Trai Việt Tu Tiên Ký

Chương 1: Bảo vật giữa Man hoang




Ầm...

Một tiếng một nổ lớn đột ngột vang lên giữa mảnh không gian u tĩnh rộng lớn.

Thiên địa biến sắc, thời không như bị khóa chặt, ngay cả từng tia sáng do ánh nắng trên cao trải ra cũng bị tiếng nổ lớn kinh thiên động địa làm cho nhạt nhòa.

Giữa vùng đại địa mênh mông hoang vắng, một cỗ năng lượng cuồng bạo khổng lồ tựa như bão táp bất chợt nổ ra nhấn chìm toàn bộ những gốc cây lớn cao đến cả trăm thước mọc thưa thớt trên dải đất cằn cỗi.

Vô vàn những khối đá lớn nhỏ do núi cao trong vòng bán kính mấy chục dặm vuông xung quanh bị chấn vỡ ầm ầm rơi xuống, từng lớp bụi đất giống như trăm ngàn luồng sương mù màu nâu sẫm dày đặc bốc lên toả dần ra bốn phía.

Những tưởng với lực lượng khủng bố như vậy của trận nổ lớn thì mảnh không gian hoang vắng nơi đây sẽ phải đón nhận cảnh tượng bị tàn phá vô cùng thảm trọng.

Thế nhưng, sau khi vô vàn đá vụn cùng luồng năng lượng cuồng bạo kia nổ ra, ở tại một nơi giữa trung tâm của tầng mây bụi dày đặc chợt có một lớp màn ánh sáng màu đỏ nhạt bất ngờ xuất hiện rồi mạnh mẽ đem tất cả những dư chấn đến gần lãnh địa của nó phản hồi ngược trở lại.

Nhìn kỹ mới thấy, ở giữa lớp màn ánh sáng màu đỏ hồng kia thế nhưng lại chính là một cái Gương lớn có phần hơi cũ kỹ, đường kính ước chừng phải lớn hơn một trượng đang chậm rãi quay tròn.

Chiếc gương này nằm lơ lửng ở giữa mảnh đại địa hoang vu, ngoại trừ duy nhất một mảnh gương đồng màu đỏ đậm đang từ từ quay tròn ra thì cũng chẳng hề có đế gỗ hay giá gương đỡ.

Mà nhìn kỹ thì dáng vẻ của nó trông cũng chỉ lớn hơn gấp mấy chục lần so với một chiếc gương đồng bình thường mà thôi, tuyệt nhiên là không có gì đáng chú ý cả.

Chỉ có điều, chiếc gương đồng này vậy mà lại không phải có màu vàng đỏ giống như bình thường.

Hơn nữa, chiếc gương đồng này cũng không có sắc đỏ hồng như ngọc thạch hay là tươi thắm như máu nóng vừa mới chảy ra, mà màu sắc vốn có của nó lại chính là một loại màu sắc đỏ đậm kỳ dị, nhìn qua có phần giống với một loại màu sắc được cô đọng nên từ vô vàn những giọt máu tươi chảy ra đông đặc lại mà tạo thành.

Chiếc gương này bên ngoài rìa khắc hình ba mươi sáu cánh hoa sen, phân thành ba tầng lớn nhỏ khác nhau, mỗi một tầng đều có mười hai cánh hoa xen kẽ xếp chồng tạo thành hình dạng giống với một đóa hoa Sen vừa mới nở rộ.

Đáng nói là, ở tại phía trên của mỗi một phiến cánh hoa bên ngoài gương đồng đều có vẽ chi chít một loại phù văn nào kỳ quái nào đó, dưới ánh nắng chói chang không ngừng tán xạ ra chút ánh vàng nhạt ảm đạm.

Có điều, tuy hình dạng có phần đặc biệt là thế, nhưng từ trên chiếc gương đồng này vậy mà lại toả ra một loại khí tức vô cùng khủng bố, ngay cả một lớp màn sáng mỏng manh do tấm gương này phóng ra cũng đã có thể nhẹ nhàng phản hồi trở lại toàn bộ những dư chấn cuồng bạo vừa lan tới gần với nó.

Ở trên cao, giữa những tầng mây bụi lúc này cũng đang có năm con yêu thú khổng lồ lớn đến cả chục trượng không ngừng tranh đấu, lông vũ cùng với vảy vụn rơi vãi tung bay đầy trời.

"Um mo"

Một tiếng rống giận mang theo sự đau đớn vang lên khiến cho không gian xung quanh như bị ép cho rạn vỡ, một loại yêu thú với thân hình to lớn tựa như một con đại xà nhưng lại mọc ra một chiếc đầu trâu chợt mở miệng quát lớn.

- Đám khốn kiếp các ngươi, đây rõ ràng là bảo vật do ta cực khổ tìm ra trước, các ngươi vậy mà lại muốn chạy tới đánh chiếm bảo vật của ta sao?

"Khặc khặc khặc"

Tiếng cười khàn đầy quỷ dị thoát ra từ trên người của một con yêu thú khác có hình dạng gần giống như chim Hạc, chỉ là đầu yêu thú này thế nhưng toàn thân lại phủ đầy một lớp lông màu đen xám không ngừng bốc lên từng luồng khói mỏng màu xanh nhạt.

- Khặc khặc...

Lão Ngưu à, ta nói ngươi nghe.

Tuy bảo vật này là do ngươi nhìn thấy trước, nhưng nơi đây là giữa Man hoang, cũng không phải là Ngưng Hoả Vực của ngươi...

- Càng huống chi trời sinh bảo vật vô chủ, ngươi thế nhưng còn chưa có chân chính trở thành chủ nhân của bảo vật đâu.

Chúng ta cho dù có tới cướp đoạt thì cũng không có gì là sai cả.

Ha ha ha ha.

"Kréc"

Đầu quái điểu kia vừa mới dứt lời thì một con chim Khổng Tước to lớn toàn thân lấp lánh bảo quang ngũ sắc cũng đồng thời bay tới, sau khi hót lên một tiếng liền nghe nó phát ra thanh âm của nhân loại đáp.

- Chỉ là một đầu Xích Lân Địa Ngưu Mãng biến dị của Hỏa Mãng tộc mà thôi, cho dù có cường đại hơn nữa thì đã sao chứ?

Nói nhiều với hắn làm gì, Thôn Thiên Tước, Tam Thủ Ma Lang, Hắc Ma Song Sát, ba tên các ngươi cũng đừng giữ sức nữa, mau đem hết toàn lực ra đối phó với con Ngưu Mãng này đi.

Ngũ Sắc Khổng Tước vừa quát xong thì ở giữa tầng mây bụi, một con Sói lớn ba đầu cùng với một con Bọ Ngựa toàn thân một màu đen xám lập tức xuất hiện, trên thân của hai đầu yêu thú này cũng nhanh chóng bùng lên những luồng linh lực cuồng bạo có phần giống như là hỏa diễm đang bốc cháy.

Bên kia, con quái điểu toàn thân không ngừng tỏa ra vụ khí màu xanh nhạt cũng vung lên cặp cánh lớn, từng trận gió lốc cuồn cuộn bốc lên thổi tung đất đá vụn nát khiến cho tầng mây bụi lại càng thêm phần dày đặc hơn.

Toàn bộ năm đầu yêu thú này đều to lớn đến kinh người, chỉ cần cặp cánh của chúng vung lên thôi cũng đã đủ để che khuất đi cả ánh mặt trời ở trên cao, lực lượng thân thể bậc này thật sự là quá mức cường đại, thậm chí có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung cũng chẳng thừa.

Ầm ầm

Đất đá tung bay, mây bụi dày đặc, đại địa bởi vì hứng chịu những dư chấn cuồng bạo do năm đầu yêu thú này tạo ra mà đã xuất hiện đầy những đường nứt vỡ sâu không thấy đáy.

Chỉ có điều, phàm là những gì đến gần phạm vi mười trượng xung quanh chiếc gương đồng màu đỏ sậm thì đều bị lớp màn sáng mỏng manh kia bắn ngược trở lại, ngay cả một chút công kích nho nhỏ của đá vụn cũng không thể nào xuyên qua được tầng bảo quang này.

Giữa không trung, tuy là đang kịch liệt giao chiến nhưng năm đầu yêu thú khổng lồ kia vẫn không quên chú ý tới cảnh tượng kỳ dị bên phía chiếc gương đồng màu đỏ sậm.

Thôn Thiên Tước chính là kẻ lên tiếng trước tiên, thanh âm khàn đặc hệt như bị vướng một thứ gì đó ở trong cổ họng càng khiến cho người nghe cảm thấy rùng mình khó chịu.

- Khặc khặc khặc.

Chiếc gương kia vậy mà lại có thể toả ra bảo quang phản hồi lại hết thảy mọi dư chấn lan tới gần, đây tuyệt đối là bảo vật có từ thời thượng cổ.

Khặc khặc, lão Ngưu Mãng à, ngươi không ngăn nổi chúng ta đâu...

Bùm

Đáp lại lời chế giễu của Thôn Thiên Tước chính là một cái quật đuôi nặng nề mang theo lực lượng cường hãn của Xích Lân Địa Ngưu Mãng, từng mảnh vảy rắn màu đỏ sậm cũng bởi vì dùng lực quá mạnh mà thoáng hiện ra vài vết nứt nhỏ.

Răng rắc... phập

Bất ngờ bị chiếc đuôi rắn đỏ sậm quật mạnh lên người, Thôn Thiên Tước vốn vừa mới buông lời cười nhạo Xích Lân Địa Ngưu Mãng xong liền bị đầu Ngưu Mãng này đánh cho rớt xuống, cả thân thể cứ như một tảng thiên thạch mà ghim sâu vào trong đại địa hoang vắng.

Ầm ầm, đùng

Thế nhưng, cũng bởi vì vừa mới thành công đánh rơi quái điểu kia xong, cho nên Xích Lân Địa Ngưu Mãng mới có chút mất cảnh giác mà bị con Bọ Ngựa toàn thân đen xám âm thầm mai phục ở một bên chém trúng, vảy rắn màu đỏ sậm ngay lập tức bị tróc ra khiến cho máu tươi không ngừng chảy xuống.

"Um mo"

Nhìn thấy đầu Ngưu Mãng trước mặt đã bị Hắc Ma Song Sát chém trúng, Ngũ Sắc Khổng Tước vốn đang bay lượn trên không trung cũng vội vung lên hai cánh của mình ngưng tụ thành hàng trăm lưỡi đao gió màu xanh nhạt phóng tới.

Mỗi một nơi mà đao phong đi qua, không gian ở đó lập tức xuất hiện vô số những tiếng rít gào sắc bén.

Lúc này, Tam Thủ Ma Lang ở bên kia cũng bắt đầu hành động, chỉ thấy ba chiếc đầu Sói đồng loạt mở miệng phun ra ba luồng hào quang màu tím đậm.

Kế đến, chiếc đầu lớn ở chính giữa liền lập tức dung hợp cả ba luồng hào quang kia lại rồi đem chúng ngưng tụ thành một quả cầu năng lượng lớn chừng hơn một trượng đẩy về phía Xích Lân Địa Ngưu Mãng.

Cảm nhận được luồng năng lượng cuồng bạo ẩn chứa bên trong khỏa quang cầu đang chậm rãi toả ra khiến cho Xích Lân Địa Ngưu Mãng vốn trước đó còn có điểm trấn tĩnh cũng phải rùng mình cẩn thận dè chừng.

Thân bị hãm ở giữa vòng vây, Xích Lân Địa Ngưu Mãng chân chính trở thành mục tiêu cho những đòn công kích của đám yêu thú kia, quang cầu cùng phong nhận không một chút lưu tình chậm trễ mà ầm ầm phóng tới.

Chỉ là, ngay vào lúc công kích của hai con yêu thú kia sắp sửa đánh lên trên thân thể của Xích Lân Địa Ngưu Mãng thì con mãng xà to lớn này cũng chợt chuyển mình một cái.

Huyết sắc quang mang loé lên, Xích Lân Địa Ngưu Mãng bởi vì bản thân bị vây công mà phẫn nộ há miệng phun ra mấy dòng nham thạch nóng cháy cản lại công kích của Ngũ Sắc Khổng Tước cùng Tam Thủ Ma Lang.

Ầm ầm ầm

Bởi vì sớm đã nhận ra, nếu như bản thân Xích Lân Địa Ngưu Mãng không dồn lực đánh trả, vậy thì rất có thể hôm nay chính nó sẽ là kẻ bị đám yêu thú này hợp lực giết chết.

Do đó, sau một cái quẫy đuôi thật mạnh thì liền thấy Xích Lân Địa Ngưu Mãng điên cuồng phun ra hoả khí để chống lại hai đòn công kích bất ngờ của Ngũ Sắc Khổng Tước và Tam Thủ Ma Lang.

Đùng đùng đùng đùng

"Grào"

Từng tiếng rống giận cùng với thanh âm nổ lớn nhất thời vang vọng khắp cả mảnh không gian hoang vắng, năm con yêu thú cứ như vậy mà điên cuồng lao vào đánh giết lẫn nhau vô cùng kịch liệt.

Tuy là lấy một địch bốn, thế nhưng Xích Lân Địa Ngưu Mãng lại không hề có dấu hiệu nào là đang rơi vào thế yếu, thậm chí nó còn thành công đánh bị thương bốn tên yêu thú còn lại.

Vốn bản thân chính là một dạng yêu thú biến dị mang trong mình hoả khí cực kỳ cuồng bạo, hơn nữa nơi đây dù sao cũng là đại địa hoang vu, không khí khô cằn cùng với sức nóng của nhiệt độ lại càng làm cho hoả khí thêm phần bá đạo.

Huống chi, xung quanh đây còn có dung nham nóng rực từ dưới lòng đất không ngừng phun trào lên trên hệt như thuỷ triều liên tục đốt cháy, đến ngay cả bộ lông đuôi lộng lẫy của Ngũ Sắc Khổng Tước cũng bị hoả diễm do Xích Lân Địa Ngưu Mãng phun ra đốt cháy hơn phân nửa.

Những thứ này lại càng là minh chứng cho sự cường đại cũng như tính cách bá đạo của đầu Xích Lân Địa Ngưu Mãng biến dị này.

Mặc dù là vảy cứng trên thân bị đánh cho bong tróc không ít chỗ, thậm chí có nhiều nơi còn là tình trạng máu thịt đầm đìa chảy ướt cả một vùng đất đá.

Thế nhưng, dù sao thì Xích Lân Địa Ngưu Mãng cũng đã thành công đánh nát một cái đầu của Tam Thủ Ma Lang, còn về phần Hắc Ma Song Sát thì cũng đã bị đuôi rắn thô cứng quật gãy mất một bên càng nhọn sắc bén.

Nhìn cuộc chiến chỉ còn lại bản thân là chưa phải chịu qua thương tích gì quá mức nghiêm trọng, vì vậy, lúc này chợt thấy Thôn Thiên Tước khẽ đảo đôi tròng mắt trắng xám một chút rồi mặc cho bốn tên yêu thú kia đang vây công lẫn nhau mà vỗ cánh hướng thẳng về phía chiếc gương đồng màu đỏ sậm kia lao vút tới.

Vốn đang kịch liệt giao chiến cùng với bốn yêu thú khác, nhưng may mắn là Xích Lân Địa Ngưu Mãng trong lúc vô ý liền trông thấy hành động bất ngờ của Thôn Thiên Tước.

Vì vậy, ngay khi thân thể to lớn của nó xuyên qua tầng sáng trong suốt thì bốn tên yêu thú vốn đang giao chiến cũng phải thoáng ngừng lại.

Nhìn móng vuốt sắc nhọn của Thôn Thiên Tước đã rất gần với chiếc gương đồng, bốn đầu yêu thú này tuy là ai nấy cũng đều có một thân lực lượng vô cùng cường đại nhưng lại không biết phải làm sao cho được.

Có điều, ngay khi móng vuốt sắc nhọn chỉ còn cách lớp màn sáng bên ngoài gương đồng chừng hơn mười thước, thì bất chợt lại nghe thấy một tiếng bò rống đầy giận dữ cùng với thanh âm nổ lớn của mặt đất đột ngột vang lên.

"Um mo"

Đã hoàn toàn bị kích động, Xích Lân Địa Ngưu Mãng lập tức há miệng phun ra một cột dung nham nóng cháy bắn thẳng về phía Thôn Thiên Tước, thanh âm ẩn chứa đầy nộ ý cũng theo đó mà truyền ra lan khắp trong không gian rộng lớn.

- Khốn kiếp, con chim thối nhà ngươi dám nhân lúc chúng ta giao chiến mà chạy đến cướp đoạt bảo vật sao?

Hừ, đừng có hòng qua mắt ta.

"Kréc"

Bị công kích bất ngờ của Xích Lân Địa Ngưu Mãng dọa cho kinh hãi, cho nên tuy rằng Thôn Thiên Tước vốn có tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn nhưng cũng khó lòng mà né tránh.

Chỉ thấy con quái điểu này kêu lên một tiếng đầy đau đớn rồi nhân cơ hội mượn nhờ lực đẩy của cột nham thạch mà bay nhanh hơn về phía chiếc gương đồng.

"Um mo"

Thấy rằng bản thân không những không ngăn được Thôn Thiên Tước mà còn vô ý trợ giúp cho đầu quái điểu này thêm một chút sức lực, Xích Lân Địa Ngưu Mãng lúc này gần như đã phẫn nộ đến cực điểm mà gầm lên.

- Nhanh, mau cùng ta ngăn hắn lại, hắn muốn nhân cơ hội này độc chiếm bảo vật.

Chúng ta tuyệt đối không được để cho hắn toại nguyện, mau.

Hai mắt loé lên chút lam quang, Ngũ Sắc Khổng Tước nghe tiếng quát lập tức rung mạnh hai cánh, sau đó chợt có vô vàn những sợi lông vũ từ trên hai cánh tách ra hóa thành mấy ngàn thanh đoản kiếm lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng thẳng về phía Thôn Thiên Tước.

Mà hai tên Tam Thủ Ma Lang cùng với Hắc Ma Song Sát vốn cũng đã thụ thương nghiêm trọng, vậy nên chỉ thấy hai đầu yêu thú này một là ngưng tụ quang cầu màu tím đánh tới, một là đem đoạn càng lớn vừa mới rơi ra từ trên chiếc chân trước phóng mạnh về phía quái điểu.

Mắt thấy nếu như bản thân vẫn cứ tiếp tục liều lĩnh thì rất có thể sẽ phải nhận lấy kết cục hình thần câu diệt, bởi vậy lúc này chợt thấy Thôn Thiên Tước nghiêng mình một cái nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi công kích của bốn đầu yêu thú đang đánh tới.

Nhưng ngặt nỗi là đầu yêu thú này cũng đã quá đánh giá thấp linh tính của chiếc gương đồng.

Ngay vào lúc những đòn công kích của bốn đầu yêu thú đánh tới, Thôn Thiên Tước bởi vì ở vào tình thế bắt buộc phải lựa chọn né tránh nên đã vô tình gây ra đại họa.

Hơn nữa, do phương hướng dự trù ban đầu bị đánh lệch, cho nên Thôn Thiên Tước mới không kịp chú ý đến điểm này mà thoáng để cho thân thể của mình bay gần sát với tầng sáng mỏng bên ngoài chiếc gương đồng.

Tuy là còn cách bản thể của chiếc gương một đoạn chừng cả chục trượng, hơn nữa cũng chưa có chân chính chạm đến bảo vật, thế nhưng cảnh tượng xảy ra tiếp theo lại khiến cho cả năm đầu yêu thú vốn xưng vương xưng bá ở tại Man Hoang này phải kinh hãi khiếp sợ.

Lúc này, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu đỏ đậm loé lên, sau đó, dưới con mắt trừng lớn của đám yêu thú, một đầu quái điểu với danh hào Thôn Thiên liền bị một luồng ánh sáng chói lóa màu đỏ hồng từ trên chiếc gương đồng chiếu trúng.

Ngay khi ánh sáng đỏ dần tắt, Thôn Thiên Tước vậy mà bỗng đột nhiên an tĩnh lại, hai mắt của nó không biết cũng đã chuyển thành màu huyết sắc từ lúc nào.

Thế rồi, sau khi bị ánh sáng của chiếc gương đồng chiếu trúng, Thôn Thiên Tước liền thét lên hai tiếng kêu thảm thiết rồi vung cánh bay thẳng lên trên trời cao.

"Kréc... kréc"

Bùm

Tiếng kêu vừa dứt thì thân hình to lớn của Thôn Thiên Tước bỗng đột nhiên phát nổ, vô vàn những vụn máu cùng lông vũ tựa như là mưa rơi rả rích chầm chậm nhuộm thắm cả khoảng không u tĩnh.

Lúc này, đại địa hoang vu vốn đang là chiến trường của mấy đầu yêu thú liền trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ, giữa mảnh không gian hoang vắng nặng nề, tất thảy mọi thứ cứ như là chìm sâu vào trong một tầng áp lực đè nén đến khó chịu.

Một lúc sau, thân thể vốn đã bị nổ tung thành trăm ngàn khối thịt vụn của Thôn Thiên Tước chợt nhanh chóng ngưng tụ lại hình thành nên vô vàn những điểm sáng màu xanh xám.

Trước đó vẫn còn đang giao chiến kịch liệt đến mức ngươi chết ta sống, thế nhưng bất ngờ lại trông thấy cảnh tượng kinh khủng bậc này không khỏi khiến cho mấy đầu yêu thú ở đang lơ lửng trên không trung bị doạ cho một trận không dám động đậy.

Chừng nửa khắc sau, một cỗ khí tức mạnh mẽ cùng hoang dại giống như là đến từ thuở hồng hoang lập tức toả ra, vài tia khí tức còn sót lại của Thôn Thiên Tước cùng những mảnh vụn vừa mới ngưng kết thành chợt biến thành một làn sương máu bay thẳng vào trong gương đồng.

Trong không gian u tĩnh không một tiếng động, bốn đầu yêu thú với con mắt mở lớn như muốn văng ra ngoài không dám thở mạnh, tất cả dường như đang bởi vì sự việc vừa mới diễn ra ngay trước mắt mà vô cùng kinh hãi.

Vào lúc này, có thể nghe rất rõ tiếng từng cơn gió nhẹ thổi qua kéo lăn vài viên đá nhỏ trên mặt đất nứt vỡ, xen kẽ còn có thanh âm lách tách do thịt vụn cùng lông vũ rơi xuống tạo thành.

Sau cùng, khi ánh sáng màu đỏ đậm hoàn toàn thu liễm thì giữa trung tâm của chiếc gương đồng liền xuất hiện một chiếc lông vũ màu đen xám dài chừng hơn một thước đang bị từng tia linh khí màu đỏ hồng giống như là tơ nhện quấn chặt.

Trông thấy kết quả trước mắt không khỏi khiến cho bốn đầu yêu thú thoáng chốc trở nên cứng đờ, dù sao thì lấy thực lực của Thôn Thiên Tước đã có thể sánh cùng với một tu giả Thần Phách Cảnh sơ kỳ của nhân loại ở tiểu thế giới này rồi.

Vậy mà, chỉ bị luồng ánh sáng màu đỏ hồng do chiếc gương đồng kia phóng ra chiếu trúng thôi cũng đã đủ để cho đầu quái điểu này bị nổ chết rồi.

Đến cuối cùng còn bị chính món bảo vật mà bản thân thèm muốn nhất hại chết, trên thế gian cũng chỉ còn sót lại một cọng linh vũ ảm đạm.

"Đùng"

Tâm trí như bị búa tạ đánh mạnh một cái, cả bốn đầu yêu thú rất nhanh sau đó liền không hẹn mà cùng quay đầu bỏ chạy thục mạng.

Có điều, sợ hãi cùng hoảng hốt là vậy, thế nhưng trong lúc mấy đầu yêu thú đua nhau bỏ chạy thì vẫn có một cặp mắt màu lam tím thoáng loé lên chút ánh sáng mưu tính kỳ dị.

Lần này đám yêu thú ai nấy cũng bị thương không nhẹ, huống chi Xích Lân Địa Ngưu Mãng càng là thụ thương thế cực kỳ nghiêm trọng.

Vậy nên, ngay khi nhìn thấy thảm trạng của Thôn Thiên Tước thì đầu yêu thú này liền chọn cách từ bỏ để thoái lui quay về tu dưỡng, tạm thời bỏ qua cho món bảo vật cường đại bậc này.

Tuy là Tam Thủ Ma Lang cùng Hắc Ma Song Sát cũng có cùng suy nghĩ với Xích Lân Địa Ngưu Mãng, thế nhưng Ngũ Sắc Khổng Tước thì lại không hề có ý nghĩ như vậy.

Nó thân là hậu duệ của Khổng Tước Đại Minh Vương, trong người còn có một tia huyết mạch cao quý chưa thức tỉnh, nếu như có thể thành công thức tỉnh tia chân huyết kia thì sẽ không thua kém gì so với huyết mạch của Phượng tộc.

Lại nói, mặc dù là linh vũ trên người đã bị dung nham của Xích Lân Địa Ngưu Mãng đốt cháy đi không ít, nhưng may mà trên người nó còn cất giấu một cọng chân vũ của yêu thú hoả hệ Hoả Linh Hạc vô cùng cường đại, cho nên Ngũ Sắc Khổng Tước vẫn là kẻ chịu ít thương tổn nhất.

Vốn cọng chân vũ này là nó vô tình đoạt được trong một toà di tích mộ phủ cách đây không lâu, mà trời sinh Hoả Linh Hạc yêu thích hoả diễm, bởi vậy mà Ngũ Sắc Khổng Tước mới có thể tránh được sự công kích bá đạo do nham thạch của đầu Ngưu Mãng kia phóng ra.

Cẩn thận trốn ở một bên chờ cho đám Xích Lân Địa Ngưu Mãng đi xa, sau khi xác nhận xung quanh trăm dặm đã không còn khí tức của ba đầu yêu thú kia nữa thì lúc này Ngũ Sắc Khổng Tước mới chậm rãi lộ ra chân thân của mình.

Sau một tia sáng xanh loé lên, một con chim Khổng Tước năm màu cao đến gần ba trượng liền vỗ mạnh hai cánh chậm rãi bay tới gần vị trí màn sáng trong suốt phía bên ngoài của chiếc gương lớn.

Sau khi đứng xuống mặt đất, lại xác nhận nếu không phải đến quá gần với chiếc gương kia thì lớp màn sáng màu đỏ hồng bên ngoài này cũng không có gì nguy hiểm.

Vì vậy đầu Khổng Tước này cũng không nghĩ nhiều nữa mà ung dung cất bước đi xuyên qua tầng sáng bán trong suốt.

Nhưng dẫu sao cũng có lời cảnh tỉnh từ kết cục của Thôn Thiên Tước trước đó, nên đầu Khổng Tước này cũng phải thận trọng mà dừng lại ở trước chiếc gương đồng chừng mười thước.

Hé miệng phun ra một cọng lông vũ màu đỏ hồng dài chừng hơn nửa thước, lại để mặc cho linh vũ trôi nổi trước mắt, Ngũ Sắc Khổng Tước sau khi hiện thân liền thốt ra một tiếng cười lạnh tự nói.

- Hừ, mấy tên các ngươi toàn là một đám phế vật tham sống sợ chết.

Bảo vật bậc này nếu như có thể đạt tới tay thì còn sợ gì không thể tiến vào đại thế giới nữa chứ?

Nói rồi chỉ thấy đầu Khổng Tước này thận trọng bước từng bước về phía chiếc gương đồng màu đỏ đậm, đôi cánh khẽ vung vẩy liền tạo ra một tầng lam quang bao phủ lấy thân thể của nó vào giữa.

Chậm rãi đem một mũi tên sắc nhọn thuần một màu tím đậm điêu khắc đầy những đạo phù văn kỳ bí từ bên trong nội thể triệu hoán ra, Ngũ Sắc Khổng Tước sau đó chợt há miệng quát khẽ.

- Hừ, cho dù ngươi có thể phản hồi ngược lại công kích thì đã sao, mũi Phá Hồn Tiễn này của ta chính là trung phẩm pháp khí chuyên dùng để phá vỡ các loại phong ấn cùng kết giới.

Lần này ta nhất định phải đoạt được ngươi vào tay.

Ha ha ha ha...

Dứt lời liền thấy hai cánh của Khổng Tước run lên, mũi tên sắc nhọn lập tức biến lớn rồi giống như là muốn đem không gian xuyên thấu mà phóng thẳng về phía chiếc gương đồng.

Trong lòng không ngừng cười thầm, lại nghĩ bảo vật lần này chắc chắn sẽ rơi vào tay, vậy nên Ngũ Sắc Khổng Tước liền đem cặp cánh lớn thu lại rồi đứng ở một bên chuẩn bị đón nhận thành quả của mình.

Chỉ là nó trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới, ngay khi mũi tên mang theo uy thế kinh người kia sắp chạm đến chiếc gương đồng đỏ sẫm thì bất ngờ lại nảy sinh một hồi dị biến.

Lúc n chỉ thấy chiếc gương đồng vốn đang lặng yên trôi nổi cách mặt đất chừng hơn một trượng chợt xoay tròn kịch liệt, sau đó cả tấm gương lớn liền ngừng lại rồi hướng mặt gương ra ngoài hoàn toàn đối diện với mũi tên màu tím đậm.

Tiếp đến, từ trên mặt gương cũ kỹ chợt hiện lên đầy những phù văn kỳ dị màu vàng nhạt, ánh sáng màu đỏ hồng giống như khi chiếu trúng thân thể của Thôn Thiên Tước cũng dần dần xuất hiện.

Một cột sáng đỏ tươi như máu lập tức từ trong giữa tấm gương lớn phóng thẳng ra ngoài đánh mạnh lên trên đầu mũi tên, năng lượng cuồng bạo mang theo chút cảm giác tà dị rất nhanh đã bám lên trên mũi tên của Ngũ Sắc Khổng Tước.

Thời gian trôi qua còn chưa đến một nhịp thở, mũi tên vốn trước đó còn mang theo sự sắc bén kinh người liền bị luồng ánh sáng màu đỏ tươi cắn nuốt rồi ăn mòn đến mức không còn sót lại một chút gì.

Mũi này tên vốn dĩ là một kiện trung phẩm pháp khí, vậy mà ngay cả muốn tạo thành một dấu vết mờ nhạt lên mặt gương đồng cũ kỹ cũng không thể làm được.

Thân thể không ngừng run rẩy, Ngũ Sắc Khổng Tước liếc nhìn kiện pháp khí trung phẩm mà bản thân đã phải vất vả lắm mới có thể đoạt được từ trong một cái di tích mộ phủ nháy mắt biến thành tro bụi.

Ánh mắt hiện lên nét hoảng loạn, thế nhưng trong lòng của Ngũ Sắc Khổng Tước lại vô cùng vui mừng vì nó có thể chắc chắn rằng phẩm cấp của chiếc gương đồng này hơn xa mũi tên màu tím kia.

Nhưng dù sao cũng đã mất đi một kiện trung phẩm pháp khí, vậy nên chợt nghe Ngũ Sắc Khổng Tước giận dữ quát lớn.

- Khốn kiếp.

Lần này đã không đoạt được bảo vật thì thôi đi, lại còn khiến cho Phá Hồn Tiễn của ta bị huỷ mất, quả thật là quá mức xui xẻo mà...

Tốn thời gian chừng mấy khắc để suy nghĩ, sau đó chợt nghe đầu Ngũ Sắc Khổng Tước này trầm giọng quát nhỏ.

- Hừ, không phải là ngươi có thể khiến cho công kích từ ngoại vật phản hồi ngược trở lại hay sao?

Ta không tin bản thân là hậu đại của Không Tước Đại Minh Vương lại không thể thu phục được ngươi.

Diệt Hồn Quang, diệt sát sinh linh.

Ngũ Sắc Khổng Tước vừa mới quát xong thì liền vung lên hai cánh, sau đó chiếc đuôi dài lộng lẫy vốn đã bị đốt cháy hơn nửa chợt nhanh chóng khôi phục lại như cũ rồi xoè ra, tạo thành hình dạng giống với một chiếc quạt lớn phủ đầy những hoa văn hình con mắt.

Bảo quang lóe lên, trên mỗi một khối hoa văn hình con mắt ngay lập tức phóng ra những tia sáng ngũ sắc xinh đẹp, quang mang tựa như hàng trăm ngàn sợi tơ nhất thời phóng thẳng về phía chiếc gương đồng đỏ thẫm.

Ầm ầm ầm

Một tràng những tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, toàn bộ những tia sáng ngũ sắc sau khi va chạm với chiếc gương lớn liền bị huyết quang của nó tỏa ra bắn ngược trở về.

Sau đó, từng khoả hoa văn xanh tím như những con mắt trên lông đuôi của Ngũ Sắc Khổng Tước cũng theo đó mà bị đánh nát không ngừng bốc cháy.

Như nhận ra bản thân cho dù có liều cả tính mạng cũng không thể nào thu phục được bảo vật, vậy nên sau đó chợt thấy đầu Khổng Tước này tỏ vẻ không cam lòng mà vung cánh lên chuẩn bị bỏ đi.

Thế nhưng, chiếc gương đồng kia dường như cũng có linh tính riêng của chính mình, liên tiếp bị công kích đã hoàn toàn chọc giận nó.

Chỉ thấy ngay vào lúc mà Ngũ Sắc Khổng Tước vung cánh lên chuẩn bị rời đi, thì từ giữa tấm gương cũ kỹ lại đột ngột phóng ra hơn mười sợi dây xích màu đỏ hồng.

Phù văn óng ánh tựa như trăm ngàn những con trùng nhỏ ngay lập tức hiện đầy trên những sợi dây xích, sau đó liền đem những sợi dây xích này biến thành một loại cấm chế trói buộc vô cùng chắc chắn.

Bất ngờ bị chiếc gương đồng kia phản kích, thân thể của Ngũ Sắc Khổng Tước nháy mắt trở nên căng cứng.

Bởi vì ngay vào lúc bản thân bị trói chặt, nó rất nhanh đã cảm nhận được những nơi mà sợi dây xích màu đỏ hồng quấn lấy đang bị ăn mòn với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Hơn nữa, từ những nơi bị dây xích quấn lấy còn không ngừng truyền tới cảm giác đau đớn thấu tận xương cốt, điều này càng khiến cho Ngũ Sắc Không Tước cảm thấy hoảng sợ.

Vội vận linh lực ý đồ đem những sợi dây xích tựa như tơ dính kia chấn nát, thế nhưng, cho dù là nó đã dốc toàn bộ linh lực tại bên trong nội thể, nhưng cũng chẳng thể nào chống lại được sự ăn mòn của những sợi dây xích đỏ tươi kia.

Trong lòng ngầm biết rằng bản thân đã bị chiếc gương đồng cũ kỹ này ghi hận, vậy nên, Ngũ Sắc Khổng Tước bấy giờ chính là đang phải hứng chịu sự trả thù của chiếc gương kỳ quái.

Linh lực cuồn cuộn toả ra dần mất đi liên kết với bản thể, sau đó, tất cả cứ như là bị những sợi xích màu đỏ sậm kia dẫn dắt mà ầm ầm chảy vào trung tâm của chiếc gương lớn, lớp lông vũ xinh đẹp bên ngoài của Ngũ Sắc Khổng Tước cũng nhanh chóng xuất hiện nét cháy xém khô héo.

Hai mắt hằn đầy tơ máu, Ngũ Sắc Khổng Tước kinh hoàng phát hiện ra, bây giờ không chỉ là linh lực mà ngay cả tinh huyết cùng sinh mệnh lực của bản thân cũng đang không ngừng bị chiếc gương đồng kia điên cuồng cắn nuốt.

Vì quá mức kinh hãi cùng phẫn hận, vậy nên lúc này liền nghe Ngũ Sắc Khổng Tước mở miệng gầm lên.

- Khốn kiếp.

Muốn đem toàn bộ tinh huyết của ta cắn nuốt sao?

Đừng hòng, cho dù ta hôm nay có chết cũng quyết phải mang ngươi theo làm đệm lưng.

A...

Ngũ Sắc Khổng Tước đã biết bản thân mình sẽ không thể thoát khỏi kiếp nạn một cách dễ dàng, vì vậy chỉ thấy nó điên cuồng vận chuyển linh lực, ý đồ tự bạo nội đan để đồng quy vu tận cùng với chiếc gương này.

Hơn nữa đầu Khổng Tước này lựa chọn tự bạo nội đan thực ra chính là đang muốn tìm một con đường sống từ trong cõi chết, huống chi bảo vật để hồi sinh lại chân thân máu thịt ở trong tộc của nó cũng không phải là không có.

Bởi vậy, chỉ cần nó có thể an toàn mang theo hồn phách trở về tông tộc thì nhất định có thể giữ lại được một mạng chờ ngày phục hồi.

Chỉ là, Ngũ Sắc Khổng Tước dù sao cũng không có biết chiếc gương đồng này đến cuối cùng là bảo vật dạng gì, uy lực của nó lớn đến nhường nào?

Do đó, kết quả chính là, ngay khi đầu Khổng Tước phun ra viên nội đan của mình, thì mặt gương cũ kỹ vốn đã yên tĩnh chợt điên cuồng phóng xuất ra vô vàn những tia sáng màu đỏ hồng đánh thẳng lên viên nội đan vừa mới xuất hiện.

Đùng đùng đùng đùng

- Không... không thể nào...

Nội... nội đan của ta... không...

Vốn nội đan chính là nơi lắng đọng tinh hoa của cả một đời yêu thú, trong đó càng ẩn chứa một tia sinh cơ của những yêu thú cường đại.

Bởi vậy chỉ cần Ngũ Sắc Khổng Tước tự bạo nội đan thì sẽ có thể nhân cơ hội mang theo thân thể tàn tạ cùng một tia tàn hồn chạy về tông tộc, về sau lại dùng linh dược tẩm bổ liền chắc chắn có thể trùng sinh mà sống lại.

Nhưng chiếc gương đồng này lại quá mức quỷ dị, chẳng những đem Ngũ Sắc Khổng Tước trói lại để rút lấy toàn bộ sinh mệnh mà còn phóng ra huyết quang hủy đi nội đan mà nó nhả ra.

Nay nội đan đã mất, Ngũ Sắc Khổng Tước lập tức kinh sợ mà run rẩy cố sức vùng vẫy, nhưng hành động này của nó cũng đồng nghĩa với việc bị huyết quang do gương đồng tỏa ra cắn nuốt nhanh hơn.

Sau đó lại thấy mặt gương đồng loé lên, một luồng sáng đỏ tươi lập tức phóng ra đem đầu Khổng Tước kia hoàn toàn bao phủ rồi thu vào trong giữa trung tâm của chiếc gương lớn.

- Không... ta không muốn chết...

Không... không...

Ầm

Sau một tiếng nổ lớn, giữa đại địa hoang vắng chỉ còn sót lại thanh âm thảm thiết đang nhỏ dần của Ngũ Sắc Khổng Tước.

Đến khi mặt gương đồng dần dần tối lại, bấy giờ bên ngoài chiếc gương lớn cũng chỉ còn lại một lớp màn sáng màu đỏ hồng mỏng manh trong suốt đang âm thầm nới rộng.

Phía trong mặt gương cũ kỹ, lúc này vậy mà cũng đã nhiều thêm hai sợi lông vũ một đỏ hồng, một lam đậm đang không ngừng bốc lên hai luồng linh vụ nhàn nhạt, nhưng rất nhanh sau đó đã bị từng đạo phù văn màu vàng nhạt phong ấn lại.

Lúc này, ở tại góc khuất phía sau một ngọn núi lớn, một đầu yêu thú thân hình có chút to lớn vội rụt chiếc đầu trâu với cặp sừng dài của mình lại run rẩy nói nhỏ.

- Cái này...

Chiếc gương cổ đó đến cùng là bảo vật gì mà lại lợi hại như vậy chứ?

Ngay cả cái tên Ngũ Sắc Khổng Tước giảo hoạt kia cũng bị bảo quang do nó phóng ra luyện hóa mất.

Nghe đến đó, một con Bọ Ngựa toàn thân đen xám chợt lên tiếng đáp.

- Tấm gương này mới chỉ phóng ra huyết quang đã có thể huỷ đi pháp khí trung phẩm, đây tuyệt đối là bảo vật có uy lực cực kỳ cường đại, rất có thể chính là một món thượng phẩm pháp khí, thậm chí là hạ phẩm linh khí cũng không chừng.

Một con Sói lớn hai đầu vốn vẫn đứng yên ở bên cạnh cũng chợt gật gù đồng ý nói.

- Ngươi nói đúng, có thể hủy đi trung phẩm pháp khí như Phá Hồn Tiễn thì đấy rất có khả năng là thượng phẩm pháp khí, mà có khi còn có thể là một món linh khí hạ phẩm nữa là đằng khác.

Run rẩy nấp sau lưng một ngọn núi lớn, ba đầu yêu thú này chính là ba tên mới vừa rồi vẫn còn đang điên cuồng đánh giết lẫn nhau Xích Lân Địa Ngưu Mãng, Tam Thủ Ma Lang cùng Hắc Ma Song Sát.

Vốn là kẻ địch ngươi sống ta chết, thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng Thôn Thiên Tước bị luyện hoá thì cả ba đầu yêu thú này liền mặc kệ hiềm khích khi trước mà kéo nhau cấp tốc bỏ chạy.

Chỉ là, vào lúc mà đầu Ngũ Sắc Khổng Tước kia âm thầm quay trở lại thì ba tên này cũng lặng lẽ chạy tới muốn nhìn trộm một chút, xem xem tên kia làm sao mà đoạt được bảo vật?

Mãi cho đến khi tên Khổng Tước đó vì kiêu ngạo mà phải chịu cảnh hình thần câu diệt, bọn hắn lúc này mới ý thức được sự việc không hề đơn giản như bọn hắn đã từng nghĩ.

Chiếc gương cổ này chẳng những có uy lực vô cùng quỷ dị mà huyết quang do nó phóng ra cũng là thứ có thể giết chết mấy đầu yêu thú bọn hắn dễ như giết vài con sâu mọt bé nhỏ.

Vảy rắn cùng lông mao dựng đứng cả lên, sau đó ba đầu yêu thú này liền nhanh chóng hoá thành ba vệt sáng tức tốc bay về ba hướng khác nhau.

Nhìn hành động này của ba đầu yêu thú có chút giống như là đang sợ rằng, bản thân nếu nán lại lâu thêm một chút, thì sẽ bị chiếc gương đồng kia đem đi luyện hoá mất vậy.

Rồi thời gian trôi qua, cũng không biết là do ai đem mọi chuyện truyền bá ra bên ngoài.

Chỉ biết, sự tích về một chiếc gương đồng rất có thể chính là một món thượng cổ hạ phẩm linh bảo xuất hiện ở sâu bên trong Man hoang đã được lưu truyền khắp trong tu tiên giới của nơi này.

Thậm chí còn kéo tới không ít tu giả cao tầng tự mình đến xem xét, chỉ có điều, tất cả bọn họ đều là có đi mà không có về, hoặc giả là có cơ may thoát nạn quay trở về tông môn thì cũng đã là thần trí mơ hồ, một thân tu vi gần như mất hết.

Huống chi bọn họ càng chưa từng chân chính nhìn thấy bảo vật, chỉ mới vừa bước vào phạm vi mấy dặm vuông bên trong Man hoang thì đã bị vô vàn những tia sáng màu đỏ hồng từ trên thiên không chiếu trúng khiến cho tâm trí hoàn toàn mất đi khống chế.

Cho dù bọn họ có dùng pháp khí cố gắng ngăn lại năng lực quỷ dị của huyết quang, thì cũng không thể nào xâm nhập sâu vào bên trong để nhìn thấy thượng cổ linh bảo như trong lời đồn được.

Lâu dần nơi sâu nhất của Man hoang liền trở thành cấm địa của tu giả, ngay cả yêu thú cũng không dám tự ý xông vào.

Chỉ là dường như bảo vật bên trong thực sự có linh tính, nếu như yêu thú hay tu giả vô tình đi vào khu vực của nó mà không mang theo ý đồ tìm kiếm bảo vật, vậy thì tầng sáng màu đỏ hồng sẽ tự động thu nhỏ lại ẩn mình đi không hề xuất hiện.

Chính điều này đã giúp cho tu giả hay là yêu thú vẫn có thể tồn tại ở bên trong Man hoang thánh địa một đoạn thời gian dài mà không hề bị huyết quang của bảo vật ảnh hưởng hay bài xích.

Lời đồn về một kiện bảo vật thượng cổ ẩn mình sâu bên trong Man hoang chờ người hữu duyên với nó xuất hiện càng ngày càng lan xa.

Rất nhiều tông phái lớn nhỏ cũng đua nhau xuất hiện ở xung quanh Man hoang, ý đồ một ngày những đệ tử trong tông môn có thể có cơ duyên đoạt được bảo vật.

Chỉ là, bọn họ thế nhưng lại không biết, kiện bảo vật mà bọn họ hết mực ao ước có được ấy sau này lại bị một kẻ vô danh tiểu tốt không phí chút công sức đoạt đi mất.