẳn là rất tốt đẹp nhỉ?

Khẽ liếc mắt nhìn qua phía cô gái đang che mặt một chút, thấy rõ cô gái kia ấy vậy mà lại nhanh chóng lấy ra một ống pháo nhỏ phóng thẳng lên trời báo hiệu chứ không phải là vận khí trị thương, điều này càng khiến cho Tuấn Anh phải khẽ cảm thán trong lòng một phen.

Bùm

Trông thấy pháo hiệu đã được phóng lên, cô gái che mặt liền cố vịn vào một gốc cây gắng gượng đứng dậy lạnh lùng cảnh cáo.

- Bàng Lâm, ta đã phát tín hiệu cầu cứu cho các vị trưởng lão tông môn ở gần đây, rất nhanh thôi sẽ có người chạy tới ứng cứu.

Đến lúc đó ta lại muốn xem xem, Bàng Lâm ngươi làm sao mà chạy thoát?

Bị lời nói cùng hành động của Tố Tâm doạ cho sợ hãi, lại nhớ ra Bạch Huyền vẫn còn đang đợi ở gần đây, vì vậy Bàng Lâm vội huýt sáo gọi ả tới, ý đồ muốn cùng ả ta liên thủ giết chết hai người trước mắt.

Càng huống chi, đám đệ tử của Thiên Đao Quán cùng đi với hắn cũng đang ở xung quanh canh giữ, vậy nên lúc này lại nghe thấy Bàng Lâm cao giọng hô lên.

- Huýt huýt.

Bạch Huyền, các vị sư đệ, tất cả các ngươi mau tới đây đi, đại sự không hay rồi.

Nhìn thấy Bàng Lâm lớn tiếng gọi thêm người đến, điều này khiến cho Tuấn Anh biết ngay được là mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn nhiều.

Rất nhanh đã có người nghe thấy mà chạy tới, một lúc sau, khi nhìn thấy đám đệ tử của Thiên Đao Quán đã bao vây hai người Tố Tâm lại, Bạch Huyền vừa mới xuất hiện liền có chút khó hiểu vội hướng Bàng Lâm cất giọng hỏi.

- Bàng Lâm sư huynh, chuyện này là sao?

Huynh vẫn chưa...

- Khốn kiếp, mau cùng ta giết chết tên tiểu tử kia đi, người của Tử Vân Tông các ngươi sắp đuổi đến nơi rồi.

Nếu như để chuyện ở đây lộ ra thì ta với ngươi cũng đừng hòng mà sống yên ổn.

Ngón tay khẽ run lên, Bạch Huyền nghe vậy thì trong lòng liền hiểu rõ, giờ đây ả ta ngoài việc trợ giúp đám người Bàng Lâm ra thì đã không còn sự lựa chọn nào khác.

Ánh mắt rất nhanh lướt tới trên người của Tuấn Anh, sau khi nhận ra cậu thì liền nghe ả ta nghiến răng cười lạnh quát.

- Hừ, tiểu tử, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào.

Ta vốn còn đang vì chuyện không tìm thấy ngươi mà cảm thấy buồn phiền đây, một kiện pháp khí tốt như vậy mà để lại ở chỗ ngươi thì quả thật là quá lãng phí...

- Nếu như ngươi đã muốn xen vào chuyện của chúng ta, vậy thì để Bạch Huyền ta tiễn ngươi một đoạn, sau đó ta sẽ lại giúp ngươi bảo quản kiện pháp khí kia một phen.

Ha ha ha ha.

Ả Bạch Huyền kia vừa mới dứt lời thì liền vung tay lên đem chiếc bình ngọc lớn dưới chân đẩy về phía Tuấn Anh, đám người của Thiên Đao Quán cũng nhanh chóng dùng công pháp đánh tới.

Mắt thấy thiếu niên nhỏ tuổi kia sẽ bị ngọc bình nuốt chửng, lại thêm công kích của đám người Thiên Đao Quán đang xé gió lao tới, Tố Tâm cắn chặt hàm răng vội vận chút linh lực còn sót lại trong cơ thể vùng dậy chạy thẳng về phía trước, ý định rõ ràng chính là muốn thay thiếu niên chặn lại tất cả công kích.

Nhanh tay túm được cô gái đeo khăn che mặt, Tuấn Anh khẽ thở dài vội nói.

- Ngươi đừng có chạy loạn, ta sẽ không sao đâu.

Sau đó chỉ thấy Tuấn Anh nâng chiếc gương đồng trong tay rồi tung nó lên cao, gương đồng đón gió lập tức hoá lớn, thế rồi chỉ thấy từ trên mặt gương chợt phóng ra một vầng sáng đỏ tươi kỳ dị hệt như là sương mù bao phủ khắp xung quanh.

Kế đến, dưới ánh nhìn kinh ngạc của đám người Thiên Đao Quán, từng đòn công kích của bọn họ liền bị phản ngược trở lại, hơn nữa vầng sáng màu đỏ tươi còn sẵn tiện đem chiếc bình ngọc của Bạch Huyền đánh nát thành trăm ngàn mảnh vụn.

Ầm ầm... đùng

- Hự.

Cái... cái này...

- Công kích của ta... đây?

Như thế nào lại bị phản ngược trở lại chứ?

- Chiếc gương kia.

Là do chiếc gương kia, đó... đó là pháp khí trung phẩm sao?

Giữa những tiếng kêu rên đau đớn kèm theo những trận ồn ào kinh ngạc, một giọng nữ đầy phẫn nộ mang theo chút cảm giác khó tin chợt ở đâu đó vang lên.

- Hấp... Hấp Linh Bảo Bình của ta...

Không... không thể nào...

Ngươi... ngươi vậy mà dám huỷ đi pháp khí của ta.

Ta... ta giết ngươi.

Trông thấy Bạch Huyền đã giận đến mức phát điên, Tố Tâm mặc kệ thân thể đau nhức vội đem một tấm lưới nhỏ màu tro xám tung ra lạnh giọng quát.

- Bạch Huyền, ngươi thân là ngoại môn đệ tử của Tử Vân Tông, nhưng ngươi không những cấu kết với người ngoài hãm hại đồng môn, mà còn không biết liêm sỉ đi công kích một người chưa từng tu luyện.

Hôm nay, Tố Tâm ta nhất định phải thay Tử Vân Tông thanh lý môn hộ.

Khốn Yêu Phược, đi.

Nhìn tấm lưới màu tro xám xé gió lao tới, sắc mặt của Bạch Huyền lập tức thay đổi rồi kinh hãi hét lên.

- Khốn Yêu Phược?

Không ngờ lão già Hạc Thiên Minh kia lại ban cho ngươi kiện trung phẩm pháp khí này.

Bàng sư huynh mau cứu ta, đây là pháp khí trung phẩm cực kỳ khó giải quyết, mau cứu ta.

Á...

Hai tay nắm chặt đến mức phát ra từng tiếng kêu răng rắc, từ trong đáy mắt của Bàng Lâm dần ngưng tụ ra sát ý, thanh đại đao trên tay cũng vang lên những tiếng kêu ù ù đáng sợ.

- Hừ, dám xen vào chuyện của Bàng Lâm ta, hôm nay ngươi nhất định phải chết.

Liệt Hồn Đao, Huyết Đao Xuyên Tâm.

Tiếng quát vừa dứt thì từ trên mũi đao của Bàng Lâm rất nhanh đã ngưng tụ ra một bóng mờ màu đỏ tươi như máu, sau đó bóng mờ hình lưỡi đao lập tức phóng thẳng về phía lồng ngực của Tuấn Anh với tốc độ cực kỳ kinh khủng.

Nhìn công kích đã tới ngay trước mắt, Tố Tâm mặc kệ Bạch Huyền đã sớm bị Khốn Yêu Phược trói lại quẳng sang một bên, tay phải vội vàng tìm kiếm từ trong túi trữ vật lấy ra một chiếc ấn ngọc màu xanh lục rồi ném thẳng lên trời hô to.

- Bích Linh Thanh Phong, Ngự Tà Khắc Ám.

Thiên Địa Ưu Vật, Khốn Chỉ Thành Khiên.

Bích Linh Cổ Ấn, cản hết lại cho ta.

Ầm ầm, đùng

Một trận nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, linh lực cuồn cuộn toả ra mạnh mẽ đánh bay tất cả những ai đang đứng trong phạm vi hơn trăm mét vuông quanh đó.

May mắn là Tuấn Anh cùng Tố Tâm lại không hề chịu chút thương tổn nào, hai thân thể có chút nhỏ gầy vẫn cứ như vậy mà sừng sững đứng ở giữa trung tâm của vụ nổ không hề nhúc nhích.

- Khụ khụ.

Tên tiểu tử kia... vậy... vậy mà lại không bị chút ảnh hưởng nào sao?

Khụ khụ...

- Hắn... hắn cũng quá mức kinh người rồi...

- Không đúng, các ngươi mau nhìn xem, cái ả Tố Tâm kia cũng không có bị năng lượng bạo động đánh văng ra ngoài nữa.

- Hả?

Sao... sao lại như vậy?

Lồm cồm bò dậy từ trong đống đổ nát, Bàng Lâm hai mắt như phún ra lửa nhìn chằm chằm chiếc gương đồng màu đỏ đậm đang treo lơ lửng trên đầu hai người Tố Tâm.

Hơn ai khác hắn đã thấy rất rõ, lúc trước chính là do chiếc gương này phóng ra một vầng sáng màu đỏ hồng phản ngược trở lại toàn bộ công kích của đám đệ tử Thiên Đao Quán.

Huống hồ, ngay cả chiếc bình ngọc vốn là hạ phẩm pháp khí có uy lực không hề yếu kém của Bạch Huyền cũng bị vầng sáng kia chiếu trúng, hơn nữa còn khiến cho bình ngọc vỡ nát thành nhiều mảnh.

Cho đến vừa rồi, lại chính là chiếc gương này toả ra vầng sáng màu máu ngăn lại sự xung kích của lực lượng bạo toái, hoàn toàn không để cho hai người kia chịu lấy chút tổn thương nào.

Biết rằng chiếc gương đồng màu đỏ sẫm rất có thể chính là một món trung phẩm pháp khí, thậm chí phẩm cấp còn có thể cao hơn.

Bàng Lâm lúc này tuy rằng đã có chút sợ hãi, thế nhưng sâu trong thâm tâm của hắn lại nhiều hơn một loại cảm giác ghen ghét cùng đố kỵ.

Hắn đường đường là ngoại môn đại sư huynh của đám đệ tử Thiên Đao Quán, tương lai năm năm sau rất có thể sẽ được tiến vào đại thế giới, thậm chí là trở thành đệ tử tông môn của những đại phái lớn.

Thế nhưng, trong tay hắn lại chỉ có hai kiện trung phẩm pháp khí cỏn con, ngay cả đến một kiện thượng phẩm pháp khí cũng chưa từng được nhìn thấy.

Những món pháp bảo này, nếu như đem đi so với chiếc gương màu đỏ đậm của tên tiểu tử trước mắt thì quả thật là không đáng nhắc tới.

Chỉ có điều, ngay tại lúc hắn muốn tiến lên tiếp tục công kích thì từ xa đã truyền đến không ít những tiếng xé gió, biết rằng người của Tử Vân Tông đã đuổi tới nơi, vậy nên Bàng Lâm chỉ còn cách vội vàng dẫn người rời đi.

Bạch Huyền vốn cũng định chạy trốn, thế nhưng bản thân bị Khốn Yêu Phược trói chặt, linh lực không ngừng bị suy yếu, cho dù có muốn chạy thì cũng chạy không nổi.

Trông thấy người tới, Tố Tâm lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, thế rồi cả người cũng bởi vì cạn kiệt linh lực mà ngã nhoài ra đất.

Ngay lúc bản thân sắp ngất đi, Tố Tâm chỉ kịp hướng về phía đám người đang chạy tới thì thào cố nói.

- Trần trưởng lão, các người cuối cùng cũng tới rồi.

Đưa... đưa vị tiểu bằng hữu này theo, chính... chính là hắn đã cứu đệ tử...

Nhìn thấy một ông lão râu tóc bạc phơ nhanh chóng đỡ lấy rồi đút cho Tố Tâm một viên thuốc tròn tròn, cậu bạn Tuấn Anh rất tự giác mà đứng lủi sang một bên âm thầm than thở.

- Phù, may là trước khi mấy người này tới mình đã kịp giấu chiếc gương kia đi.

Nếu không thì không biết mấy người này có nổi máu tham lên rồi giết luôn cả mình để cướp của không nữa.

Lại nói, lần này cậu thành công cứu được thủ tịch ngoại môn đại sư tỷ của mấy người Tử Vân Tông, cộng thêm bản thân lại không có ai thân thích, tuổi đời cũng còn rất nhỏ.

Cho nên, lúc này Tuấn Anh chính là vừa bị dụ dỗ mời chào, vừa là bị ép buộc mà phải cắn răng đi theo mấy người Trần trưởng lão kia quay trở về Tử Vân Tông.

((( Truyện đăng trên Wattpasd, mọi người nhớ thả sao và bình chọn cho mình nha, love you)))