Trái Tim Đặt Nhầm Chỗ

Chương 12: Có một cô bạn rất hiểu chuyện




Chiếc xe Rolls-Royce Boat Tail màu xanh dương đậm đang phóng rất nhanh trên đường. Mấy phương tiện xe cộ khác cũng sợ đụng phải nên né sang một bên.

Nhất Thiên tức giận về đến nhà anh đã đập phá mấy chậu hoa bên ngoài sân. Rồi vào nhà thì lại đập phá đồ đạc. Người làm trong nhà nhìn thấy anh tức giận như vậy thì không dám ra mặt. Đợi anh hạ hỏa rồi tính sau.

Bình tĩnh được một chút thì Nhất Thiên nhìn lên đồng hồ. Cũng khuya rồi, cô ta còn định ở lại đấy ăn vạ mọi người?

- Âu quản gia. - Nhất Thiên ấn nút gọi Âu quản gia.

- Thiếu gia cần gì sao?

- Liên lạc với phía Dương gia, tôi cần biết hôm nay cô ta có về hay không.

- Vâng, tôi biết rồi.

Âu quản gia cầm điện thoại ban lên ấn số để nghe.

Tinh Tuyết được Dương lão bà mời ở lại. Mà cô nghĩ chắc Nhất Thiên cũng đang rất tức giận ở nhà. Cũng chả muốn về nhà lúc này nên Tinh Tuyết chọn ở lại Dương gia.

Quản gia báo cáo xong rồi đi về phòng của mình.

Nhất Thiên biết rõ lý do vì sao cô không về. Còn lấy lý do là bà mời cô ở lại nữa. Anh siết chặt nắm tay, ánh mắt cũng đã đỏ ngầu lên. Được rồi, xem ra cô chưa bao giờ coi đây là nhà của mình. Anh cũng chả cần cô phải coi đây là nhà của mình.

...

Sáng hôm sau, Tinh Tuyết được trợ lý của bà đưa về. Trong lòng cô vẫn rất sợ, biết chắc một điều là Nhất Thiên sẽ làm bắt bẻ cô. Nhưng dù sao cô và anh cũng là vợ chồng, cũng vẫn phải về ở với nhau. Nhỡ đâu ba mẹ hay anh trai cô thấy cô sống ở ngoài nhiều quá sẽ sinh nghi.

Vừa bước chân vào sảnh thì thấy Nhất Thiên cũng từ trong thang máy đi ra. Anh nhìn cô, cô thì sợ không dám đối diện mắt anh.

Còn chưa kịp phòng bị liền bị Nhất Thiên nắm chặt tay. Mà tay anh có nhỏ bé gì đâu, lại còn dùng sức nữa. Tinh Tuyết đau như muốt gãy cổ tay ra vậy. Cô cố gắng nới lỏng tay anh ra nhưng xem ra là vẫn không được.

- Anh... xin anh bỏ tay em ra... Đau quá.

- Đau! Cô cũng biết đau à? Nói xem nó đau như thế nào?

Nhất Thiên phả từng hơi lạnh khiến Tinh Tuyết cũng lạnh sống lưng. Cô biết diễn tả nỗi đau này thế nào chứ. Nó chỉ đơn giản là đau, chỉ đơn giản là vậy. Nhất Thiên lại còn muốn thế nào nữa chứ.

Hai bên đang đấu với nhau bằng ánh mắt. Tinh Tuyết đương nhiên đấu với anh bằng thể loại gì cũng sẽ thua, nhưng cô cũng đâu biết phải làm gì. Cô thậm chí còn chả nói lại được anh chứ đừng nói đến việc nào khác.

Đang trong không khí ngột ngạt thì Ngân Án cầm chìa khóa xe lắc lư đi vào. Cô nhìn thấy hai vợ chồng kia đang nắm tay nhau còn tưởng làm chuyện gì tình cảm. Nhưng nhìn kỹ thì lại thấy tên họ Dương đáng ghét kia đang làm đau Tiểu Tinh Tuyết của cô. Ngân Án bất bình đi vào gỡ tay anh khỏi tay Tinh Tuyết rồi kéo Tinh Tuyết ra xa.

- Nhìn cho kỹ vào, có thấy nó bị tím luôn rồi không? Anh là chồng kiểu gì đấy hả? - Ngân Án giơ cổ tay Tinh Tuyết bị Nhất Thiên nắm lấy lên cho anh xem.

Vốn dĩ nếu như không có Ngân Án thì mọi chuyện dễ xử hơn rồi. Mà dù sao lại có thêm nột người nữa biết, anh cũng chả cần phải đóng kịch.

Đi thẳng tới phía hai cô gái, ánh mắt của Nhất Thiên như đang muốn lấy mạng của Ngân Án. Tinh Tuyết sợ anh làm hại bạn của mình, đứng ra đằng trước ôm lấy Ngân Án, tỏ rõ thái độ đề phòng anh.

- Về rồi thì nhanh chóng làm việc của mình đi. Tôi nói trước, việc nhà không xong thì tối nay cô cũng đừng hòng ngủ yên.

Nhất Thiên nói xong cũng rời đi để lại Tinh Tuyết và Ngân Án trong sảnh lớn. Tinh Tuyết kéo Ngân Án lên trên phòng mình khóa cửa lại. Cô bật khóc nhưng chỉ có thể khóc không ra tiếng. Thấy bạn mình như vậy thì Ngân Án cũng đoán được ra phần nào. Có lẽ cuộc hôn nhân này ngay từ lúc mới bắt dầu đã chả vui vẻ gì rồi.

- Tiểu Tinh, nói mình biết đã có chuyện gì đi. Không khóc. Sao phải khóc? Có mình ở đây với cậu rồi, đừng khóc.

Ngân Án ôm Tinh Tuyết vào lòng xoa lưng cô.

- Án Án à... mình nên làm gì đây? Minh... đau quá.

Tinh Tuyết ôm lấy cô bạn của mình khóc nức nở. Ít nhất thì đây cũng là lần đầu tiên từ sau khi cô về nhà chồng mà có người dỗ dành cô khi cô khóc. Mọi lần đều khóc đến kiệt sức rồi ngất đi. Bây giờ có Ngân Án bên cạnh, cũng là quá tốt rồi.

- Hắn ta đã làm những gì với cậu? Mình chắc chắn không để yên chuyện này. Bảo với ba mẹ cậu một tiếng là được, tại sao...

- Không... không, đừng nói với họ. Xin cậu đừng nói cho ba mẹ mình biết.

Tinh Tuyết lo lắng không cho Ngân Án nói thêm. Cô sợ ba mẹ mình biết được thì sẽ có chuyện lớn xảy ra. Cô cũng không muốn có thêm bất cứ chuyện gì nữa, thà rằng cứ như thế này còn tốt hơn.

- Cậu... đúng thật là ngốc quá đi mất. - Ngân Án hết cách nói với cô bạn của mình.

- Án Án, xin cậu đừng nói cho gia đình mình biết. Xin cậu đấy.

- Aiz, cái đồ ngốc này. Cậu định để anh ta đối xử với cậu như thế đến bao giờ?

- Ba mẹ anh ấy có nói rồi... Chúng ta đừng nên xen vào chuyện này, đi mà Án Án.

- Cậu... cậu vẫn chịu khổ để anh ta làm cậu đau?

- Mình ổn mà. Án Án không cần phải lo cho mình đâu.

Tinh Tuyết nở nụ cười tươi nhìn Ngân Án. Ngân Án thì trong lòng bộn bề không biết nói sao. Cô cũng chỉ muốn lo cho cô bạn của mình. Tinh Tuyết từ trước đến nay đều hiền khô khiến ai cũng thích chèn ép, bắt nạt cô. Mà Ngân Án thì lại đứng ra lo mọi việc, không muốn để cho ai bắt nạt được cô bạn của mình hết. Nhưng bây giờ mọi chuyện này thì đều rất khó nói, cô cũng không dễ để xen vào chuyện này. Thôi thì cứ để thêm thời gian, xem bên phía Dương gia sẽ làm cách gì đối với Nhất Thiên.

Nói chuyện với Tinh Tuyết đến tận chiều rồi mới quyết định đi về. Xuống dưới sân lại gặp Nhất Thiên vừa đi làm về. Cô còn đang định nói lý với anh nhưng không ngờ anh lướt qua cô, giống như coi cô không tồn tại vậy. Cũng quá quắt lắm rồi đó nha. Ngân Án bực dọc về nhà mắng Tinh Tuyết là đồ ngốc, để cho tên kia thích làm gì thì làm.