Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ

Chương 52: Hình ảnh khó quên




Cả đêm nằm ngủ trằn trọc mãi, Tinh Tuyết cứ có cảm giác gì đó rất lạ. Từ Nhất Thiên cho tới bạn của Nhất Thiên. Cô có cảm giác gì đó rất hoài nghi, giống như là những tên này rất nguy hiểm mà cô không thể biết trước được điều gì. Và còn cả cô bé tên Kaylin đó nữa. Cô cứ cảm thấy cô bé đang phải chịu khổ, nhìn đôi mắt đó làm cô muốn đưa cô bé thoát khỏi đây cùng. Nhưng bản thân cô còn chưa đưa cô ra được chứ đừng nói đến người khác.

Sáng hôm sau Tinh Tuyết dậy trong trang thái uể oải, cũng vì cô ngủ không đủ giấc. Nhưng dù sao cũng dậy rồi nên cũng đi xuống để ăn sáng.

Nhất Thiên kéo ghế giúp Tinh Tuyết để ngồi xuống bàn ăn. Thức ăn trên bàn toàn là những món cao cấp nhưng cô lại chỉ chú ý đến bát cháo của Kaylin. Đã hai ngày Kaylin đến đây cô chỉ thấy Kaylin ăn cháo. Tại sao nhỉ? Chắc có lẽ phải bắt đầu từ cái tên ngồi bên cạnh Kaylin.

Hơn nữa là nhìn Kaylin còn có cảm giác gầy hơn cả trước. Cô không hiểu vì sao nhưng cô lại muốn Kaylin làm em gái của cô. Nếu cô và Kaylin ra được khỏi đây thì cô sẽ đưa Kaylin về nhà mình để giới thiệu người thân với cô bé.

Nhưng nhìn Kaylin chưa được bao lâu thì Nhất Thiên lại xoay mặt cô về phía anh.

- Hôm nay em có mười phút để ăn sáng, nhanh lên.

Từ trước tới nay Nhất Thiên có ra lệnh cho cô như vậy đâu, bây giờ lại khoán giờ ăn cho cô nữa chứ. Đúng thật là rất lạ!

- Vậy thì thà rằng anh nói tôi đừng ăn nữa thì hơn. - Tinh Tuyết khó chịu nói.

- Ăn nhanh lên, tôi không có thời gian đôi co với em hôm nay. Nhanh lên!

Nhất Thiên nói lớn làm Tinh Tuyết giật cả mình. Cô dù khó chịu nhưng phải nghe theo lời anh thôi chứ biết làm sao.

Còn đang ngồi ăn thì cả tiếng súng nổ hàng loạt làm vỡ cả cửa kính phòng ăn làm kính bay tung tóe. Tinh Tuyết sợ hãi ôm lấy đầu mình. Nhất Thiên có chút ngạc nhiên nhưng rồi trở nên lạnh lẽo đi nhiều. Anh ôm lấy Tinh Tuyết che chắn cho cô không để ý đến người nào khác xung quanh.

Lúc này Austin Mahone đi ra ngoài cùng với thuộc hạ của cả Nhất Thiên và mình để xem là ai.

- Bắt sống tất cả những tên đó cho tôi! - Giọng nói nghiêm nghị của Austin Mahone làm mọi người cũng thấy phải cảnh giác cao độ.

Tiếng xả súng dần bé lại rồi không còn tiếng động gì.

Tất cả ở phòng khách để xem những tên to gan đó là ai.

Thuộc hạ của Nhất Thiên lôi hơn chục tên lếch thếch đi vào. Mấy tên đó nhìn Nhất Thiên nhưng không có ý nào là sợ sệt trong ánh mắt của họ.

- Tất cả những tên đó, chúng tôi đã tóm sống.

Báo cáo xong thì tất cả thuộc hạ của Nhất Thiên lùi lại phía sau. Nhất Thiên đi đến gần mấy tên đó, ánh mắt anh như muốn phóng hỏa hết mấy tên này.

- Là kẻ nào? Kẻ nào nói lũ chúng mày đến đây? - Giọng nói của Nhất Thiên lạnh lẽo vô cùng.

Nhưng những tên đó lại im lặng không dám nói gì.

Không biết lí do vì sao nhưng Zane Anthony lại đặt Kaylin ngồi xuống ghế rồi tiến đến chỗ mấy người xả súng đó. Anh liếc mặt quét một lượt trên người của tất cả bọn chúng rồi dùng lại ở một tên bị mù một mắt. Cúi thấp xuống nhìn về phía hắn ta rồi nhanh tay rút khẩu súng trên người hắn làm hắn ta bất ngờ xen lẫn cả lo lắng.

- Câu hỏi cuối, các người xả được bao nhiêu viên đạn?

Câu hỏi của Zane Anthony làm mấy tên đó khó hiểu. Nếu là như Nhất Thiên hay như Austin Mahone thì sẽ hỏi người chủ mưu nhưng anh lại hỏi một đường khác làm họ không biết trả lời thế nào.

Tên bị Zane Anthony cướp súng đi cùng đang lẩm nhẩm để xem được bao nhiêu nhưng vẫn chưa tính ra vì lúc bắn chỉ nghĩ đến bắn nhưng họ không tính đến việc bắn được bao nhiêu viên đạn.

- Kém cỏi không xứng xuất hiện trước mặt tao. - Zane Anthony chậm rãi nói.

Câu nói của anh có quá nhiều hàm chứa làm chúng không hiểu hết.

Chỉ là vừa nói xong anh liền tặng ngay tên mù một mắt một viên đạn giữa trán làm hắn ngã ngửa ra mà chết không nhắm được mắt.

Còn đang ngẩn ngơ thì bất ngờ nghe tiếng súng. Ai cũng bất ngờ vì điều này. Bọn thuộc hạ của cả hai bên đều thấy sợ. Cả Tinh Tuyết đều không giấu nổi sự sợ hãi. Cô còn ngã khuỵu xuống không tin nổi vào mắt mình. Cô đang chứng kiến một cảnh giết người không chớp mắt sao? Sao không có ai ngăn cản tên đó lại? Hắn ta đang làm cái gì vậy chứ?

- Anh biết người nào chủ mưu sao? - Nhất Thiên đi đến gần hỏi Zane Anthony.

- Đi với tôi mà sao đầu cậu vẫn chậm nhịp thế?

- Nhưng tên này không phải nằm khoanh vùng trong sự điều hành mà tôi biết.

- Vậy thì đi hỏi anh vợ của cậu đi.

Zane Anthony nói rồi tháo hết đạn bên trong súng rồi vứt bỏ cả hai xuống dưới sàn. Anh đi đến gần chỗ Kaylin nhìn cô. Trước tình cảnh như vậy không sợ cũng chỉ có Austin Mahone và Nhất Thiên. Kaylin thì mặt đã tái mét đi, cả hai mu bàn tay của cô đều chảy máu vì cô đã lấy móng tay ngón trỏ bấm mạnh.

Bế Kaylin lên còn lướt qua tất cả những người ở đấy để đi lên phòng. Austin Mahone chỉ biết lắc đầu rồi ra để nói chuyện với mấy tên thuộc hạ để xử lý mất tên kia.

Lúc này Nhất Thiên mới quay lại nhìn Tinh Tuyết. Mặt cô cũng chả kém Kaylin là bao. Nhìn cô như vậy anh lại không muốn cô biết anh cũng là con người như thế. Không biết từ bao giờ anh lại muốn giấu diếm sự thật về mình với Tinh Tuyết như trước kia. Anh sợ cô sẽ cảm thấy sợ anh hơn cả bây giờ, như vậy hai người sẽ càng xa cách hơn trước.

- Tôi đưa em về phòng. - Lại gần đỡ Tinh Tuyết đứng dậy rồi nói.

Lúc này trong đầu Tinh Tuyết chỉ là những hình ảnh người đàn ông bị Zane Anthony bắn ban này. Cả người cô đều run lên rồi ôm chặt lấy Nhất Thiên. Đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc. Nhất Thiên biết Tinh Tuyết từ trước tới nay chưa gặp những chuyện như vậy, nhưng anh lại không thể làm cách nào xóa bỏ những hình ảnh đó trong đầu cô được. Dù sao cũng cần có thời gian, mong là cô sẽ sớm quên nó đi.