Trái Tim Phản Nghịch

Chương 2






Chu Quang Lẫm khi ấy cũng đứng dậy, ánh mắt ông ta có đôi phần khát khao muốn gặp đứa con gái này của mình.
Ông tiến lại gần, quét 1 lượt từ trên xuống dưới, vô cùng hài lòng mà gật đầu nói:

– Lớn thật rồi! An Chi, ba rất xin lỗi khi mà bây giờ mới có thể đón con về, con không oán trách ba chứ?

2 từ “oán trách” thốt ra từ miệng ông thật sự khiến An Chi muốn nổi giận, cô không những oán trách mà cô còn căm hận, còn muốn ngay lúc này tự tay bóp ch..ết ông. Nhưng mọi chuyện không thể kết thúc dễ dàng như vậy được, chế tài ông ta nên là pháp luật, là cảnh sát….hơn hết cô còn muốn phải lấy lại tất cả những gì là của nhà họ Lương, công bố cho thiên hạ biết tất cả sản nghiệp mà nhà họ Chu đang có, đều là cướp đoạt từ gia đình cô mà ra.

Chu Quang Lẫm nhìn dáng vẻ kỳ lạ của cô cũng khiến ông có chút nghi hoặc:

– An Chi!

Cô lúc này mới kéo bản thân thoát khỏi mớ vòng vây oán hận lúc trước, nhìn ông ta khẽ mỉm cười 1 cái:

– Chắc hẳn ba cũng có điều khó nói, hơn nữa giờ ba đón con về cũng không phải là muộn, vậy nên con không có gì oán trách.

Chu Quang Lẫm nghe vậy khá hài lòng mà cười:

– Đúng là con gái lớn hiểu chuyện. An Chi, con yên tâm! Sau này ba sẽ bù đắp cho con.

Nói rồi, Quang Lẫm quay qua nhìn Ngọc Dung mà giới thiệu:

– Nào An Chi, đây là Ngọc Dung, sau này con có thể xem bà ấy như là mẹ của mình.

Cô nghe vậy cũng nhìn đến bà ta, trong đầu thầm nghĩ “bà ta là người luôn muốn gi…ết An Chi”. Cô khẽ cúi đầu chào 1 tiếng:

– Dì Dung! Sau này ở chung 1 nhà, mong dì chiếu cố nhiều hơn.

Tô Ngọc Dung thái độ tỏ ra coi thường:

– Nhiều năm không gặp, ông làm sao chắc được nó là con gái của ông?

Chu Quang Lẫm nghe vậy cũng liền trả lời:

– Việc này bà không cần lo, từ cách đây rất lâu tôi đã bảo Vĩnh Bảo xét nghiệm ADN rồi. Con bé đúng là con gái của tôi.

– Tôi thấy để chắc chắn hơn thì nên kiểm tra lại lần nữa. Trực tiếp lấy mẫu chờ kết quả ở đây.

Chu An Chi nghe vậy trong lòng có 1 chút chột dạ nhưng tuyệt nhiên không lộ ra mặt. Nhưng khi ấy Quang Lẫm lại lên tiếng:

– Tôi làm việc mà bà còn nghi ngờ sao? Chuyện con cái tôi không nhận bừa, hơn nữa Vĩnh Bảo cũng đã xác nhận nhiều lần rồi, không có gì sai sót. An Chi chính là con gái tôi, nghiêm cấm mấy người cứ nghi ngờ thân phận của nó.

Tô Ngọc Dung nghe vậy càng không mấy vui vẻ, nhưng bà ta cũng chẳng thể nói gì thêm nữa mà phớt lờ đi cô. Chu Quang Lẫm lúc này lại hướng đến cô con gái út của mình:

– An Chi, đây là Ái Phương. Con bé sinh sau nên nó sẽ là em gái con.

An Chi nhìn Ái Phương gật đầu 1 cái, cô ta cũng làm ngơ mà quay mặt đi. Quang Lẫm sau đó lại hướng cô đến phía con trai lớn của mình:

– Còn đây là Nhật Minh, sau này sẽ là anh trai của con!

Chu An Chi nhìn đến anh, 2 người họ khoảnh khắc ấy 4 mắt giao nhau 1 cái nhìn tưởng như đã từng gặp qua, nhưng cảm giác lại hư ảo như mơ như tưởng. An Chi khẽ cúi đầu chào 1 tiếng:

– Anh trai, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn.

Chu Nhật Minh lúc này cũng đứng dậy đáp lại cô:

– Đều là người 1 nhà cả, không cần phải khách sáo. Em mới về đây, có gì không quen thì cứ nói với dì Lý. Dì ấy là người quán xuyến việc trong nhà, có thể giúp em. Nếu muốn đi đâu, thì cứ báo với chú Bảo, chắc em cũng không lạ nữa rồi phải không.

– Vâng! Mấy năm qua chú Bảo luôn là người giữ liên lạc với em khi em ở Pháp.

– Vậy được rồi! Cuộc sống của em cũng không có gì thay đổi, chỉ là thêm người thân thôi. Hôm nay đi đường cũng mệt rồi, em cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi.

Nghe vậy, Chu Quang Lẫm lại nhìn qua vợ mình:

– Tôi dặn bà sắp xếp phòng cho con bé, đã xong chưa?

Tô Ngọc Dung vốn dĩ đã không ưa đứa con gái riêng của chồng này từ lâu, nghiễm nhiên bà ta cũng chẳng rảnh rang làm điều đó. Nhưng giờ cơ ngơi của Chu Quang Lẫm đã khác nhiều so với năm xưa còn phải dựa vào bên phía ngoại bà ta, thế nên Ngọc Dung bây giờ cũng kiêng dè chồng mình 1 phần nên đành bằng mặt:

– Ông lo lắng gì, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Mặc dù là phòng tuy hơi nhỏ nhưng mà tiện nghi đầy đủ, không thiếu thứ gì.

Quang Lẫm gật đầu 1 cái:

– Uhm! Thế phòng nó ở đâu! Mau dẫn con bé lên cho nó nghỉ ngơi.

– Không phải leo trèo gì cho mệt đâu! Phòng con bé là cái gian nằm ở bên hông nhà chính đấy. Đi vòng sang trái 1 đoạn là đến rồi.

Nghe vậy, Chu Quang Lẫm hay ngay cả Nhật Minh cũng khẽ nhíu nhẹ mày.

– Mấy cái phòng ở trên lầu đâu?

– Ai za, ông ở nhà mà không biết gì hết sao? Mấy cái phòng đó, 1 phòng thì dùng làm phòng tập của con Phương, phòng thì dùng để quần áo của con bé, ông lạ gì con gái ông nữa, váy áo chất cả hàng đống. Còn 1 phòng để trống, nhưng trước đó con Phương nó đã nói là giữ cho nó để sau này bạn con bé có đến chơi thì nó sẽ dùng phòng đó rồi. Vậy nên chỉ còn căn ở phía Tây là trống, nên tôi đã thu dọn cho An Chi.

Chu Quang Lẫm có phần tức giận gắt nhẹ:

– Nhưng cái gian đó vốn dĩ là kho để đồ, người làm sao mà ở được.

– Ông đừng lo, đồ đoàn tôi cũng bảo người giúp việc thu xếp gọn hết rồi. Giờ con bé vào ở tốt.

– BÀ….

An Chi lúc này lên tiếng cắt ngang:

– Ba! Không sao, con ở phòng nào cũng được.

Chu Quang Lẫm chặc lưỡi 1 cái:

– Sao lại phòng nào cũng được. Dù thế nào cũng là con gái ba, ít hôm nữa ba sẽ mở tiệc tư gia để giới thiệu với mọi người, nếu như khách khứa biết được ba để con gái ở trong 1 cái phòng chứa đồ, chẳng phải họ cười vào mặt ba sao?

Vừa nghe vậy, Ngọc Dung và cả Ái Phương đều sửng sốt:

– Ba! Ba còn mở tiệc mừng cô ta về sao?

– Tất nhiên rồi! Không mở tiệc thì làm sao người ta biết con bé là con gái ba.

An Chi vốn dĩ cũng không thích mấy thứ tiệc tùng xa hoa này, hay vốn dĩ là thân phận thực sự của cô không thích hợp nên vội lên tiếng:

– Ba! Con thấy không cần thiết phải mở tiệc đâu. Dù sao con cũng chỉ là đứa con gái ở bên ngoài của ba, làm vậy thật sự phô trương quá.

– Không có gì là phô trương! Thanh thế của gia đình chúng ta không phải tầm thường, dù là con gái riêng bên ngoài của ba thì cũng xứng đáng nhận những điều tốt nhất.

– Nhưng….

– Được rồi, không bàn nữa. Tạm thời hôm nay con đến căn phòng ở phía Tây nghỉ ngơi tạm đi. Ba sẽ cho người dọn 1 căn phòng khách rồi con chuyển đến sau.

Thấy ông đã quyết như vậy, Chu Ái Phương quả thực không bằng lòng mà hậm hực bỏ đi không nói lời nào. Còn Tô Ngọc Dung cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng bà ta vẫn phải nhẫn nhịn 1 nước mà lên tiếng gọi:

– Dì Lý! Dẫn con bé về phòng nghỉ ngơi đi!

Nghe vậy, người phụ nữ chừng 60 tuổi cũng vội từ ngoài tiến vào, lại gần cô nói:

– Cô An Chi, mời cô đi theo tôi!

An Chi thấy vậy cũng chỉ đành miễn cưỡng làm theo lời ông ta. Trong lòng cô luôn ẩn chứa 1 mối nghi hoặc. An Chi có cảm giác Chu Quang Lẫm không thật sự muốn đón con gái mình về chỉ đơn giản là để bù đắp, ông ta chắc chắn có tính toán gì đó ở bên trong.

An Chi được dì Lý dẫn đi thẳng đến 1 căn phòng nằm tách biệt với nhà chính ở phía Tây.

– Cô An Chi, hôm nay tạm thời cô nghỉ ở đây nhé!

An Chi nghe vậy khẽ cười mà gật đầu:

– Cảm ơn dì!

Dì ta sau đó cũng chẳng đáp lại mà đã nguẩy đít quay đi. An Chi thấy thế có 1 chút hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng lờ đi, sống ở đây cô cũng không cần phải quá thân mật với bất cứ ai, tránh để tình cảm làm ảnh hưởng đến đại sự.
Chu An Chi đưa tay mở cửa mà bước vào bên trong. Căn phòng không phải là quá nhỏ, chỉ là đồ đạc để trong đây khá nhiều nên khoảng trống còn lại không được bao nhiêu. Xem ra Tô Ngọc Dung mặc dù không ưa đứa con gái riêng này của chồng nhưng lại vẫn không dám quá bạc đãi. Ít nhiều bà ta cũng sắp xếp khá đầy đủ tiện nghi, ngoại trừ việc sống trong 1 căn phòng chất đầy đồ thừa, thì mọi thứ còn lại không hẳn là quá tệ.

An Chi tiến lại phía chiếc giường nhỏ vẫn còn thoảng mùi ga mới, cô ngồi lên sau đó thả người nằm ngửa ra, hướng ánh mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Sau bao nhiêu năm chờ đợi, cuối cùng thời cơ để cô trả thù cũng đã đến rồi. Cô nhất định phơi bày tội ác của gia đình ông ta ra trước ánh sáng:

– Ba, mẹ! An Chi! Mọi người hãy mở mắt mà nhìn, con nhất định sẽ khiến cho bọn họ phải trả giá bởi những gì họ đã gây ra.

Sống dưới 1 bầu trời rộng lớn này, dường như mọi nỗi đau đều chỉ riêng chính bản thân tự thấu. Thật khó để mà hình dung được, ẩn sâu bên trong 1 cô gái có ngoại hình đoan trang nhã nhặn ấy, lại là cả 1 bầu trời tâm tư oán oán hận hận, đời trước đời sau.

Lúc này, chuông điện thoại vang lên phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng. An Chi ngồi dậy lấy trong túi ra, nhìn cái tên hiện trên đấy, vẻ trầm tư vài giây rồi mới bắt máy:

– Alo!

– Thế nào rồi? Không có gì đáng lo ngại chứ?

– Tạm thời thì không! Nhưng dì Cẩm, ông ta nói muốn tổ chức 1 buổi tiệc tư gia giới thiệu con với mọi người. Con cảm thấy trong chuyện này có âm mưu gì đó.

– Năm xưa hắn 1 mực không thừa nhận đứa con gái riêng ở bên ngoài, bỏ mặc suốt mấy năm trời. Sau sự việc Thiện An bị cháy, lại vội vàng đưa con ra nước ngoài sống. Hơn 10 năm mới chịu đón về, con nghĩ là hắn thực sự áy náy mà muốn bù đắp sao? Loại người vô nhân tính như Chu Quang Lẫm không có chuyện biết áy náy, hắn giữ lại con chắc chắn vì có thể dùng được.

– Vậy giờ con nên làm như thế nào?

– Hiện tại chưa biết hắn đang có tính toán gì, vậy nên con cứ bình thường rồi âm thầm quan sát thôi. Cũng chỉ là 1 bữa tiệc chào mừng, hắn muốn giới thiệu với quan khách bạn bè thì chắc hắn muốn dùng con để tăng lợi ích thương mại cũng nên.

– Nếu thật sự là vậy thì ông ta đúng là mở đường cho chúng ta tiến thêm 1 bước.

– Con chưa cần phải vội, mới về nhà đó thì trước mắt cứ âm thầm quan sát, tránh để bọn họ có nghi hoặc. Việc quan trọng bây giờ là phải ghi nhớ lời dì nói sau đây…..!

Trong căn phòng lại rơi vào 1 sự im lặng, không còn nghe thấy cô nói gì nữa mà thay vào đó là những cái gật đầu cùng ánh mắt khẽ chuyển đổi theo lời nói của đối phương.

******

3 ngày sau, biệt thự nhà họ Chu hôm nay được bày trí long trọng cho buổi tiệc bề mặt là tư gia nhưng lại mang tính chất mở rộng.
Quan khách được mời đến ngày hôm nay không phải là quan chức có địa vị, thì cũng là những cậu ấm cô chiêu, doanh nhân, tài phiệt có tiếng trong tỉnh.
Không rõ rốt cuộc Chu Quang Lẫm thật sự có âm mưu gì, nhưng xem ra ông ta rất chú trọng vào việc Chu An Chi xuất hiện với thân phận là con gái của ông ta.

Khi ấy, trong phòng riêng của Tô Ngọc Dung, bà ta ngồi trước bàn trang điểm lớn, dáng vẻ nhàn nhã tô 1 chút son đỏ sẫm lên môi mình.
Lúc này, cửa đẩy vào, Chu Ái Phương nhìn thấy mẹ mình vẫn bình thản trang điểm mà phụng phịu đi lại:

– Mẹ! Sao mẹ có thể bình thản ngồi đây làm đẹp như vậy?!

Ngọc Dung không mấy để tâm lời con gái mình mà hời hợt trả lời:

– Tại sao lại không thể? Hôm nay quan khách đều là người trong giới thượng lưu, vẻ bề ngoài tất nhiên phải chú trọng. Cả con cũng vậy, trau chuốt 1 chút không được sơ sài.

Chu Ái Phương nghe vậy hậm hực thở mạnh mà ngồi xuống chiếc ghế gần đó:

– Cho dù con có làm đẹp như thế nào thì hôm nay con cũng không phải nhân vật chính. Mẹ có biết ba còn đặt 1 chiếc váy thiết kế riêng cho chị ta mặc trong buổi tiệc hôm nay không?

– Tiệc chào đón nó, tất nhiên phải để nó nổi bật nhất hôm nay rồi.

Thấy mẹ mình không hề có thái độ gì khiến Ái Phương càng thêm giận:

– Mẹ! Nay mẹ sao vậy? Lúc trước, chị ta chưa xuất hiện, ai cũng xem con là tiểu thư duy nhất của nhà họ Chu. Tự nhiên bây giờ chị ta trở về, con thành người xếp thứ 2. Chuyện này con không chịu đâu!

Tô Ngọc Dung lúc này mới bỏ thoi son xuống mà nhìn sang con gái mình:

– Ái Phương, con không hiểu sao? Vịt thì mãi mãi cũng không thể hoá thành thiên nga được.

– Nhưng chị ta thì có thể đấy. Mẹ không qua đó mà xem, còn có riêng cả 1 đội ngũ trang điểm nữa.

– Hừ! Thế thì sao? Lọ lem qua 12h cũng phải hiện về nguyên hình nghèo rách. Nó, cũng sẽ vậy thôi!

Ái Phương nghe thế liền khó hiểu nhìn bà:

– Mẹ, không lẽ….mẹ tính làm gì sao?

– Hôm nay mẹ đã mời người phụ nữ năm xưa trực tiếp đỡ đẻ cho Mỹ Lan. Bà ta nói con bé An Chi bây giờ không có nét nào giống hồi nhỏ cả.

– Vậy thì sao? Chẳng phải ba nói đã xét nghiệm ADN rồi sao?

– Xét nghiệm thì sao? Ai mà biết nó có giở trò gì không. Người đỡ đẻ này nói năm xưa tận tay bế đứa trẻ, phát hiện phần hông phải sau của đứa bé có 1 vết bớt màu hồng hình hoa. Nguyên lý của vết bớt này càng lớn sẽ càng to ra chứ không mất đi. Nếu như trong bữa tiệc, có thể khiến nó lộ ra vị trí đấy thì hay rồi.

– Sao phải phiền phức vậy, nếu mẹ nghi ngờ thì có thể làm xét nghiệm 1 lần nữa.

– Việc này còn phải đợi con dạy sao? Không nhìn xem mấy ngày nay ba con thế nào, cứ như bị con nhỏ đấy bỏ bùa, mẹ có nói gì cũng không quan tâm. Muốn đến gần nó còn khó, nói gì là lấy mẫu đem đi. Cho dù là đem kết quả về, cũng chưa chắc ông ấy đã tin đó là thật. Thế nên thay vì làm việc mang tính trừu tượng, thì ở trước mặt mọi người xác minh lại chắc chắn ông ấy không thể không tin được.

– Vậy lỡ chị ta có vết bớt thật thì sao?

– KHÔNG THỂ NÀO!

Ngọc Dung kiên quyết đáp lại khiến Ái Phương có chút thấy kỳ lạ:

– Sao mẹ chắc chắn vậy?

Tô Ngọc Dung bị dò hỏi liền chột dạ vội lấp liếm đi:

– À….thì là trực giác của mẹ thôi. Mà con đừng hỏi nhiều, lát nữa tìm cách phối hợp 1 chút đi.

Ái Phương chỉ nghe đến việc sẽ làm An Chi bẽ mặt là liền thấy thích thú:

– Mẹ đừng lo, lát nữa con sẽ khiến chị ta phải lộ ra.

Thời điểm ấy, ở dưới sảnh nhà, quan khách gần như đã đến đông đủ, bàn tiệc với rượu vang, bánh ngọt, trái cây nhập khẩu đắt tiền ở dưới những ánh đèn chùm toát lên 1 sự sang trọng của 1 bữa tiệc trong giới thượng lưu.

Chu Quang Lẫm hôm nay khá chải chuốt trong bộ đồ vest Tây thương hiệu nổi tiếng, ông ta đứng bên cạnh Nhật Minh không ngừng phô trương thanh thế về con trai của mình với khách khứa, đến mức anh phải khẽ nhíu mày thở dài:

– Ba! Bữa tiệc hôm nay con không phải là nhân vật chính.

Nghe vậy, Chu Quang Lẫm mới tiết chế lại 1 chút, lúc này 1 vị khách bỗng lên tiếng:

– Anh Lẫm, nghe nói hôm nay anh mở tiệc để đón cô con gái du học bên Pháp về. Trước giờ tôi cứ tưởng ngoài cậu Minh ra thì anh chỉ có 1 cô con gái Ái Phương thôi chứ nhỉ?!

Ông ta nghe hỏi cũng giả lả cười đáp lại:

– Chuyện riêng thời còn phong độ thôi.

– Haha! Anh Lẫm bây giờ vẫn phong độ mà!

– Nào có được như ngày xưa!

– Anh Lẫm đúng là ăn ở có phước, có cậu con trai tuổi trẻ tài giỏi, 1 cô con gái xinh đẹp, giờ lại không dưng có thêm 1 đứa con nữa, đúng là tốt số. Thật không biết mặt mũi cô con gái bên ngoài của anh Lẫm thế nào.

– Đợi 1 lát nữa con bé sẽ xuất hiện thôi. Nào, trong thời gian đó mời các vị cùng tôi thưởng thức rượu ngon đi.

Mọi người sau đó cũng gật gù nâng ly rượu của mình lên.
Khi ấy, 1 cậu con trai khá bảnh bao trong bộ Tây trang đắt tiền, trên tay cầm ly rượu tiến lại phía Nhật Minh đánh nhẹ vào vai anh 1 cái:

– Sao giờ tôi mới biết cậu lại có thêm 1 cô em gái nữa nhỉ.

Nhật Minh không quá đặt tâm vào lời của cậu ta, nhàn nhạt nhấp ly rượu của mình mà nói:

– Chuyện từ lúc nhỏ tôi có thoáng nhớ, nhưng nhiều năm rồi nên cũng không rõ ràng. Mãi gần đây ba tôi nhắc lại, tôi còn mới biết đến cô em gái này.

– Tiết lộ 1 chút đi, cô em gái đấy trông thế nào? Có đáng yêu như Ái Phương không?

Nhật Minh khẽ quét mắt sang người bạn của mình, giọng nói đanh lại:

– Ngô Vũ Hưng! Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất đừng có suy nghĩ bất chính gì với 2 đứa em gái của tôi.

– Chà, mới gặp nhau được bao lâu mà đã ra dáng người anh trai có nghĩa khí như vậy rồi.

– Với cái tính cách trăng hoa của cậu, tốt nhất tránh xa em gái tôi ra.

– Nhật Minh, cậu thật là. Chúng ta là bạn thân đấy, tôi có chỗ nào không tốt sao?

Cùng lúc ấy, phía tầng trên vang lên những âm thanh uyển chuyển của đế giày cao gót nện xuống sàn gạch.
Suốt cả bữa tiệc với điệu nhạc ballad du dương, thì âm thanh nhỏ ấy lại kéo tất cả sự chú ý của quan khách nhìn lên.

Từ phía cầu thang lầu 2, bước xuống là 1 cô gái trong chiếc váy dạ hội màu trắng đính kim sa lấp lánh. Qua ánh đèn vàng rực của những chiếc đèn chùm hắt đến, 1 gương mặt kiều diễm xinh đẹp hiện ra.
Dường như tất cả những người ở đây đều bị choáng ngợp bởi cái dung mạo như trăng trong nước này.
Mày liễu như khói, mi cong làn Thu, sống mũi thanh gọn, môi đỏ tựa cánh đào sắc Xuân, đặc biệt là đôi mắt kể hồn, cảm giác như chứa đựng cả 1 câu chuyện bí ẩn nào đấy thu hút mọi người phải nhìn vào, rồi bị cuốn sâu vào trong nó.

Chu An Chi mặc dù cũng đã hình dung được bữa tiệc hôm nay quy mô như thế nào, nhưng dù sao cô cũng là lần đầu xuất hiện trước mặt nhiều người trong cái dáng vẻ này, bị mọi ánh nhìn đổ dồn khiến An Chi có 1 chút ngượng ngùng.
Chiếc váy thiết kế cho cô hôm nay, đối với An Chi có phần hơi hở bạo. Váy được thiết kế trễ vai, phần cổ khoét sâu xuống khoe trọn cả rãnh ngực, thân váy xẻ cao 1 bên lên đến ngang đùi làm lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, càng được tôn dáng hơn khi bàn chân nhỏ nhắn được xỏ vào đôi giày pha lê cao gót.
Tà váy có phần dài trải trên sàn, khiến việc di chuyển của An Chi gặp 1 chút khó khăn. Lại thêm chịu những ánh nhìn có phần khiếm nhã khiến cô trở nên lúng túng trong việc bước xuống từng bậc thang.

– Chà! Cô em gái này của cậu thật sự không tệ nha.

Với cái bản tính phong hoa của mình, không biết vui chơi với biết bao nhiêu cô gái, dạng nào, nhan sắc nào cậu ta cũng nếm qua rồi nhưng Vũ Hưng cũng phải thốt lên trong cái dáng vẻ kinh ngạc.

Chu Nhật Minh khi ấy lại không hề để tâm vào người bên cạnh, anh bước đến phía cầu thang đi lên vị trí cách cô 1 bậc mà đưa bàn tay ra:

– Không cần căng thẳng! Đưa tay cho anh!

Khoảnh khắc ấy, dưới ánh đèn vàng, 2 người bọn họ như hoa trong gương, như trăng dưới nước, cảnh như mộng ảo, chỉ tiếc là ở giữa chắn 1 bức tường vô hình, nếu không thì có thể xem là xứng đôi vừa lứa.