Trái Tim Thần Chết

Chương 1: Tôi Nhìn Thấy Ma?




Không gian u ám bao trùm lấy màn đêm đen kịt, những làn khói đen lượn lờ xung quanh bóng dáng của một người đàn ông.

Dáng người cao lớn, mái tóc hai màu trắng đen kì lạ cùng với đôi mắt có màu đỏ sẫm như máu.

Sứ giả của Địa Ngục - Thần Chết mang tên Trạch Thần.

Vốn dĩ Thần Chết thì chính là Thần Chết, làm gì có được một cái tên dễ nghe như vậy?

Nhưng chính vì người đàn ông này có một tâm hồn kì lạ đến khó hiểu, nên mới tìm cho riêng mình một cái tên.

Thân là ma quỷ nhưng lại muốn làm thần ư?

Không hẳn.

Trạch Thần có một gương mặt đẹp đến chúng sinh điên đảo, nhưng rất lạnh. Điển hình là đôi mắt có màu đỏ sẫm pha chút đen luôn tỏa ra sát khí. Mái tóc hai màu dài vừa qua khỏi gáy được buộc lên nửa vời bằng một dải khăn đen. Âu phục đen lại có một chiếc áo choàng dài chấm gót chân, phong cách hệt như những chàng hề trong gánh xiếc.

Rất quái dị, cũng vô cùng khó cưỡng.

“T.h.i t.h.ể được phát hiện tại một căn nhà bỏ hoang, hầu như không còn nguyên vẹn.”

“Đã gọi được h.ồ.n lên chưa?”

“Đến rồi ạ!”

Thân tín đi bên cạnh hắn là một con dơi đen xấu xí, không biết nói nhưng có thể giao tiếp với hắn thông qua tâm thuật.

Phía sau lưng Trạch Thần, một h.ồ.n ma với hình dáng khó coi từ từ đi tới, chút m.á.u còn bê bết trên sàn nhà bỏ hoang.

“Lúc còn ở dương thế là một kẻ vô dụng, tham ăn biếng làm?”

Trạch Thần cầm quyển sổ ghi chép xuất hiện từ khoảng không rồi để nó nằm trên tay.

Đây là quyển sổ ghi lại toàn bộ tội trạng và công lao của con người khi còn sống. Căn cứ theo đó, hắn sẽ đưa ra phán quyết để quyết định người kia đến nơi nào.

Là Thiên Đàng hay Địa Ngục.

“Tông c.h.ế.t con trai của trùm băng đảng buôn vũ khí khét tiếng, bị trả thù nên c.h.ế.t thảm? Xem ra ngươi sống đúng là chật đất hơn nhỉ? Còn c.h.ế.t rồi thì lại làm phiền ta.”

Trạch Thần phẩy tay một cái, linh hồn yếu ớt xiêu vẹo kia liền tan biến trong không gian, chính thức bị đọa đày vào Địa Ngục.

Hắn phủi tay mình, tháo đôi găng tay màu đen ra rồi vứt đi. Đôi găng tay hoà trong không gian rồi biến mất.

Dơi đen bay lượn lờ xung quanh tà áo choàng bay phấp phới của Trạch Thần, hỏi.

“Chủ nhân! Tiếp theo sẽ làm gì?”

“Cút đi!”



Nói rồi, hắn đưa tay ra tóm lấy con dơi đen cho vào tà áo để nó thôi không hỏi nữa.

Bước ra khỏi căn nhà hoang rồi đạp chân bay lên cành phong đỏ, Trạch Thần nhướn mắt nhìn khung cảnh dưới chân mình một cách kiêu ngạo.

Hắn thích nhìn con người nhỏ bé dưới chân mình, thích nắm giữ những sinh mệnh và xoay chuyển trong lòng bàn tay.

Mắt quét nhanh những dòng người đi trên đường, Trạch Thần vô tình nhìn thấy một cô gái.

Thứ đó…

Luồng khí âm dương cùng nhau xuất hiện trên người cô gái kia khiến Trạch Thần phải chú ý. Nếu xác định được đây là sự thật, và một con người còn sống sờ sờ ở dương thế có thể nhìn thấy được hắn.

Vậy thì…

Chuyện này có vẻ rất thú vị.

Trạch Thần nhảy xuống khỏi cành phong đỏ lớn sau lưng cô gái kia.

Đường phố thoáng chốc trở nên yên tĩnh đến lạ kì.

Di Nguyệt đang đi thì dừng bước, siết chặt hai bên quai ba lô đang đeo trên vai.

Chuyện gì vậy? Tại sao đột nhiên mình lại thấy ớn lạnh chứ?

Tiếng… tiếng bước chân?

Cô lấy hết can đảm quay người lại nhìn rồi đứng hình tại chỗ.

Một người đàn ông có gương mặt lạnh như băng đang chằm chằm nhìn cô. Trạch Thần ẩn đi áo choàng trên vai, vẫn giữ nguyên vẹn hình dạng của mình mà không có ý định che giấu.

“Anh… anh là ai thế hả? Sao lại đi theo tôi vậy?”

Trạch Thần chẳng nói chẳng rằng, chỉ đứng yên một chỗ cho hai tay vào túi quần rồi nhìn Di Nguyệt.

Vầng sáng của luồng khí âm dương hiện lên rất rõ, đến mức chỉ cần thoáng qua thôi cũng có thể biết được. Nhưng nếu cô gái này có khả năng đặc biệt như vậy, thì tại sao đến khi cô ta lớn bằng chừng này mình mới phát hiện ra?

“Nè anh kia! Anh là ai vậy hả?”

Di Nguyệt cảm thấy không thoải mái khi có người theo đuôi, đã vậy còn đứng như tượng tạc mà không nói câu nào.

Đột nhiên một làn gió lạnh thổi qua, chỉ trong một cái chớp mắt thì Trạch Thần đã biến mất.

Cô trố mắt, nhìn khoảng không tĩnh lặng trước mặt mình rồi lẩm bẩm.

“Chuyện… chuyện gì vậy chứ? Anh ta… rõ ràng vừa ở đây mà?”



Di Nguyệt bất giác cảm thấy cả sống lưng lạnh lên, sau đó dường như nhận ra có điều không đúng.

Vừa rồi.

Anh ta? Anh ta không có bóng?

Cô hoảng loạn hét lên, sau đó quay lưng ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh khỏi đoạn đường này.

“Có ma! Có ma!”

Di Nguyệt vừa chạy vừa hét lên. Nhưng không hiểu sao, những người đi trên đường lúc này lại xem cô giống như người vô hình vậy. Bọn họ dường như không nghe thấy cô hét gì, cũng không nhìn thấy sự tồn tại của cô.

Có chuyện gì vậy chứ? Mình bị ảo giác sao? Mình nhìn thấy ma thật rồi!

Di Nguyệt chạy một hồi cuối cùng cũng hết cả hơi, dừng lại bên một gốc cây thở hì hục. Đến khi ngước lên, lại hốt hoảng đến ngã ra đất khi thấy Trạch Thần lại ngay trước mặt.

“Á!!!”

“Ây!”

“Anh… anh là người hay ma vậy hả? Sao… sao tôi lại thấy được anh chứ? Sao anh cứ đi theo tôi vậy?”

Cô sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, nói chuyện cũng không tròn câu.

Trạch Thần nhìn bộ dạng này của Di Nguyệt mà cười khẩy một tiếng.

Hắn bước tới, đưa bàn tay thon dài của mình về phía cô.

“Anh…”

Hắn nhướn mày, đôi mắt có màu đỏ đen đặc biệt này toát lên sự lạnh lẽo khiến Di Nguyệt sợ hãi. Bây giờ cô vẫn chưa biết mình đang gặp là thứ gì, đáng sợ kinh khủng khiếp ra sao. Cô không thể chạy nữa, chỉ đành đưa tay mình ra cho Trạch Thần kéo lên.

“Vậy là cô không biết, chuyện mình có khả năng đặc biệt này ư?”

Trạch Thần nói chuyện rất cao ngạo, từ dáng vẻ cho đến giọng nói đều toát lên khí chất và mùi của sự nguy hiểm.

Di Nguyệt khó hiểu nhíu mày.

“Khả năng đặc biệt hả?”

Hắn nhếch môi, nhìn xuống dưới chân của cô rồi lại nói.

“Là người mà lại không có bóng. Vậy cô nói xem, tôi là gì?”

Anh ta… sao lại biết mình nghĩ cái gì?

________