Trái Tim Ngày Nắng Chở Che Cho Em

Chương 8: Tin đồn




Sau thời gian lễ, tinh thần anh em rất phấn chấn. Một phần do tầm hồn đang phiêu du ở chốn ăn chơi ngày nghỉ, một phần biết được sếp mình bị lệch giới tính bàn tán rôm rả.

Các nàng như tìm ra chân lý cuộc đời, cảm thấy bản thân như giác ngộ Triết học, kiến thức nhân loại như được truyền vào trí óc, sức mạnh nội tại trỗi dậy mạnh mẽ, không ngại đưa ra quan điểm người sếp lạnh lùng ngửi ra mùi tiền đấy thích nam.

Chẳng trách sao người giỏi giang vậy, ngoài 30 vẫn chưa thành gia lập thất. Đối xử với chị em tệ bạc như thế không biết nằm trên hay nằm dưới?

Mỹ nữ Thanh Thúy mãi không làm rung động trái tim nam nhân, đúng là thế sự khó đoán; phía sau bộ đồ tây trang, cử chỉ nho nhã ấy lại khiến chị em tổn thương.

Phái mạnh chỉ biết chép miệng trước độ tưởng tượng của hội bà tám. Dưới góc nhìn của nam nhân thì sếp Hòa không có lấy một miếng bê đê trong người.

Người đó có thể dùng ánh mắt để điều khiển mọi việc, mấy người này đúng là dư năng lượng mới bạo gan nói lung tung vậy.

Đang yên lành mà hắt xì đúng là có điềm chẳng lành, chả là ngoài kia đưa tin đồn thất thiệt.

Xem ra Thế Thời ghim thù cú đạp, bằng cách thức tiếng lành đồn xa tiếng xấu cũng đồn xa bẻ cong Chí Hòa.

Chẳng mấy chốc căn phòng yên lặng như chưa từng có lời ra tiếng vào, những ánh mắt hào hứng vừa rồi cuối gằm xuống nhìn tài liệu, phỏng chừng bắt được ai thở ra tiếng.

Chí Hòa hai tay nắm chặt, đảo mắt một vòng đánh giá đám người này ho he vài lời: "Xem ra có chuyện vui mà tôi không biết" không khí vẫn trầm lắng "Ăn nói cho cẩn thận vào, cách nhau có một cánh cửa mà nói xấu cấp trên, bịa đặt xúc phạm nhân phẩm người có thẩm quyền... chậc chậc... Nếu kiện chắc tôi cũng được khối tiền đền bù".

Đánh đòn mấy người này thì tiền là giải pháp không tồi, có hay đến mấy lôi tiền ra là im như thóc.

Đường đường là con trai độc nhất nhà họ Phạm, chưa con chưa cái chưa người yêu mà bị nói là cong, trong lòng vạn phần kìm ném nỗi tức.

"Tiếc là lời mọi người không thu hồi được, tôi nghe mà đau lòng, để sám hối thì góp tiền vào quỹ từ thiện" Chí Hòa chỉ tay vào hộp công đức góc trái cửa lớn.

Có oán than thì lỗi là do họ, luật lệ tiền mang tên Chí Hòa. Đồng lương đã không thấm vào đâu mà tiền phạt vào quỹ ăn chơi, vào quỹ từ thiện. Suy cho cùng lỗi lầm sẽ vào bụng hoặc lan tỏa tấm lòng đến những người khó khăn, đó là chuyện tốt không ai ý kiến.

______

Ngọc Khanh nhận được quyết định điều chuyển đến Bộ Ngoại giao có hơi bất ngờ, theo nghe ngóng là tới bộ Nông nghiệp.

Bộ trưởng Huỳnh muốn đẩy cái gai này đi xa, làm khó chuyên ngành để cô chủ động rời khỏi công việc nhà nước.

Phải chăng lời người nói "Để cháu giúp em Khanh công việc thuận lợi hơn ở bộ"?

Chí Hòa kéo cô sang phía mình, nhất ngôn quân tử, cô chỉ nghĩ anh nói đùa xem mình là chắn để đuổi kéo Hà Đạo, không ngờ giúp đỡ thật.

Đầu óc mơ hồ thập phần bất an, có điều chuyển đi đâu cũng không đúng lĩnh vực, việc ngăn xuất bản sách mới cô không còn khả năng. Giờ có người chống lưng cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể thuận theo hướng gió, gió mang hương thơm thì ta hứng, mang cát bụi thì ta chịu.

Phá kén thành bướm khoe sắc nhưng nguy hiểm rình rập, vốn mọi chuyện một cô gái bé nhỏ không thể gánh vác.

Ngọc Khanh lặng lẽ thu dọn đồ đạc, Lý Thanh An từ đâu đi tới: "Vất vả cho em rồi, chắc là liên quan đến lần họp trước".

"Em biết mà", có những thứ người khác không dám nói, điều phi lý cứ thế diễn ra, dù không hài lòng vẫn nhẫn nhịn.



Ngọc Khanh thì khác, bố đã cống hiến bao đề tài cho giáo dục, nhiệm vụ giao sẽ làm, điều không ưng sẽ nói. Cô là con gái bố, điều bố trăn trở cô giúp bố thực hiện.

Nhìn người em thân thiết ở phòng thanh tra rời đi, Thanh An suy ngẫm rồi cũng là cá lớn nuốt cá bé. Có ý kiến thì người chịu thiệt là mình, tốt nhất cứ nghe theo cấp trên.

_____

Cánh cửa này đóng lại cánh cửa khác mở ra, mong sao tương lai của cô ở Bộ Ngoại giao sóng yên biển lặng, cá có thể bơi, chim có thể bay, mặc sức quấy động.

Theo lệ đến phòng nhân sự nhận sắp xếp công việc mới nhưng chờ thang máy vô tình gặp Chí Hòa.

"Mới đến hả?" Chí Hào thay câu chào thành hỏi thăm, tay đút túi quần nhàn nhã đi đến.

"Chào thứ trưởng", là cấp trên cô nên mở lời trước nhưng anh lại nhanh hơn.

"Không biết phân chuyển em đến bên nào rồi?" rõ ràng là anh sắp xếp công việc cho cô mà lại hỏi ngớ ngẩn vậy.

"Hôm nay em đến để nhận công việc" từ lúc mẹ nói đừng gần với Chí Hòa, tác hợp anh với chị họ, cô có phần e dè, anh mắt lảng tránh.

Sự bối rối của cô gái làm chàng trai muốn châm chọc, hơi cuối đầu: "Hay là anh ý kiến cho em làm ở vụ châu Âu, vụ chính sách đối ngoại, vụ tổ chức cán bộ, vụ tổ chức quốc tế, vụ thông tin báo chí, vụ Đông Bắc Á, vụ Trung Đông - Châu Phi, vụ Châu Mỹ, vụ Luật..."

"Ngài liệt kê hết chưa?" Ngọc Khanh nghe giọng điệu biết ý đang cố tình trêu.

Mà Chí Hòa như có cơ hội nhớ lại các cấp bậc dưới "Đang còn các cục nữa, cục cơ yếu - Công nghệ..."

Thang máy đến Ngọc Khanh xin phép đi trước để lại Chí Hòa cười khổ quay sang hỏi trợ lý Nam: "Tôi nói gì không đúng à?"

"Chỉ là nói nhiều nhưng không đi vào vấn đề, không giống người làm ngoại giao" trợ lý Nam phì cười vì sếp kể đến các vụ, các cục làm gì?

Mà hiện tại ánh mắt sếp ngơ ngác, phải chăng khi chuyển đổi giới tính người ta sẽ bị bất thường.

____

Đồng chí Ngọc Khanh làm việc tại văn phòng Vụ hợp tác quốc tế, ngài Phạm Chí Hòa là thứ trưởng kiêm vụ trưởng.

Tránh sao khỏi nắng, mới gặp hồi nãy thì giờ đã thành sếp chính thức, xem ra cô có hơi thất lễ rồi.

Trợ lý Nam bố trí chỗ làm cho Ngọc Khanh, chị Xuân Hoa hướng dẫn công việc.

Ngọc Khanh tiếp thu rất nhanh, cơ bản là làm giấy tờ, chỉ là đến lúc căn chỉnh bằng phần mềm Xuân Hoa không biết đành kêu La Nghị đến giúp.

Cảnh mới, người cũ gặp nhau. Lúc chào hỏi đã nhận ra nhau, môi trường làm việc không tiện trao đổi.

La Nghị là đàn anh trên cô hai khóa, quen nhau từ năm nhất khi tham gia hoạt động thực tiễn.



Đôi bên mến mộ nhau, nàng thì không dám chủ động, còn chàng thấy gia cảnh mình không xứng.

Rung động tuổi đôi mươi chớm nở nhưng không ai ngỏ lời, chàng ra trường, tình cảm nhạt phai, chẳng ai còn để ý đến cảm xúc năm xưa.

Tuy có phần ngượng ngùng nhưng La Nghị chỉ bảo cô rất chi tiết còn ân cần bảo: "Em biết làm rồi chứ? Có gì không biết cứ hỏi anh?"

Ánh mắt của những người chỉ mong nam nhân lấy vợ để đi ăn cưới chăm chăm dồn vào, chẳng mấy chốc thuyền đã được đẩy.

_____

"Ngoài kia bàn tán gì đấy?" Chí Hòa đang nghiên cứu tài liệu, chân vắt vào nhau xoay ghế, chỉ sợ lại bị đồn về giới tính.

"Cậu Nghị với cô Khanh được họ ghép đôi với nhau, nàng thì đỏ mặt, chàng thì ngại" trợ lý Nam không ngại trần thuật lại câu chuyện, vốn người ế thường hay hóng hớt, gần 40 xuân xanh chỉ mong tìm được một nửa đời mình.

"Gì?" Chí Hòa nhướn mày nghi hoặc.

"Nghe nói từng thích nhau thời đại học nhưng duyên không thành, mọi người thấy tiếc nên đang cố đưa đến kết cục mĩ mãn" trợ lý Nam khua tay múa chân mở ra chuyện tình tuyệt đẹp.

Chí Hòa bất giác đứng lên, áo vest xám, sơ mi đỏ mận ở trong càng làm nên vẻ trưởng thành nhưng hành động đi ngược lại. Mở hờ cửa ngóng ra đúng là tên Nghị này đang cuối xuống chỉ cho Ngọc Khanh.

"Bảo anh để chị Hoa chỉ cho cô ấy, sao lại là người khác" mắt vẫn theo dõi nhất cử nhất động phía ngoài.

"Có phần chị Hoa không biết nên nhờ cậu Nghị chỉ thay" trợ lý Nam cũng muốn xem cùng, bất ngờ Chí Hòa mở cửa đi ra, suýt làm người ta vồ ếch.

"Ngọc Khanh mới đến, không có gì khó khăn chứ?" mắt nhìn đối phương "Chị Hoa hướng dẫn Ngọc Khanh sao lại làm phiền đến cậu Nghị rồi?"

Người trẻ nghe thấy lời cấp trên có phần hơi hoảng "Em đã chỉ xong hết rồi, giờ quay lại vị trí làm việc"

"Phiền chị Hoa, anh Nghị chỉ dẫn giờ em biết làm rồi" đành phải nói chữa cháy.

"Đừng xen vào việc của nhau, việc ai người đó làm"

Biết ý mọi người không dám đẩy thuyền đưa lối nữa.

Mà La Nghị đã có bạn gái rồi, Chí Hòa tuy không để ý đời tư người khác nhưng thấy họ đưa đón nhau cách trụ sở chừng vài phút đi bộ.

La Nghị không công khai người yêu mà hôm nay nhiệt tình chỉ dẫn như vậy, e là có tình ý.

Thấy sếp đi tới đi lui trong phòng trợ lý Nam đành nói: "Là ghen sao?"

"Ghen gì? Tôi đang lo lắng cho tình hình văn phòng thôi" Chí Hòa như nghĩ ra được điều gì đó cười mỉm "Tôi mới về đang thiếu một thư ký để chỉ vài việc loanh quanh".

"Tôi là trợ lý rồi mà" vẻ mặt khổ tâm.

"Trợ lý và thư ký khác nhau, tôi phải đòi quyền lợi chứ".