Trái Tim Thiếu Nữ

Chương 33




Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Tư Duy nghe thấy tiếng bước chân đi lại của Bùi Thầm ở phía bên ngoài.



Cô nhớ lại giọng điệu vui vẻ của mẹ trong điện thoại lúc nãy.



Mạnh Tư Duy bỗng rơi vào im lặng, cùng với đó là sự hoài nghi.



Bởi vì cô về chậm một bước nên không thể biết được nội dung cuộc trò chuyện giữa Bùi Thầm và mẹ trước đó.



Nói không chừng là do mẹ cô- người luôn nhiệt tình thúc giục cô kết hôn đã hiểu sai ý Bùi Thầm muốn biểu đạt.



Giống như việc một người nào đó vô tình bắt gặp nữ thần của mình trên đường, cô ấy chỉ đơn giản là gật đầu chào một tiếng, còn người kia thì đến cả tên đứa con sau này của hai người cũng đặt xong rồi.



Có lẽ Bùi Thầm chỉ khách sáo nói tốt về cô mấy câu, còn mẹ cô thì đã tưởng tượng xong chuyện kết hôn của cô và Bùi Thầm sẽ phải mời những ai rồi.



Mạnh Tư Duy vẫn đang băn khoăn về các khả năng có thể xảy, cuối cùng cô bất ngờ mở cửa phòng ra.



“Công tố viên Bùi.” Mạnh Tư Duy bỗng gọi anh.



Cô thò đầu ra từ trong phòng, nhìn thấy Bùi Thầm vừa mới tắm xong, anh đang mặc một chiếc áo thun trắng, trên vai vắt một cái khăn, tóc anh hơi ướt nên trông có vẻ đen hơn lúc bình thường.



Bùi Thầm dừng bước, anh liếc mắt về phía Mạnh Tư Duy đang thò đầu ra từ khe cửa.



Mạnh Tư Duy nuốt nước bọt, sau khi đấu tranh tư tưởng xong thì quyết định hỏi: “Công tố viên Bùi này, lúc chiều nay, mẹ tôi và cậu... nói chuyện gì vậy?”



Bùi Thầm đứng im, nhìn thấy dáng vẻ nuốt nước bọt của Mạnh Tư Duy.



“Nói chuyện mấy câu.” Anh trả lời cô sau đó hỏi lại, “Cụ thể là cậu muốn nghe cái gì?”



Mạnh Tư Duy: “...”



Muốn nghe xem liệu cậu có nói cái gì khiến mẹ cô nghĩ lệch sang chuyện tình cảm mập mờ hay không.



Mạnh Tư Duy nhận ra bản thân không thể hỏi nổi.



Cô gượng gạo cười trừ một cái sau đó quay trở lại phòng.



Khi chú rùa nhỏ chậm chạp rụt vào trong chiếc mai của mình, khoé miệng người đàn ông nhẹ nhàng cong lên.



...



Kết quả đợt thi vào đội điều tra hình sự của Mạnh Tư Duy vẫn chưa có, nhưng cô vẫn phải qua đó một chuyến để làm thủ tục đơn xin. Sau khi cô nộp thủ tục lên trên, lúc đi ngang qua phòng làm việc của Đại đội điều tra hình sự, cô cảm thấy bầu không khí trong phòng làm việc hơi trầm xuống, tràn ngập sự nghiêm túc.



Tình huống như thế này, thông thường là do có vụ án nào đó khó nhằn hoặc tình huống khẩn cấp xảy ra.



Mạnh Tư Duy gặp Cao Dũng đang đi ra ngoài hút thuốc.



“Anh Dũng.” Cô gật đầu với Cao Dũng rồi thấp giọng chào anh ấy.



Cao Dũng trông thấy Mạnh Tư Duy thì nhớ ra năm nay cô cũng xin điều chuyển đến đội điều tra hình sự, hiện tại đã qua vòng sơ thẩm, bèn hỏi: “ Thi sát hạch xong chưa?”



Mạnh Tư Duy: “Thi xong rồi nhưng vẫn chưa có kết quả.”



Cô nhìn về phía phòng làm việc vắng ngắt sau lưng Cao Dũng, không nhịn được hỏi: “Anh Dũng, có vụ án gì sao?’



Ngón trỏ của Cao Dũng đang kẹp điếu thuốc, thấy Mạnh Tư Duy đứng đây nên anh ấy không châm lửa, nói: “Một đường dây ngầm cho vay nặng lãi, mấy hôm trước bọn chúng đánh chết hai người, bị tóm rồi.”



“Hiện tại lũ tép riu đã lọt lướt, còn con cá lớn thì vẫn đang lẩn trốn, hắn rất cảnh giác với đội trinh sát.”



Mạnh Tư Duy nghe xong thì hơi cau mày: “Vẫn ở trong thành phố sao?”



Cao Dũng: “Ừ.”



“Theo tin báo mới nhất, trên người bọn chúng có khả năng mang theo súng và thuốc nổ tự chế, bởi vì lũ phần tử tội phạm có súng cực kỳ nguy hiểm, nên phía trên ra chỉ thị yêu cầu phải nhanh chóng bắt được kẻ tình nghi về quy án, không được gây hoang mang cho người dân.”



“Các anh em trong đội đã thức trắng mấy đêm rồi.”



Mạnh Tư Duy hiểu rõ khi hành động truy bắt tội phạm, chỉ cần nghi phạm đem theo súng ống, thì đối với các cơ quan công an mà nói, mức độ khẩn cấp và tính nghiêm trọng của vụ án đó hơn hẳn những vụ án khác.



Mạnh Tư Duy: “Không có ảnh của nghi phạm sao?”



Cao Dũng: “Chỉ có ảnh trích xuất từ camera giám sát trước đây, bọn anh đã gửi ảnh qua bên em rồi, mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ nhớ giúp bọn anh để ý nhé.”



Mạnh Tư Duy lập tức gật đầu: “Được ạ, nhất định rồi.”



Cô nhìn thấy quầng thâm dưới mắt và râu ria lún phún trên cằm của Cao Dũng: “Anh làm việc tiếp đi nhé, em không làm phiền anh nữa.”



Cao Dũng xua xua tay với cô: ‘Ừ đi đi.”



Lúc Mạnh Tư Duy quay về phòng làm việc, cô nhìn thấy ảnh mấy tên nghi phạm trong điện thoại.



Là ảnh trích xuất từ camera, hầu như tấm nào cũng hơi mờ, chỉ có thể nhìn được những đường nét đại khái trên khuôn mặt.



Cô lặng lẽ ghi nhớ lại đặc điểm gương mặt của mấy tên nghi phạm này sau đó bỏ điện thoại xuống.



...



Thời gian tan làm về nhà của Mạnh Tư Duy hôm nay cũng tầm tầm của Bùi Thầm, hai người không ai hẹn ai mà trùng hợp đều phải tăng ca, về đến nhà thì trời đã sẩm tối rồi, sau đó gặp nhau trong thang máy.



Bùi Thầm lấy chìa khoá mở cửa, việc đầu tiên khi bước vào là bật đèn.



Mạnh Tư Duy cũng bước theo sau rồi thay giày, nhưng cô còn chưa kịp thay ra, bỗng cảm thấy nguồn sáng trên đỉnh đầu nhấp nháy vài cái, sau đó căn nhà lại chìm vào bóng tối lần nữa.



Mạnh Tư Duy ngẩng đầu: “Ơ?”



Bùi Thầm đưa tay ra bật đèn lần nữa.



Nhưng thời gian chiếu sáng lần này còn ngắn cả lúc nãy, nó giống như một ông lão nằm dài trên giường bệnh thoi thóp hơi tàn, cố gắng phát ra những tia sáng ảm đạm cuối cùng, sau đó vang lên “bụp” một phát, trước mắt Mạnh Tư Duy lại là một màu đen.



Bùi Thầm bật đèn flash trên điện thoại: “Đèn hỏng rồi.”



Mạnh Tư Duy đành phải nương nhờ ánh sáng từ đèn điện thoại của Bùi Thầm để đi mở đèn ở phòng bếp và phòng ăn, cũng may vẫn sáng, xác định chỉ có đèn ở phòng khách hỏng.



Hỏng đèn chỗ khác thì còn đỡ, nhưng đèn ở phòng khách mà hỏng thì đúng là bất tiện.



Mạnh Tư Duy ngẩng đầu nhìn Bùi Thầm kéo cái ghế ra, sau đó đứng lên ghế dùng đèn pin kiểm tra đèn ở phòng khách.



Anh vừa kiểm tra vừa nói: “ Bên trong chỉ là đèn huỳnh quang bình thường thôi, thay cái khác là được.”



Mạnh Tư Duy: “Thế để tôi hỏi chủ nhà một chút.”



Chủ nhà trả lời tin nhắn rất nhanh, tính cách cũng rất tốt, chú ấy bảo họ tự thay bóng đèn mới, sau đó chụp biên lai mua bóng đèn lại, chú ấy sẽ gửi tiền.



Mạnh Tư Duy nhắn tin với chú chủ nhà xong, ngửa đầu lên nói với Bùi Thầm: “Chủ nhà bảo chúng ta tự mua, tự thay bóng đèn, chú ấy sẽ gửi tiền.”



Bùi Thầm hỏi cô: “Mấy giờ rồi?”



Mạnh Tư Duy nhìn giờ trên điện thoại: “7h45.”



Bùi Thầm bước xuống khỏi ghế: “Vậy bây giờ tôi đi mua.”



Mạnh Tư Duy: “Hay tôi đi chung với cậu nhé.”



Dù sao cũng là hai người cùng sống chung dưới một mái nhà.



Bùi Thầm lau chiếc ghế vừa bị anh đứng lên: “Đi thôi.”



Mạnh Tư Duy lấy điện thoại tra ra một cửa hàng ngũ kim (1) có khả năng bán bóng đèn tròn, chỗ đó cách cửa sau tiểu khu khoảng 700, 800 mét.



(1) Từ gốc:五金店: Ngũ kim là bao gồm năm loại kim loại: đồng, sắt, nhôm, inox, titan. Cửa hàng ngũ kim sẽ bán những vật dụng làm từ 5 loại kim loại này, ví dụ như: Kìm, búa, khoá cửa, tay nắm cửa, thiết bị xây dựng...



Phần lớn các cửa hàng ngũ kim sẽ không mở tại những con phố náo nhiệt đông người qua lại, Mạnh Tư Duy đi theo chỉ dẫn của bản đồ, sau khi rẽ 2 lần thì đến một cửa hàng ngũ kim nằm ở tầng trệt khu phố cũ.



Bùi Thầm chọn loại bóng đèn phù hợp xong, Mạnh Tư Duy chụp giá bóng đèn gửi cho chủ nhà.



Cạnh cửa hàng ngũ kim có một cửa hàng tiện lợi nhỏ.



Mạnh Tư Duy bỗng nhớ ra hình như xì dầu ở nhà sắp hết rồi, cô bảo Bùi Thầm đợi một chút, cô đi mua chút đồ rồi quay lại.



Bùi Thầm đợi ở ngoài cửa hàng.



Mạnh Tư Duy cúi đầu tìm xì dầu ở giá hàng đồ gia vị, khoảng cách giữa các giá hàng ở cửa hàng tiện lợi này rất hẹp, có một người nữa qua đây mua đồ còn đụng vai vào cô.



Mạnh Tư Duy bèn nghiêng người, cô bất giác nhìn lên mặt người đó, sau đó tiếp tục tìm hãng xì dầu kia.



Người vừa đụng vai Mạnh Tư Duy lấy rất nhiều mì tôm từ gian hàng bên cạnh, cả quá trình rất nhanh chóng, anh ta không hề chọn mùi vị mà đi thẳng ra quầy thu ngân.



Khi Mạnh Tư Duy chọn xì dầu xong, đang định giơ tay ra lấy xuống, bất chợt dường như có một dòng điện chạy qua đầu, cả người cô hơi khựng lại.



Phía cửa ra vào, ông chủ đã tính tiền xong và đang bỏ hết chỗ mì tôm kia vào túi, nói một câu: “Đi thong thả.”



Mạnh Tư Duy không lấy chai xì dầu kia xuống.



Cô vội vàng chạy ra ngoài cửa hàng, Bùi Thầm vẫn đứng đó đợi cô.



“Không phải cậu định mua...” Bùi Thầm hỏi được một nửa thì nhạy bén phát hiện ra biểu cảm của Mạnh Tư Duy hơi lạ.



Mạnh Tư Duy nhìn về phía người đàn ông đụng vai cô trong cửa hàng tiện lợi lúc nãy.



Người đàn ông đó quay lưng về phía cô, hắn mặc một chiếc áo hoodie màu đen, đầu đội mũ, tay xách một túi mì tôm lớn, bây giờ bên cạnh hắn còn có thêm một tên đi cùng.



Mạnh Tư Duy nhớ lại gương mặt mờ nhạt và thân hình trong bức ảnh trích xuất từ camera.



Cô bất giác đi theo.



Cô vừa lặng lẽ đi theo hai tên đàn ông vừa móc điện thoại ra, cực kỳ rón rén chụp lại hai tấm ảnh bóng lưng bọn chúng rồi gửi cho Cao Dũng, sau đó lại gửi cho người đồng nghiệp trực ban đêm nay, đính kèm cả chia sẻ vị trí.



Bùi Thầm đi bên cạnh Mạnh Tư Duy.



Ánh mắt anh liếc nhìn Wechat của Mạnh Tư Duy, dựa vào phản ứng của Mạnh Tư Duy lúc đó, cũng phần nào đoán được chuyện gì đang xảy ra.



Tim Mạnh Tư Duy đập liên hồi.



Đây là lần đầu tiên cô gặp phải trường hợp này, bất kể là dáng người hay ngoại hình của tên đàn ông đụng vai cô trong trong cửa hàng tiện lợi ban nãy, thật sự là rất giống mấy tấm ảnh mà đội điều tra hình sự gửi hôm nay.



Mạnh Tư Duy cảm nhận được Bùi Thầm đang đi bên cạnh cô, anh không hỏi gì cả mà chỉ đi theo tốc độ của cô.



Mạnh Tư Duy vừa đi vừa tháo dây thun buộc tóc ra, tóc cô buông xoã xuống, đây là cách đơn giản nhất để giảm bớt sự giống nhau trong mắt người khác.



Hai tên kia đi rất nhanh.



Mạnh Tư Duy vừa tăng tốc độ vừa cố gắng đi cho tự nhiên nhất có thể, giống như vốn dĩ cô phải đi hướng này vậy.



Cô nghĩ nếu chỉ có hai tên trước mặt, cô nhờ Bùi Thầm đang đi bên cạnh giúp đỡ, hai tên đó chắc chắn không phải vấn đề.



Nhưng hôm nay Cao Dũng đã nói không chỉ có hai tên lọt lưới, hơn nữa rất có khả năng bọn chúng còn đem theo súng tự chế.



Vị trí hiện tại đang ngày càng xa, tiến gần vào các ngõ hẻm ở làng đô thị.



Mạnh Tư Duy cảm nhận được điện thoại trong tay đang rung, cô biết có người trả lời tin nhắn của mình.



Cô bất giác siết chặt điện thoại, cảm nhận được lòng bàn tay đã túa ra một lớp mồ hôi, đang lúc cô do dự có nên trả lời tin nhắn hay không, đột nhiên hai tên phía trước bỗng dừng bước.



Vào giây phút hai tên đó dừng bước, tim Mạnh Tư Duy như muốn ngừng đập.



Cao Dũng đã nói rồi, mấy tên đang lẩn trốn ngoài kia không phải là người thường, khả năng chống trả lại lực lượng trinh sát của chúng rất mạnh.



Mạnh Tư Duy thấy hai tên phía trước đang từ từ, chậm dãi xoay đầu lại phía sau.



Mạnh Tư Duy dừng bước, cả người cô lạnh toát, quên cả hô hấp.



Nấp, hay là đối mặt đây.



Trong đầu cô lúc này chỉ còn lại hai lựa chọn này.



Nhưng vào giây phút cuối cùng khi hai tên đó quay đầu lại, Mạnh Tư Duy bỗng cảm nhận được cánh tay người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng chạm vào tay cô.



Sau đó cô không hề do dự.



Mạnh Tư Duy xoay người, trực tiếp kéo cổ người đàn ông xuống, hôn lên môi anh.



Hai đôi môi dán lên nhau.



Dưới ánh đèn, trông họ như bao đôi tình nhân bình thường khác đang hôn nhau trên phố vào buổi đêm.



Mạnh Tư Duy đặt toàn bộ sự chú ý lên người hai tên đang quay đầu lại đứng cách đó mười mấy mét.



Nhưng cô không dám nhìn mà chỉ có thể ôm cổ người đàn ông trước mặt xuống thấp hơn nữa, hai đôi môi càng dính chặt vào nhau hơn.



Bởi vì khoảng cách gần mà hơi thở dần nóng lên.



Hai tên kia quay đầu lại chỉ thấy một đôi tình nhân đang hôn nhau trên con đường vắng vẻ.



Người con gái buông xõa mái tóc dài nên không thể nhìn rõ gương mặt.



Sau đó dường như hai tên đó không quan tâm cảnh tượng này, xoay người tiếp tục đi về phía trước.



Hai đôi môi đang dán lên nhau cuối cũng tách ra.



Mạnh Tư Duy hạ ngón chân đang kiễng xuống, hô hấp cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.



Trái tim đang treo ngược lên của cô tạm thời được hạ xuống, lúc cô định buông cổ người đàn ông ra, ngay giây sau đó, người đàn ông bỗng siết chặt cằm cô.



Nụ hôn lại rơi xuống khiến cô không kịp trở tay.



Mạnh Tư Duy trợn tròn mắt, nhưng ngay trước một giây khi cô định giơ tay đẩy anh ra, cô liếc mắt thấy hai tên phía trước bất thình lình quay đầu lại lần nữa.