"Phúc tinh của sếp đến kìa" trợ lý Nam nháy mắt.
"Ai? Nói nhanh tôi còn bận giấy tờ" Chí Hòa chăm chú kí duyệt văn bản.
"Cô Thanh Thúy"
"Phúc tinh ăn uống của anh Nam đúng hơn"
Trợ lý Nam giơ tay gãi đầu, may mà có cô người mẫu này đỡ bao khoản ăn sáng "Hì hì".
"Đến giữa buổi định gây phiền toái cho tôi à?"
Chưa hết câu thì tiếng giày cao của Thanh Thúy đã lộp cộp đi tới "Anh Chí Hòa".
Chí Hòa lập tức xoay ghế vào phía trong nhăn mặt rồi cố nở nụ cười quay ra "Có chuyện gì sao?".
Trợ lý Nam bên này đánh giá trông sếp mình chẳng khác gì người em phạm lỗi đang sợ chị gái.
"Sắp tới nghỉ lễ Thế Thời tổ chức đi Côn Đảo, anh đi cùng em"
"Bận lắm giờ anh phải đi họp rồi" Chí Hòa lấy áo vest sau ghế khoác vào, bỏ mặc mỹ nữ với dáng vẻ tức giận.
Tuổi 25 với bao hoài bão, Thanh Thúy đặt chân đến nước Mĩ theo đuổi con đường người mẫu.
Gương mặt đậm chất Á Đông, đôi chân thon dài, cô đã nhanh chóng được các nhãn hàng chú ý.
Từ nhỏ được bố mẹ yêu chiều tính tình kiêu căng. Nơi đất nước xa hoa, công việc đáng mơ ước sự cạnh tranh đã khiến nàng mẫu thêm ích kỷ.
Mỗi tối làm bạn với ly vang đỏ, buồn quá sẽ đi bar, vũ trường. Nơi đông đúc, được đàn ông tán tỉnh khiến cô càng thêm tự tin và thể hiện mình.
Thanh Thúy nhanh chóng quen được hội đồng hương, lọt vào mắt xanh của cô lúc đó là anh chàng điển trai, cởi mở luôn giúp đỡ mọi người.
Trong lần làm mất túi xách đựng giấy tờ tùy thân Thanh Thúy đã tiếp xúc nhiều hơn với Chí Hòa, anh liên hệ người tìm lại đồ, hỏi han tình hình của cô.
Chí Hòa có hoạt động xã hội nào dù bận đến đâu cô cũng sẽ đến, cứ như một điều vô thức dần dần cô muốn được ở bên cạnh anh.
Chí Hòa đối với cô gái này là sự ngưỡng mộ, một mình đến đây lập nghiệp, hoạt động ngoài nào của anh cũng có mặt cô.
Dưới sự gắn ghép của mọi người họ thành một đôi.
Nhưng Thanh Thúy lại thể hiện rõ là người không biết điều, cố tình bó buộc anh, luôn theo sau giám sát, ghen thái quá khi anh ôm xã giao với bạn bè.
Thanh Thúy chen quá nhiều vào cuộc sống của Chí Hòa, đảo lộn các mối quan hệ của anh, bạn bè anh e dè cô mà có phần tạo khoảng cách. Chí Hòa quá bực bội đã xin cô để anh yên ổn.
Công việc người mẫu của Thanh Thúy gặp trục trặc vì cô mải mê yêu đương đã bị người khác lấn vế.
Không khuất phục cô đã chơi đểu làm hỏng gót giày khiến đồng nghiệp bị chấn thương chân nặng.
Phía công ty phát hiện sa thải và tước giấy phép hoạt động tại Mĩ của cô.
Noel, tuyết rơi nhè nhẹ, những người bạn tụ họp ăn uống, không gian ấm áp, tiếng nhạc giáng sinh vui vẻ.
Từng nhóm nô đùa đòi quà của nhau, Chí Hòa lấy quà đã chuẩn bị ra tặng bạn bè, ai cũng thích thú với móc khóa cây thông bên đại sứ quán.
Có người bạn lại nhắc khéo Thanh Thúy đang khó chịu ở một bên "Em đừng quá chen vào các mối quan hệ của Thomas".
Nói qua lại vài ba câu Thanh Thúy đã ngay lập tức tát người đó "Người yêu tôi, tôi không muốn anh Hòa đến cạnh mấy người".
Chí Hòa không ngờ cô làm chuyện mất mặt vậy, tức giận kéo cô ra ngoài chất vấn "Em làm cái gì vậy? Sao em cứ hành xử điên rồ thế?"
"Chị ta bảo em đừng chen vào bạn bè anh" Thanh Thúy khóc ấm ức nắm tay anh.
"Bọn họ nói đúng đấy, họ nói để em biết mà thay đổi, em thì không phép tắc mà đánh người" Chí Hòa quay đầu vẻ chán nản.
"Em yêu anh muốn anh của mình em thôi"
"Em làm bao việc quá đáng, anh mệt mỏi rồi, đường ai nấy đi" Chí Hòa tách tay cô ra.
"Em xin lỗi, em sẽ không thế nữa" Thanh Thúy chạy theo.
Những ngày sau đó, Chí Hòa tránh mặt cô, vùi đầu vào công việc để mọi chuyện được bình lặng.
Thanh Thúy phải bồi thường vụ chơi đểu, mất việc, không tiền, không gặp cũng không liên lạc được với Chí Hòa.
Cô trắng tay chỉ còn bước đi về nước làm lại cuộc đời.
***
Cuộc họp bàn về nghị quyết mới công tác cán bộ, điều chỉnh nhân viên các bộ.
Phía Bộ Ngoại giao cơ bản không cần thay đổi gì, đọc tài liệu một số bộ khác có đẩy người đi, Chí Hòa thấy tên Ngọc Khanh văn phòng thanh tra bộ giáo dục.
Liền đứng ra nhận người về Vụ hợp tác quốc tế.
Tay đút túi quần, vẻ mặt đắc ý đi về phòng làm việc như vừa thu hoạch được chiến lợi phẩm.
"Anh nói xem Thế Thời tổ chức cho anh em đi Côn Đảo, những ai sẽ đi?"
Trợ lý Nam thấy lạ "Thì những anh em nhà cậu Thế Thời"
"Cụ thể là ai?"
"Chắc chắn có cậu Thế Thời, cô Thanh Thúy, cậu Minh Viễn"
"Có thiếu không?" Chí Hòa giả vờ gõ tay vào trán.
"Cô Ngọc Khanh, cậu Đức Hải còn ai nữa không nhỉ?"
"Được rồi"
Chí Hòa lấy điện thoại gọi Thanh Thúy báo rằng sẽ đi, chuẩn bị cho mình một chỗ.
Trợ lý Nam há hốc mồm tràn đầy suy tư "Thứ trưởng vừa từ chối mà".
"Giờ muốn đi thì sao?" xoay điện thoại trong tay đầy ý cười "Nói bảo vệ cho người vào cơ quan phải có giấy tờ, nơi làm việc không phải trung tâm thương mại".
"Cô Thanh Thúy thì sao?"
"Đặc biệt không được vào"
Sở dĩ Thanh Thúy vào được là do lần trước bám theo Chí Hòa, lần này bảo vệ tưởng người quen thứ trưởng sợ làm giận cấp trên nên để cô qua cửa.
___
Ngọc Khanh nhận được thông tin điều chuyển, biết là đã làm tức giận bộ trưởng, có xin ở lại cũng vô ích.
Giờ không biết sẽ đến đơn vị nào làm việc, trong đầu tràn ngập ý nghĩ, sợ bị đẩy đi vùng khác, công việc mới không theo chuyên môn.
Kết quả điều chuyển phải qua nghỉ lễ mới biết.
Tâm trạng không vui mà rủ Đức Hải đi uống bia đêm, cái mát mẻ buổi đêm thật khiến người ta thoải mái.
"Anh đoán xem em bị chuyển đi đâu?'' Ngọc Khanh tách hướng dương nhàm chán hỏi.
"Xem ra ông Huỳnh có làm khó em, chuyển sang bộ anh chỉ cần làm giấy tờ thôi" Đức Hải gạt tàn thuốc lại hít một hơi.
"Lương bao nhiêu?" tỏ ý trêu người anh này.
"7 số"
"Tưởng sang chỗ anh sẽ cao hơn chứ?"
"Anh bù lỗ cho lên 8 số"
"Có vẻ kèo này thơm đấy"
Hai người cười phá lên.
"Sang bộ anh bảo kê, em làm trùm"
"Em cứ để cho số phận an bài, bi đát quá em sẽ kêu anh"
Hai người có chút men say, vừa đi bộ về vừa khoác vai phét lác.
"Em sẽ mượn cơ anh mà kiếm miếng cơm manh áo"
"Anh cho em hết lương được không? Cùng lắm là đi ăn cướp"
"Không, không... Anh là công an phải mẫu mực, để em"
"Ai bắt nạt em anh xử"
"Đa tạ! Đa tạ đại ca"
Chân người này đá chân người kia cũng dắt nhau về được đến nhà "Anh xem nhà em đây rồi, anh về đi"
"Ừ, thì về"
"Nhớ bắt taxi"
Chí Hòa chạy bộ quanh tiểu khu cho khuây khỏa, bớt cái nóng ẩm ngày hè.
Vô tình thấy cặp anh em này kẹp vai bá cổ, nói lời lung tung.