Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ

Chương 3: Không tổ chức đám cưới




Đăng kí kết hôn được một tuần thì hai bên gia đình mới hẹn nhau ăn tối và nói về ngày tổ chức đám cưới. Tinh Tuyết cũng rất mong lần này có thể được gặp Nhất Thiên, cô có rất nhiều thứ muốn nói với anh. Thật nhiều, dường như chỉ một buổi tối là không đủ.

Bữa tối hôm đó thì Tinh Tuyết đi cùng với ba mẹ mình. Hai anh trai của cô cũng có việc riêng nên không đến cũng không sao.

Chiếc xe Rolls Royce dừng tại nhà hàng nổi tiếng bậc nhất trong thành phố. Gia đình Tinh Tuyết đi vào bên trong đã được phục vụ mời sẵn vào phòng riêng. Ba mẹ Nhất Thiên đã ngồi đợi trong đó. Thấy gia đình Tinh Tuyết đi vào thì họ cũng đứng dậy niềm nở chào.

- Quý hóa quá, khà. - Dương Hải Minh đi đến bắt tay Mạc Quân cười khà khà.

- Hai người đến sớm quá, để vợ chồng hai người phải đợi lâu. Gia đình chúng tôi ngại quá.

- Không có gì, là nhà tôi muốn đến sớm thôi.

- Tiểu Tinh, nhìn con gầy quá, lại đây với mẹ. - Hạ Đình đi đến ôm lấy Tinh Tuyết nói.

Tinh Tuyết dù đã quen ba mẹ Nhất Thiên khá lâu, nhưng bây giờ thay đổi cách xưng hô thì cô vẫn hơi ngượng.

- Con cám ơn... mẹ.

- Được rồi, Tiểu Tinh lại đây ngồi. Ba cũng đã cho gọi những món con thích rồi đó. - Dương Hải Minh cũng vẫy tay gọi Tinh Tuyết đến.

- Dạ.

Cả hai bên đều ngồi xuống bàn ăn. Nhưng lại cảm thấy trống vắng. Bà Mạc để ý thì mới nhớ, nhìn về phía vợ chồng Dương hỏi.

- Nhất Thiên chưa đến sao?

- À... thằng...thằng bé có chút việc bận, nói là sẽ qua sớm thôi. Mọi người cứ dùng bữa đi, kệ thằng bé. Tiểu Tinh, ăn nhiều lên nhé con.

Nghe bà Mạc hỏi vậy thì bà Dương hơi ấp úng. Bà và chồng mình cũng khá ngại, thằng con trai bà bây giờ vẫn chưa tới. Cứ thể này thì còn mất mặt với thông gia dài dài.

Tinh Tuyết vẫn chỉ im lặng ngồi nghe. Cô cũng rất muốn hỏi xem Nhất Thiên là bận việc gì và tại sao anh bận lâu đến vậy. Kể từ lúc cô đi cho đến tận khi về, cô chưa thể liên lạc được với anh. Chưa có gặp anh lấy một lần.

Còn đang suy nghĩ thì cánh cửa phòng mở ra. Nhất Thiên sắc mặt thờ ơ đi vào bên trong. Anh cũng không hề liếc về phía Tinh Tuyết ngồi, chỉ chào ba mẹ cô một câu rồi ra ghế ngồi.

- Ấy, ra ngồi cạnh Tiểu Tinh, ngồi với ba mẹ làm cái gì. - Bà Dương thấy con trai mình định kéo ghế ngồi cạnh bà thì nói.

Nhất Thiên có chút khó chịu nhưng anh vẫn đi qua chỗ Tinh Tuyết ngồi. Tinh Tuyết hơi ngẩng đầu lên để nhìn anh rồi lại nhanh chóng cụp mắt xuống. Chỉ nhìn sơ qua cũng thấy Nhất Thiên đã trưởng thành không ít. Nhìn anh có khí chất hơn trước rất nhiều, đã vậy vẻ đẹp năm đó còn ngày càng phát triển hơn. Tinh Tuyết nắm chặt dĩa đang cầm, trái tim cô đang đập thật nhanh. Người con trai cô đem lòng yêu, cuối cùng sau nhiều năm cũng có thể gặp lại. Cô làm sao mà không căng thẳng cho được.

- Chúng ta cũng nên vào chuyện chính chứ nhỉ?

Cả căn phòng đang yên lặng thì Dương Hải Minh lên tiếng. Vì bữa ăn lần này cũng là để sắp xếp thời gian tổ chức đám cưới. Nên cũng bắt đầu dần là vừa.

- À, phải. Nhất Thiên, Tiểu Tinh, hai đứa muốn đám cưới tổ chức vào lúc nào? - Mạc Quân cũng gật đồng đồng tình hỏi hai người trẻ tuổi.

Tinh Tuyết nghe vậy thì quay sang nhìn Nhất Thiên. Cô muốn nghe anh nói xem muốn thế nào, dù anh muốn sao cũng được. Nhưng nhìn ánh mắt lạnh nhạt đó của Nhất Thiên khi anh nhìn về phía mình. Tinh Tuyết cảm thấy sự ghét bỏ trong mắt anh. Tại sao? Là do cô nhìn nhầm hay do anh từ trước đã vậy?

- Con chưa muốn tổ chức. Bây giờ ở công ty rất bận, không phải kí giấy là xong rồi sao?

Giọng nói trầm, có pha chút ấm áp cất lên. Tinh Tuyết nghe được anh thì trái tim cô lại thổn thức. Nhưng nghe hết lời nói của anh làm cô bất ngờ. Ý anh là sao? Không muốn tổ chức, không muốn cho người khác biết cô là vợ của anh? Trái tim của Tinh Tuyết như bị chiếc kim nhỏ đâm vào từng chút một, thật nhói, day dứt mà không thể làm gì được.

Cả hai bên gia đình nghe vậy thì cũng bất ngờ chả kém. Nhưng ba của Nhất Thiên còn bất bình. Ông đập bàn chỉ tay về phía Nhất Thiên.

- Hồ đồ, bận đến mấy thì cũng bỏ qua được. Ta có bắt con làm việc xuyên ngày xuyên đêm bao giờ chưa?

- Anh...bình tĩnh chút. - Bà Dương thấy chồng mình tức giận sợ sẽ gây ảnh hưởng đến gia đình Tinh Tuyết nên kéo chồng mình ngồi xuống.

Mạc Quân định lên tiếng thì Nhất Thiên đã nói:

- Có nhiều ngôi sao nổi tiếng cũng có tổ chức đâu, phiền phức chết đi được. Ba mẹ thử hỏi cô ấy xem muốn tổ chức hay không xem.

Vì lời nói này của Nhất Thiên mà cả bốn người lớn đều nhìn về phía Tinh Tuyết. Cô cũng không biết nói sao, cổ họng cô đang cứng nghẹn lại. Không dám nói gì vì sợ mình sẽ không tự chủ mà rời nước mắt.

- Tiểu Tinh, ý con thế nào? Không cần phải bận tâm đến thằng bé làm gì. - Dương Hải Minh ôn tồn hỏi cô con dâu của mình.

- C,con...dạ...

Tinh Tuyết chỉ gật đầu, cô ấp úng không thể nói ra hết. Bây giờ cô đang rất đau, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.

Vì nghe Tinh Tuyết nói vậy nên cả bốn người lớn đều suy nghĩ. Họ chả hiểu nổi giới trẻ ngày nay nghĩ gì. Đúng thật là bây giờ họ thậm chí không kết hôn mà sinh con ở chung cũng được. Nhưng ai mà chả muốn có một đám cưới thật đẹp trong đời mình, lũ trẻ cũng suy nghĩ quá nông cạn rồi.

Vì bữa tối cũng nhanh kết thúc. Dẫu sao thì hai người trẻ vẫn còn mới gặp nhau. Vì thế nên mấy người lớn đã rủ nhanh đến nơi khác để Tinh Tuyết và Nhất Thiên có khoảng không gian riêng.

Trong bàn ăn chỉ còn lại Tinh Tuyết và Nhất Thiên. Hai người vẫn cứ im lặng làm không khí trong căn phòng ngột ngạt hơn. Tinh Tuyết thi thoảng ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống. Cô đã nghĩ khi gặp Nhất Thiên thì sẽ có rất nhiều điều để nói, nhưng hiện tại bây giờ thì lại chả dám nói một lời. Cảm giác dường như hai người đã có khoảng ngăn cách vô hình.

Dù sao im lặng vẫn không giải quyết. Tinh Tuyết ngẩng lên nhìn Nhất Thiên. Mi mắt cô run run, môi cô mấp máp muốn nói nhưng vẫn chưa thể cất lời.

Nhất Thiên đột nhiên đứng dậy, anh đi đến cửa định rời đi thì Tinh Tuyết đến gần nắm nhẹ bàn tay anh. Nhưng cô không dám nắm lâu, nhìn thấy Nhất Thiên quay lại cô liền buông tay anh ra rồi lùi về một bước.

- Em... lâu, lâu rồi không gặp anh.

- ...

- Anh không... không có gì muốn nói... với em sao?

- Cô muốn tôi nói gì?

Giọng nói có mang phần lạnh lẽo đến. Tinh Tuyết không biết nói sao, đôi mắt cô long lanh ngấn nước. Chỉ cần chớp mắt liền rớt nước mắt xuống gò má cô.

- Em... rất nhớ anh... rất nhớ.

Tinh Tuyết bước đến phía Nhất Thiên, cô nhắm mắt ôm lấy anh. Hơi thở đó, cơ thể đó cô đều không thể nào quên. Sự ấm áp vẫn còn đó, nhưng cô vẫn cảm thấy trống rỗng bên trong.

Nhất Thiên bất ngờ bị Tinh Tuyết ôm. Hai cánh tay anh lửng lơ giữa eo của cô. Giây trước anh muốn chạm vào cô nhưng giây sau lại đẩy mạnh cô ra. Tinh Tuyết vì không kịp phản xạ liền ngã lăn ra sàn. Cảm giác lạnh giá, còn đau khuỷu tay. Tinh Tuyết không nghĩ Nhất Thiên sẽ làm vậy với cô. Nhất Thiên của ngày xưa ân cần, dịu dàng, lo lắng cho cô từng chút một. Nhất Thiên của bây giờ thì cô chỉ thấy sự lạnh lẽo, sự ghét bỏ đến từ anh. Nhưng vì sao chứ? Cô đã làm gì để anh phải như vậy?

- Cô, đừng có vượt quá chức phận của mình.

Nói rồi Nhất Thiên liền rời đi để lại Tinh Tuyết bơ vơ trong phòng ăn rộng lớn đó. Cô đang rất đau, trái tim cô rất đau. Đã phải đợi 5 năm để có thể về bên anh, tại sao lại đối cử với cô như vậy? Vì sao cơ chứ?