Trái Tim Thần Chết

Chương 9: Quá Khứ Của Thần Chết




“Sao vậy? Ngài còn đắn đo chuyện gì hay sao?”

Câu hỏi của Ngưu Đầu lúc này như châm ngòi cho sự khó chịu của Trạch Thần. Hắn chần chừ lên tiếng.

“Chuyện cô ta nhìn thấy được linh hồn là do tôi gây ra, không thể nói loại bỏ là loại bỏ. Giết hại người vô tội, không phải là cách làm việc của tôi.”

Diêm Vương có vẻ mất kiên nhẫn với sự chần chừ do dự này. Từ lúc trở thành sứ giả Địa Ngục, Trạch Thần luôn hoàn thành tốt việc của mình mà không xảy ra sơ suất gì. Lần này, với một việc nhỏ nhoi như vậy mà hắn cũng không làm xong.

“Trạch Thần! Ngươi có biết mình đang kháng lệnh không?”

“Đó không phải kháng lệnh, mà là trái lại cách làm việc của tôi. Thứ lỗi tôi không thể làm.”

Hắn nói rồi hơi cúi đầu nhận lỗi, và chấp nhận chịu hình phạt khi làm trái quy tắc ở Diêm La điện.

Diêm Vương vừa tức giận vừa thở dài.

Từ bao giờ mà đứa trẻ này lại cứng đầu như thế chứ?

Đưa tay hoá ra một thanh roi thừng nung đỏ từ than hồng hoả ở Diêm La điện, Diêm Vương đứng đối diện với Trạch Thần ở sảnh.

Trái ngược với vẻ mặt có phần thoải mái của Ngưu Đầu thì Mã Diện lại có phần lo lắng. Ở điện Diêm La này, ai mà không biết tuổi thơ bất hạnh của Trạch Thần trước khi trở thành sứ giả Địa Ngục.

Một đứa trẻ sơ sinh không may chết cháy trong vụ hỏa hoạn, cha mẹ cũng bị thiêu sống đến thi thể cháy đen.

Trạch Thần trở thành vong hồn đáng thương và nhỏ tuổi nhất dưới điện Diêm La lúc bấy giờ.

Ban đầu Diêm Vương tỏ lòng thương xót, đã muốn cho hắn cơ hội để đầu thai làm lại kiếp người. Nhưng hắn lầm lì ít nói, khi ở nơi âm ti lạnh lẽo này vậy mà hấp thụ được âm khí để lớn lên.

Chính vì Trạch Thần từ nhỏ không có duyên với nhân gian, chết đi cũng là một duyên số. Hắn được Diêm Vương nuôi lớn, khí chất hơn bất cứ kẻ nào dưới điện Diêm La, trở thành sứ giả Địa Ngục được ông tin tưởng.

Chỉ là trước đây vì không muốn hắn lưu luyến nhân gian, Diêm Vương đã phải làm nên một chuyện trái lại lương tâm của mình.

Trái tim của Trạch Thần, vốn vẫn nằm nguyên vẹn ở ngực trái nhưng đã không còn nhịp đập như các linh hồn khác. Diêm Vương đã dùng âm chú tạo ra một kết giới dày, ngăn cho hắn có cảm xúc mà trở nên vô tình lạnh lẽo.

Không lí nào, Trạch Thần lại bị cô gái kia làm cho lay động?

“Quỳ xuống.”

Trạch Thần không có ý định phản kháng, cũng không lên tiếng nói thêm điều gì. Hắn từ từ quỳ xuống, im lặng chờ đợi hình phạt tới.

“Quả nhiên là sứ giả Địa Ngục, còn ngoan cố tới như vậy?”

Diêm Vương nói rồi siết chặt roi thừng, là loại vũ khí được nung đỏ từ than hồng hoả chỉ có ở Diêm La điện. Sức nóng tàn khốc, chạm lên da thịt thì chỉ có thể hoá thành đống thịt vụn. Đối với những linh hồn chứa trong mình ma thuật, nhẹ thì bị thương không thể khỏi, nặng thì cũng sẽ tàn phế.

Mã Diện biết Trạch Thần là đứa trẻ được Diêm Vương hết mực bồi dưỡng, chỉ sợ một phút nóng giận mà gây ra chuyện nghiêm trọng khó cứu vãn được.

“Diêm Vương!”

Gã vừa lên tiếng, còn chưa nói được câu nào khuyên ngăn thì roi thừng đã quất mạnh xuống.

Than hồng hỏa nung đỏ làm áo choàng của Trạch Thần bị cháy xém một mảng, da thịt cứ như bị nướng chín lên.



Hắn nhất thời không kịp phòng bị, cả người gục xuống đất.

Diêm Vương có chút khựng lại không muốn tiếp tục xuống tay, nhưng hắn lại cố gắng lên tiếng như muốn khẳng định.

“Dù có đánh cho tôi hồn phi phách tán, tôi cũng không làm như vậy đâu!”

Diêm Vương lại vùng xuống thêm một roi, một roi nữa, lại thêm một roi nữa.

Mỗi một roi thừng than hồng hỏa váng xuống đều khiến cho linh hồn của Trạch Thần bị lung lay, tựa như sắp tan biến.

Cho đến khi hắn ngã gục xuống đất bất tỉnh, roi thừng trên tay Diêm Vương cũng theo thế mà rơi.

Mã Diện lập tức chạy ra kéo Trạch Thần, khắp người hắn toàn là máu, những vết thương do than hồng hỏa để lại không hề nhẹ, hầu như đều đã thối rữa.

“Trạch Thần?”

“Đưa nó đi đi!”

Trạch Thần được Mã Diện đưa về phòng dưỡng thương, nhưng xem ra tình trạng này không khả quan cho lắm. Miệng vết thương hở lại còn chảy máu không ngừng.

“Trạch Thần? Trạch Thần?”

Trường trung học Phổ thông.

Ủa? Hình như có tiếng ai đó gọi tên anh ta phải không nhỉ?

Di Nguyệt đang đi vào sân trường cùng A Ngư thì đột nhiên dừng bước mà quay đầu.

“Có chuyện gì sao Di Nguyệt?”

“À! Không có gì hết! Chúng ta đi thôi!”

Kết thúc giờ học thì cũng đã là 11 giờ trưa. Di Nguyệt suốt buổi sáng ngồi trong lớp cứ cảm thấy có gì đó không được vui. Thấy tâm trạng cô như thế, Mễ Ly cũng không có hứng thú rủ cô đi mua sắm cùng.

Chỉ còn A Ngư cùng cô đi bộ đến trạm xe buýt.

“Hôm nay cậu bị sao á, không tập trung gì hết trơn?”

“Mình không biết nữa! Chắc là thấy mệt trong người á!”

Vừa đến trạm, A Ngư đã thấy ba đến đón mình.

“Vậy cậu đợi xe nha! Mình đi trước!”

“Ừm! Tạm biệt cậu! Tạm biệt bác ạ!”

Di Nguyệt ngồi đợi xe buýt đã hơn nửa tiếng đồng hồ, nhưng không hiểu sao lại chẳng thấy xe đâu. Lúc này cô mới nhớ ra, trong lúc ngồi thẩn thờ đã để lỡ chuyến gần nhất.

Mình bị sao vậy chứ?



Cô vừa đi bộ về nhà vừa tự nghĩ. Trời không nhiều mây, xanh ngắt một màu nên nắng rất chói mắt. Di Nguyệt không đợi được xe nên chỉ có thể đi bộ.

Cho đến khi có một đám mây lớn bay ngang, che đi hết cái nắng gắt ở trên đầu. Cô ngước lên nhìn, sao đó lại nghĩ đến một người.

“Nè! Là anh sao?“

Giữa đoạn đường không bóng người chẳng có ai lên tiếng, có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều rồi. Cho đến khi có một chiếc mô tô chạy ngang qua rồi ép sát cô vào lề.

Tiếng xe chói tai vô cùng, còn người đàn ông trên xe thì bước xuống với dáng vẻ lỗ mãng thô kệch.

“Em gái à! Đi học về sao?”

“Anh là ai? Tôi có quen anh đâu?“

Gã đàn ông cười bỡn cợt, còn đưa tay ra chạm lên tóc của Di Nguyệt.

“Là ai thì có quan trọng đâu? Em gái à! Chúng ta làm quen sau cũng chưa muộn mà! Giờ thì đi chơi với anh nha!”

Cô gạt tay gã ra rồi cố gắng tỏ ra hung hăng nói.

“Nè anh bị điên hả? Tôi… tôi có bạn trai rồi đó! Tôi gọi anh ấy tới bây giờ!”

Trời ơi trời! Mình kiếm đâu ra bạn trai tới để xử lí anh ta đây?

“Bạn trai cái khỉ gì? Đi theo anh nào mau lên!”

“Anh bỏ tay ra coi! Tôi la lên bây giờ á!”

Gã đàn ông thô kệch kia giằng co cùng Di Nguyệt, vừa mới siết tay kéo cô đi thì đột nhiên bị ngã văng ra đất.

Đó là...

Trạch Thần xuất hiện với hình dạng là một con người hoàn chỉnh, nhưng lúc này cơ thể đã yếu đi không ít. Hắn đứng chắn trước mặt Di Nguyệt, nhếch môi cười nói.

"Cũng dứt khoát quá ha! Tôi muốn để xem cô xử lí hắn thế nào, mà thấy cũng không nỡ."

Không nỡ sao?

Nói vừa dứt lời, vết thương trên lưng Trạch Thần đã đau nhức âm ỉ khiến hắn khuỵ chân xuống.

Chết tiệc! Vết thương được tạo ra từ than hồng hỏa vốn không thể lành lại, cơn đau này có lẽ mình phải chịu đến suốt đời rồi.

“Anh bị làm sao vậy hả?”

“Không sao! Đứng yên đây mà xem tôi xử lý hắn nè!”

“Ơ nhưng mà…”

Trên lưng của anh ta là gì vậy? Nó giống như mồ hôi vậy hả? Nhưng mà… chẳng phải nói ban ngày anh ta chỉ là một linh hồn thôi sao? Tại sao bây giờ lại có bóng, còn có thể chạm vào người mình nữa?

_____