Tiếng bước chân theo mỗi bậc cầu thang một trở nên lớn dần, rồi vọng đến thư phòng còn đang sáng đèn.
Chu An Chi ở bên trong, nghe được âm thanh đang đến gần, công không còn cách nào khác vội vàng đóng tủ két lại, sau đó quay người đến Chu Quang Lẫm, dùng ngón tay cái ấn giữ vào huyệt nhân trung của ông ta.
Khi ấy, bên ngoài cũng vang lên tiếng gõ cửa phòng, cùng giọng nói truyền vào:
– Ba! Con vào được không?
An Chi vội vàng di chuyển ra phía ban công đứng nép gọn lại, nhẹ nhàng đóng cánh cửa vào.
Cũng thời điểm ấy, Chu Nhật Minh không nhận được sự hồi đáp từ bên trong, anh bèn đưa tay lên vặn núm cửa rồi đẩy cửa bước vào bên trong.
Tầm nhìn hướng đến bàn làm việc của ba mình, nhìn thấy ông đang gục trên bàn mà vội tiến lại.
Đoạn đến bên cạnh ông, ánh mắt Nhật Minh có 1 chút biến động nhẹ, nhưng vài giây sau cũng quay lại trạng thái ban đầu mà lay người ông:
– Ba!
Chu Quang Lẫm lúc này dần có ý thức trở lại, ông ta khẽ cau mày 1 cái rồi mới gượng dậy, bàn tay đưa lên bóp thái dương mình:
– Sao ba lại ngủ ở đây nhỉ?
Anh nghe thế liền đáp lời ông:
– Giờ ba có tuổi rồi, đừng làm việc quá sức, nghỉ ngơi sớm thì tốt hơn. Để con đưa ba về phòng!
Nói rồi, anh cũng đỡ lấy ông lên, sau đó dìu từng bước rời khỏi bàn làm việc.
Chu Quang Lẫm vẫn đang còn cảm giác hơi mơ hồ, chỉ trong 1 khoảnh khắc ngắn ngủi hình như quên luôn điều gì vừa xảy ra mà lẩm bẩm:
– Lạ thật, sao hôm nay tự nhiên ba lại dễ ngủ quên như vậy nhỉ.
Nhật Minh đưa ông ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đáy mắt của anh đen láy không nhìn thấu đáy mà nhàn nhạt đáp lời:
– Có lẽ do ba mệt quá thôi!
Khi tiếng bước chân bọn họ trở nên xa dần, An Chi mới bước ra khỏi điểm khuất, khẽ đẩy cửa mà trở vào lại trong thư phòng.
An Chi tiến về tủ két mở ra, cô đã tìm được cuốn sổ công thức có lưu bút tích của ba mình, nhưng thời điểm hiện tại không thể đem nó đi, bởi vì nó chỉ đủ chứng minh rằng Chu Quang Lẫm ăn cắp công thức, không đủ cơ sở chứng minh ông ta có liên quan đến thảm án của gia đình cô.
Nếu như cô đem cuốn sổ giấu đi, khi Chu Quang Lẫm phát hiện e rằng sẽ nghi ngờ mà điều tra. Trước khi cô có được bằng chứng buộc tội ông ta là người sát hại gia tộc nhà họ Lương, thì tuyệt đối không thể để lộ ra sơ hở nào.
An Chi lấy điện thoại, chụp hết lại từng trang trong cuốn sổ, sau đấy trả nó về vị trí cũ, đóng tủ két lại, cẩn thận vặt mã hoá ở trang thái ban đầu rồi quay người trở ra ngoài.
Trước khi bước ra khỏi căn phòng, cô cũng đã rất cẩn thẩn mở hé, nhìn trước nhìn sau rồi mới đi ra. Nhưng An Chi hoàn toàn không biết, mọi hành động của cô đã sớm nằm gọn ở trong mắt Nhật Minh.
Anh đứng ở 1 góc khuất, dựa lưng vào bức tường, gương mặt hơi ngửa lên nhìn làn khói mờ đang tan dần trong không trung, rồi lại đưa điếu thuốc đang kẹp trong ngón tay lên miệng bồi tiếp 1 hơi, ánh mắt cũng khẽ nheo lại theo hương vị cay nồng.
Rất ít khi Chu Nhật Minh hút thuốc, tính cho đến thời điểm hiện tại chắc cũng chỉ đôi ba lần, nhưng mỗi lần anh phải dùng đến nó để giải toả tâm trạng, thì những lần đấy bản thân anh cảm thấy cô độc giữa thế giới này.
Thật ra khi nãy trong thư phòng, anh đã sớm phát hiện sự có mặt của An Chi, mùi hương đặc trưng của cô vẫn còn lưu lại trong 1 khoảng không nhỏ, hơn hết 1 chiếc bóng trải xuống sàn ngoài ban công đủ để cho anh nhận ra cái vóc dáng quen thuộc.
Chỉ là anh không lựa chọn ra mặt, mà liền đưa ba mình rời khỏi đó, anh muốn biết rốt cuộc đang âm thầm làm gì. Việc cô trở về nhà họ Chu rốt cuộc là bằng lòng, hay là vì mục đích nào khác.
Chuyện anh sai Cao Nhất Long đi điều tra, đến giờ vẫn chưa có 1 chút thông tin khác lạ nào, sự kiện Thiện An năm đó đúng như những gì An Chi đã kể, là vì nó khớp đến từng chi tiết, nên giờ đây anh lại cảm thấy 1 cách đáng ngờ.
Chu Nhật Minh thật lòng không muốn nghi hoặc đối với cô, chỉ là bí ẩn về người phụ nữ xuất hiện cùng cô ở chùa Tâm Phúc, bí ẩn về 1 chữ “Lương” trên giấy hoá vàng, và bí ẩn về những gì cô làm tối hôm nay, anh thật sự không thể không suy nghĩ đến.
Nếu như cô bước chân vào nhà họ Chu ban đầu là có mục đích, có tính toán vậy trước giờ những gì xảy ra giữa tất cả bọn họ đều chỉ là 1 vở diễn của cô? Cô vì mục đích mà làm mọi thứ, nhưng anh thì lại không biết anh có thể làm gì với cô nếu như phát hiện ra sự thật của sự thật.
Nhật Minh hút thêm 1 hơi thuốc sâu nữa, khói nhả ra dày đặc, anh ném điếu thuốc đã tàn được nửa xuống sàn, lấy đế giày dẫm lên dập tắt nó rồi quay người rời đi.
******
Ngày hôm sau, tại Thiên Mỹ Hương, trong phòng Năng Lượng Sáng Tạo, 1 mùi hương thơm dịu nhẹ ngập kín cả 1 khoảng không, âm thanh lạch cạch rất nhỏ của nhưng dụng cụ hoá học vang lên khẽ, có vài tiếng trao đổi nhỏ xen vào.
– An Chi, cô thấy thế nào?
An Chi ở bên cạnh các nhà sáng chế của Thiên Mỹ Hương, khẽ nhắm mắt lại hít thở 1 hơi sâu rồi mới trả lời:
– Tỉ lệ của tầng hương giữa hơi nhiều, đạt 50% là đủ rồi!
– Vậy còn cái này.
1 người đẩy tiếp 1 lọ thuỷ tinh chứa dung dịch sang phía cô, An Chi nhỏ 1 giọt ra giấy thử mùi rồi lại đưa lên mũi ngửi sâu, 1 lúc sau cũng đáp lại:
– Tinh dầu đàn hương hơi nhiều!
Tiếp tục 1 lọ dung dịch khác được đặt ra trước mặt cô, An Chi liên tục test thử, cho đến khi 1 mùi của lọ dung dịch khiến cô bỗng sững lại, trong lòng vì mùi hương đấy bỗng chốc xuất hiện 1 cảm giác trái tim bị nhói lên rồi đập mạnh. An Chi bất chợt đỏ hoe đôi mắt, ánh nước tích tụ trong đáy đồng tử:
– 1 tình yêu thầm kín mang theo sự thuần khiết, đó là ý nghĩa của Dành Dành. Mùi hương đem đến cho người ta cảm giác thương nhớ khó bày tỏ – chính là mùi hương này!
– Tôi cũng ưng ý nhất với mẫu thử này.
– Vậy là Secret Love thành công rồi!
Trong căn phòng sặc mùi hỗn hợp, bọn họ gật đầu với nhau cười duy chỉ An Chi vẫn còn ngồi thẫn thờ ở đó với đôi mắt rưng nước.
Chỉ khi có người lên tiếng gọi cô:
– An Chi, giờ cô viết báo cáo tổng hợp cùng bản công thức hoàn thiện nộp lên cho Giám đốc nhé!
An Chi nghe vậy sực tỉnh lại mà hít 1 hơi sâu để đè nén xuống tâm trạng mình, sau đó quay sang họ khẽ cười gật đầu 1 cái:
– Được!
Nói rồi, cô lại sực nhớ ra 1 chuyện mà lên tiếng:
– À, tôi muốn xem qua 1 chút tài liệu của các mã sản phẩm lúc trước của công ty, báo cáo kèm công thức cụ thể, để tham khảo 1 chút cách viết thôi.
– Vậy cô đến tủ tài liệu ở gian phòng bên cạnh đi, lấy đại 1 mẫu nào cũng được.
– Cảm ơn!
Nói rồi, An Chi cũng quay người mà hướng thẳng đến gian phòng bên cạnh, vì khu vực này lưu trữ toàn bộ chi tiết về các mã sản phẩm của Thiên Mỹ Hương, vậy nên chỉ có người có phận sự, là nhân viên của phòng chế tạo mới có thẻ nhân viên riêng biệt để mở cửa. An Chi lấy thẻ quẹt vào mã khoá cửa, cửa bật mở, cô cũng bước vội vào trong rồi tiến đến tủ tài liệu mở ra, bên trong được sắp xếp rất gọn gàng những hạng mục theo mỗi năm, An Chi với đại 1 tệp mở ra xem, ánh mắt cô theo từng con chữ trên đấy mà biến động luân chuyển.
Buổi chiều hôm đấy, An Chi hoàn thành báo cáo đem đến phòng Giám đốc gõ cửa, bên trong cũng vọng ra giọng nói:
– Vào đi!
An Chi đẩy cửa bước vào bên trong, đem theo tài liệu tiến lại phía anh đặt nó lên bàn làm việc:
– Giám đốc, đây là bản báo cáo hoàn thành về dự án Secret Love của phòng Năng Lượng Sáng Tạo, anh xem nếu không còn vấn đề gì thì ký duyệt.
Nhật Minh không nhìn lên cô, với tay kéo bản báo cáo lại mở ra xem rất cẩn thận mà hỏi:
– Đã gửi cho Farid chưa?
– Gửi rồi, ông ấy cũng hoàn toàn hài lòng! Nếu như không có gì thay đổi thì ngày mai thư ký của ông ấy sẽ bay sang đây để thay mặt ký kết.
Nhật Minh xem xét thêm 1 lượt nữa, rồi cầm bút ký vào khoảng để trống trên bản báo cao sau đó đưa cho cô.
An Chi nhận lấy nó, có cảm giác 2 người khoảng cách mỗi lúc 1 bị đẩy ra xa, khó mở lời hỏi han nhau, vậy nên cô chỉ cúi đầu chào 1 cái rồi quay người đi.
Khi ấy, Nhật Minh mới hướng mặt lên nhìn cô, gọi 1 tiếng:
– An Chi!
Cô quay lại nhìn anh, khoảnh khắc ấy bắt gặp được cái ánh mắt có phần khác lạ của Nhật Minh khiến cô cảm thấy nghi hoặc.
Anh sau đó bất chợt hỏi 1 câu:
– Thời gian qua, em có điều gì cảm thấy không hài lòng, hoặc có thể là bất mãn đối với mọi người không?
Cô không hiểu hàm ý của anh:
– Sao anh lại hỏi như vậy?
– Không có gì, chỉ là lo lắng em phải chịu thêm uất ức nào mà không nói ra.
Cô cười gượng 1 cái:
– Em không có gì không hài lòng, mọi người đều đối xử với nhau rất tốt mà!
Nhật Minh khẽ gật đầu 1 cái:
– Tốt là được rồi! An Chi, sau này nếu như em có bất cứ khó khăn gì, thì cứ nói với anh, chỉ cần không quá khả năng anh đều sẽ giúp em!
Những lời nói hôm nay của Nhật Minh rất lạ, khiến An Chi không ngừng suy diễn, có điều cô không tiện thể hiện ra sự nghi hoặc mà chỉ mỉm cười gật đầu 1 cái rồi nói:
– Nếu không còn chuyện gì nữa vậy em về phòng làm việc đây!
Dứt lời, cô cũng quay người rời đi, nụ cười trên gương mặt cũng thu lại rồi đóng băng, An Chi ngay tại thời điểm này không còn muốn giải phóng cảm xúc cá nhân nữa, bởi cô đã sắp đi đến đích cuối cùng trong kế hoạch trả thù này.
*****
Ngày hôm sau, trong phòng làm việc của Giám đốc, Cao Nhất Long bước vào mà không cần gõ cửa trước.
Cậu ta tiến lại bàn làm việc của anh mà lên tiếng:
– Giám đốc, việc anh muốn tôi điều tra có 1 chút thông tin rồi.
Nghe vậy, Nhật Minh liền gác lại công việc đang dở của mình mà nhìn đến cậu ta:
– Có gì mới không?
– Vụ cháy trẻ Thiện An năm đó không có nhiều tư liệu lưu lại, ngay cả trong hồ sơ lưu trữ của sở cảnh sát cũng kết luận khá sơ sài, mà gần như đều dựa trên lời khai lúc đó của cô An Chi. Dường như họ không hề điều tra sâu về “đám trộm” mà cô An Chi đã nhắc tới. Nhưng khi tôi quay lại trại trẻ, hỏi người dân xung quanh, có người nói lúc xảy ra vụ cháy nhìn thấy bóng 1 người phụ nữ chạy ra ngoài, khi ấy nghĩ là người bên trong cố thoát nên cũng không để ý mà chỉ vội tri hô người đến dập lửa.
– Có hỏi họ xem có nhìn thấy mặt người đó không?
– Họ nói tối quá không nhìn rõ, nhưng lúc đấy họ thấy 1 bên chân trái của người phụ nữ đấy còn bị dính lửa cháy co cả quần.
Nhật Minh nghe vậy khẽ nhíu mày 1 cái:
– Chân trái sao?
– Vâng!
Trong đầu anh dường như đã mơ hồ suy nghĩ đến điều gì đó, rồi lại hỏi tiếp:
– Còn gì nữa không?
– Sự việc cũng lâu rồi nên rất khó để điều tra. Hơn nữa toàn bộ trại trẻ Thiện An bị cháy sạch nên việc tìm hồ sơ những đứa trẻ được nhận vào đấy rất khó, vậy nên thông tin về cô bé Lương Kim Nhã hoàn toàn là số 0 ngoài 1 thông tin, là cô bé được nhận vào trại trẻ 3 năm trước, trước khi Thiện An bị cháy. Có điều người dân ở đó nói, những đứa trẻ được nhận vào Thiện An đa phần đều là người trong vùng, mà ở vùng đấy, người họ Lương chỉ có 1 – đó là danh tộc Kim Lương nổi tiếng với nghề chế tạo hương gia truyền, nhắc đến chắc anh cũng biết.
– Danh tộc Kim Lương?
– Phải! Những năm cuối thập niên 90, danh tộc Kim Lương là danh tộc hưng thịnh trong nghề chế tạo hương. Chỉ đáng tiếc là vào 1 đêm cả danh tộc đều bị bỏ mạng. Thế nên người dân quanh trại trẻ Thiện An cho rằng cô bé Lương Kim Nhã có thể là người vùng khác, bởi vì danh tộc Kim Lương trong vùng, từ trên đến dưới đã bị chôn vùi trong biển lửa trước khi Thiện An bị cháy ba năm rồi.
Nhật Minh lập luận trong tư duy của mình, anh cảm thấy tất cả sự việc dường như có liên can đến nhau. 3 năm trước, trước khi Thiện An bị cháy, toàn bộ trên dưới danh tộc Kim Lương cũng chìm trong biển lửa, không thể xác minh được thân phận từng người bởi vì toàn bộ đều cháy đen rụi. Cùng thời điểm 3 năm trước đó, Lương Kim Nhã được nhận vào trại trẻ Thiện An – và quen biết An Chi, 3 năm sau Thiện An cháy – duy nhất chỉ còn mình An Chi sống sót nhờ vào ơn cứu của Lương Kim Nhã. Rốt cuộc có uẩn khúc gì ở đây?
– Nhất Long, cậu tìm hiểu thêm về vụ án của danh tộc Kim Lương. Năm đó tôi không ở trong nước nên cũng không nắm rõ được tình hình, nhưng danh tiếng của danh tộc Kim Lương thì tôi có biết. Tôi đang suy đoán, rất có khả năng cô bé Lương Kim Nhã đó là đứa trẻ của danh tộc Kim Lương.
– Tôi cũng có suy nghĩ như anh nên có điều tra thêm về danh tộc Kim Lương, trong lúc điều tra thì vô tình biết được 1 người năm xưa từng mở tiệm chụp ảnh. Ông ta nói đã từng chụp đc 1 bức ảnh con gái nhà Kim Lương, nhưng khi rửa ảnh ra thì mãi không thấy đến lấy, sau đó mới biết chuyện thảm án nhà họ. Có điều nhiều năm rồi, nghề không phát triển, ông ta cũng dẹp tiệm, đồ đoàn cái bán, cái vứt, cái bỏ kho nên không chắc có còn giữ tấm ảnh đó không. Tôi đã cho số liên lạc, nếu như tìm thấy ông ấy sẽ gửi cho chúng ta.
Nhật Minh gật đầu 1 cái:
– Được rồi, cậu tiếp tục tìm thêm thông tin đi, có gì thì báo liền cho tôi.
Cao Nhất Long gật đầu 1 cái rồi quay đi, Nhật Minh ngồi đó chống 2 khuỷu tay lên bàn, những ngón tay đan vào nhau mà nhớ lại.
“…10 năm trước.
Chiếc xe sang trọng chạy thẳng vào trong sân biệt thự họ Chu, Vĩnh Bảo bước xuống vẻ mặt vui mừng gọi lớn:
– Ông chủ, bà chủ! Tôi đón cậu chủ về rồi đây!
Chu Nhật Minh mở cửa bước xuống, hướng ánh mắt nhìn xung quanh căn biệt thự cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ. Năm 14 tuổi, anh bị ba mình đưa ra nước ngoài sống và học, lúc đó ba anh còn dưa vào thế lực giàu có bên vợ nên cũng có căn nhà được xem là long trọng. Nhưng 6 năm sau trở về, thật không ngờ căn biệt thự này còn hơn cả long trọng nhiều lần.
– Mấy năm qua ba tôi làm ăn thế nào mà có thể xây căn nhà lớn như vậy?
Vinh Bảo nghe vậy liền cười:
– Mấy năm qua ông chủ rất chăm chỉ làm việc, suốt ngày lao đầu vào chế tạo hương nên đạt được nhiều thành tựu rất tốt. Căn nhà này là chứng minh thành quả của ông ấy.
Lúc này, Chu Quang Lẫm cùng Tô Ngọc Dung từ bên trong nhà vồn vã đi ra.
– Nhật Minh, trời ơi, con trai của mẹ, mấy năm qua mẹ nhớ con mà bệnh luôn rồi.
Tô Ngọc Dung ôm chầm lấy con trai mình, mếu máo đỏ cả mắt. Anh cũng khẽ cười ôm lấy bà mà đáp lại:
– Vậy con về là khỏi bệnh rồi phải không?
– Lần này về không được đi nữa đấy!
Nhật Minh nghe vậy lại đưa mắt nhìn qua Chu Quang Lẫm:
– Chỉ cần con không muốn thì không ai có thể ép con đi được.
Giọng nói đầy ý trách móc khiến Quang Lẫm tự cảm thấy chột dạ, ông ta sau đó chỉ cười cười rồi né tránh đi mà gọi lớn:
– Dì Lý, mau ra xách đồ vào!
Dì ta từ dưới nhà chạy lên:
– Cậu chủ về rồi! Mừng quá! Bà chủ rất nhớ cậu chủ đấy.
– Dì Lý, dì vẫn khoẻ chứ?
– Cảm ơn cậu chủ quan tâm, tôi vẫn còn khoẻ chán.
Anh gật đầu 1 cái, Tô Ngọc Dung cũng vội kéo con trai mình:
– Nào, đi đường xa mệt rồi, mau vào trong nghỉ đi! Dì Lý, mau đi pha trà sâm rồi đem lên đây.
– Vâng! Vâng! Tôi làm liền đây!
Bọn họ đi thẳng đến phòng khách, Tô Ngọc Dung nhiều năm mới gặp được con trai thì hỏi đủ điều không ngừng.
Khi mà dì Lý đem trà sâm đi đến, vội vàng rót ra không may gạt đổ 1 chén, trà nóng dội thẳng xuống chân.
– Ah!
– Dì Lý, cẩn thận 1 chút!
Dì ta theo phản xạ kéo ống quần lên, Nhật Minh lúc đấy phát hiện bên chân trái dì ta có 1 vết sẹo trắng co rúm lại mà thuận miệng hỏi:
– Dì Lý, chân dì bị sao vậy?
Dì ta chột dạ vội vàng thả ống quần xuống rồi cười cười:
– À, bị bỏng nhẹ thôi cậu thôi!
– Xem chừng bỏng cũng không nhẹ đâu. Dì bị lâu chưa? Tôi có quen 1 vài bác sĩ nước ngoài trị sẹo rất tốt, cần tôi hỏi giúp gì.
– Không cần đâu cậu chủ, cũng 2 năm rồi tôi không còn để ý đến nó lắm.
Dì ta nói rồi cũng vội vàng thu dọn rồi rời đi, Nhật Minh khi ấy hoàn toàn không nghĩ nhiều hơn, Tô Ngọc Dung khi ấy chen vào:
– Kệ dì ta đi, mẹ cũng nói rồi nhưng dì ta bảo tuổi này còn quan trọng gì mấy cái sẹo. Nào, mau uống trà đi, uống tốt cho sức khoẻ đấy.
…..”
Chu Nhật Minh cắt ngang dòng hồi tưởng mà quay về với hiện tại, đáy mắt không giấu nổi những nghi hoặc đang rấy lên:
– Thời điểm đó, 2 năm trước dì ta bị bỏng cũng cùng với năm Thiện An bị cháy…..không lẽ…..người phụ nữ mà người dân nhìn thấy lúc đó……?!!!
Nhật Minh siết chặt lấy bàn tay, ánh mắt nhíu nhẹ lại, trong suy nghĩ của anh đã sớm thấu được 1 vài vấn đề.
Buổi chiều đấy, Chu An Chi ngồi trên 1 chiếc taxi dừng lại trước 1 con hẻm cụt, cô vội trả tiền rồi bước xuống mà đi thẳng vào sâu bên trong con hẻm.
An Chi dừng lại trước 1 căn nhà cấp 4 khá giản dị, cô đưa tay lên ấn chuông.
1 lúc sau đó, cửa mở ra, Lương Hạ Cẩm vội đẩy rộng cho cô vào bên trong rồi đóng lại.
– Dì Cẩm, thế nào rồi?
– An Chi, dì đã làm theo lời con nói rồi, quả nhiên đúng như con suy tính.
Vừa nói, dì ta vừa tiến lại phía bàn lấy ra 1 phong thư đưa cho cô:
– Toàn bộ những gì con cần ở trong này, thật may là họ còn giữ.
An Chi nhận lấy nó mở ra xem, cô tỉ mỉ soi xét cẩn thận, trên gương mặt dần dần nở ra 1 nụ cười:
– Dì Cầm, đến lúc chúng ta có thể phơi bày ra ánh sáng rồi!
– An Chi, bước đi này cần cẩn thận, chỉ 1 sơ hở thì tất cả công cốc hết.
Cô nắm chặt phong thư trong tay mình, ánh mắt đanh lại:
– Dì yên tâm, lần này con nhất định khiến ông ta phải đền tội.
An Chi sau đó lấy điện thoại của mình ra bấm 1 dãy số, rồi áp lên tai. Sau 1 hồi chuông đổ, đầu bên kia có tín hiệu bắt máy, vẻ mặt cô bình thản lên tiếng:
– Vũ, tôi suy nghĩ rồi! Tôi đồng ý kết hôn với anh!