Dương Thành ngồi trong nhà lao, hiện giờ ông ta trông rất tiều tụy, người không ra người, ma không ra ma.
Nhật Tôn cầm vò rượu đi đến trước cửa lao, ra hiệu cho cai ngục mở cửa, rồi ngồi xuống trước mặt ông ta.
- Chắc có lẽ ông không nghĩ tên tướng lĩnh báo tin cho ông là người của trẫm.
Dương Thành ngỡ ra, ông ta nghiến răng nói.
- Ta cho hắn nhiều lợi lộc như thế, hắn lại phản bội ta.
- Không phải hắn phản bội ông, hắn đã là người của trẫm từ lâu rồi.
- Hoá ra lão phu đã thua ngay từ đầu.
Nhật Tôn đặt vò rượu xuống trước mặt Dương Thành.
- Thứ gì đây?
- Độc cây trúc bà hoà với rượu.
- Gia quyến của lão phu?
- Ngoại trừ Hoàng hậu và Dương hậu của Tiên đế, tất cả đều bị lưu đày.
- Lão phu làm phản, vậy mà Bệ hạ lại cho lão phu chết nhẹ nhàng như vậy. Hôm nay chết trong tay Bệ hạ, lão phu không còn gì hối tiếc.
Ông ta toan cầm bình rượu lên uống thì có một giọng nói vang lên.
- Khoan đã.
Thanh âm nhỏ mà vang. Chính Nhật Tôn cũng bất ngờ khi thấy y ở đây. Thường Kiệt bước đến trước cửa lao, y hành lễ với Nhật Tôn, rồi quay sang phía Dương Thành.
- Trước khi ông chết, ta muốn hỏi ông, biến cố phủ họ Ngô năm đó có phải do một tay ông bày ra không?
Dương Thành ngẩng lên nhìn Thường Kiệt rồi bật ra một tràng cười man rợ. Thường Kiệt mất kiên nhẫn lao đến túm lấy cổ áo ông ta, y gào lên.
- Trả lời mau.
- Tiểu tử nhà ngươi cuối cùng cũng biết. Ta chỉ tiếc năm đó đã để một tên thuộc hạ dễ mềm lòng bên cạnh ta. Không thì hiện giờ ngươi cũng không còn đứng trước mặt ta đâu.
- Vì sao? Cha ta đâu có thù hằn gì với ông.
- Đúng là ông ta không có thù với ta. Nhưng sau đó ta lại thấy chức vị của ông ta quá nhỏ nhoi, không có lợi gì cho ta. Nhưng nếu ta mở lời hủy hôn thì lại không có lí do chính đáng, nên ta mới âm mưu hãm hại ông ta, nhằm hủy mối hôn sự giữa ngươi và Hồng Hạc.
Cơn phẫn nộ của Thường Kiệt lên tới đỉnh điểm, y thụi vào mặt ông ta vài cái làm ông ta ngã xuống đất. Thấy chưa đủ, y tuốt kiếm ra toan kết liễu mạng sống ông ta thì Nhật Tôn lao đến giữ tay y lại.
- Dừng lại.
- Bệ hạ đừng cản thần, thần phải trả mối thù năm đó.
- Ông ta làm vậy ắt có quả báo. Ngươi hề gì mà phải làm bẩn tay với một người như ông ta.
- Quả báo của ông ta... chính là nhát kiếm của thần.
- Ngươi cũng không muốn phải làm tổn thương Hồng Hạc đúng không?
Thường Kiệt chợt khựng lại, y buông kiếm xuống, chìm vào suy tư.
- Ngươi yêu nàng, nàng ấy cũng yêu ngươi gần như trọn đời mà.
Chợt Thường Kiệt nhấc kiếm lên, không do dự đâm vào ngực trái của Dương Thành. Ông ta trợn mắt nhìn chằm chằm vào Thường Kiệt như không tin vào mắt mình, sau thì trút hơi thở cuối cùng.
- Ngươi làm gì vậy?
- Thần có cảm xúc với Hoàng hậu là thật, nhưng thần cũng phải trả mối thù năm đó. Thần sẽ tự chịu phạt vì ra tay không có sự cho phép của Bệ hạ.
Nói xong y tra kiếm vào vỏ, hành lễ rồi bỏ ra ngoài. Nhật Tôn đứng đó ngẩn người như chưa tin vào những gì vừa xảy ra. Đến khi định thần lại, y vội chạy theo gọi Thường Kiệt.
- Khoan đã Thường Kiệt.
- Bệ hạ có chuyện gì dặn dò?
- Thường Kiệt, khi trẫm ngã xuống, giúp trẫm chăm sóc nàng ấy nốt quãng đời còn lại.
- Bệ hạ nghĩ Hoàng hậu sẽ bằng lòng theo thần sao?
- Không phải trẫm đã nói rồi sao, ngươi yêu nàng, nàng ấy cũng yêu ngươi.
- Nếu như thần có thể.
Nói xong y hành lễ rồi quay đi. Vừa quay đi thì tiếng Nhật Tôn vọng lại.
- Không cần phải chịu phạt đâu, người khác thì trẫm không nói chứ ngươi thì không cần phải ra vẻ với trẫm.
Thường Kiệt nghiêng đầu về phía sau rồi khẽ gật. Y biết chắc kiểu gì Nhật Tôn cũng sẽ nói vậy mà, thế nên vừa nãy y mới hùng hồn nói y sẽ chịu phạt đó chứ.
Thường Kiệt bần thần đi trong cấm thác, y chưa từng nghĩ đến chuyện này, rằng cha của người y thương lại là hung thủ giết cả nhà y. Chợt y vô tình đụng phải Hồng Hạc.
- Khấu kiến Hoàng hậu. Hạ thần vô ý đụng phải người, mong Hoàng hậu lượng thứ bỏ qua.
- Thái phó cứ đứng lên, ta không sao.
- Tạ ơn Hoàng hậu.
- Ta đang tìm ngài, cũng may gặp ngài ở đây.
- Hoàng hậu tìm hạ thần có chuyện gì?
- Cha ta... giờ ra sao rồi?
Thường Kiệt cuộn chặt tay lại, im lặng không đáp, nhưng cuối cùng y cũng phải nói thôi, dù sao cũng chẳng giấu nàng lâu được.
- Ông ta về chầu trời rồi...
Hồng Hạc không bất ngờ, dù gì đây cũng là kết cục nàng đã đoán trước.
- Chính thần là người ra tay.
- Sao lại vậy? Rõ ràng là Bệ hạ đã mang rượu độc đến.
- Thứ cho hạ thần nói thật. Ông ta là hung thủ thảm sát cả nhà hạ thần. Hạ thần không thể không báo thù.
Trong lòng Hồng Hạc không ngừng gợn sóng. Nàng biết cha nàng đã làm nhiều chuyện trái với lương tâm, nhưng nàng lại chưa từng nghĩ đến chuyện cha nàng lại hại chết cả nhà của người nàng từng có hôn ước.
Nàng hít một hơi rồi thở ra.
- Thái phó đừng áy náy trong lòng, ngài đã khoan thứ cho cha ta quá lâu rồi.
Trở về phủ họ Ngô, Thường Kiệt quỳ trước linh bài của Ngô An Ngữ và Ngô phu nhân. Y cứ bất động như thế suốt nửa canh giờ, khoé mi cũng đã ươn ướt. Một lúc sau, Thường Hiến thấy y từ lúc về mà chẳng nói gì, lại còn cứ quỳ liên hồi như thế, Thường Hiến bước vào phòng rồi quỳ bên cạnh y. Cả hai cứ im lặng một lúc lâu, chợt Thường Kiệt lên tiếng.
- Chương, nếu bây giờ em phát hiện người em yêu là con gái của kẻ thù giết cha thì sao?
- Anh tìm được hắn rồi?
Thường Kiệt gật đầu rất nhẹ.
- Chắc em không ngờ kẻ đó suýt chút nữa thành thông gia với nhà mình đâu.
- Dương Thành?
Nét mặt Thường Hiến không giấu nổi vẻ bàng hoàng.
- Anh phải lòng Dương Hồng Hạc từ lúc nào vậy? Trước kia anh còn nói là anh chán ghét nó mà.
- Dương tiểu thư đã là Hoàng hậu rồi, đừng tùy tiện xưng hô như thế.
Thường Hiến lặng đi một lúc lâu, như thể y vẫn chưa chấp nhận sự thật. Hồi sau y mới lên tiếng.
- Cũng không trách anh được. Anh phải lòng Hoàng hậu trước khi biết được chân tướng mà.
Thường Kiệt vòng tay qua vai Thường Hiến rồi bật cười.
- Đã lớn thế này rồi.
Thường Hiến đẩy tay y ra rồi nhăn mặt nói.
- Chứ ai mà trẻ con như anh.
Phủ họ Ngô lâu rồi mới nhiều tiếng cười như thế.