Bây giờ mọi người đang ngồi trong phòng làm việc của Chun.
Arron và Hebe đang tranh cãi về việc chọn người đại diện.
Arron: “Tại sao không chọn Angela. Tôi thấy cô ấy phù hợp với hình tượng của buổi quảng cáo. Hơn nữa, cô ấy còn là tiểu thư của Zhang thị điều đó sẽ giúp ích cho việc tuyên truyền.”
Hebe: “Tại sao lại không phải là Ella. Cô ấy vui vẻ, năng động, rất thích hợp cho chương trình lần này. Mà tôi là người chịu trách nhiệm chiến dịch này, còn anh là gì?”
Arron: “Cô…”
Arron quay sang Chun: “Chun! Cậu nói gì đi chứ? Không phải cậu cũng thích Angela sao?”
Nhưng lúc này Chun đang nhìn Ella với ánh mắt toé lửa. Ella có thể cảm nhận được khí của Chun nên cô nhanh chóng tỏ ra điềm tĩnh và nhìn lại vào hướng của Chun. (chắc là chẳng ai nghĩ cô ấy bị mù lúc này)
Hebe: “Họ nhìn nhau như thế bao lâu rồi?”
Angela: “Em cũng không rõ. Hình như là từ lúc bắt đầu gặp nhau.”
Arron: “Chun! Cậu muốn nhìn cô ấy đến khi nào?”
Chun giận dữ: “Ra ngoài.”
Arron: “Sao?”
Chun giật mình vì nhận ra mình vừa lớn tiếng với Arrron. Trái tim anh đang tức giận chỉ vì nhìn thấy người con gái đó.
Chun hạ giọng: “xin lỗi cậu! Mình muốn ở một mình.”
Lần đầu tiên, Arron thấy Chun không thể kiềm chế cảm xúc của mình, anh vội vàng kéo Angela đi ra khỏi phòng. Hebe cũng đã nghe nói về tính lãnh đạm của Chun nhưng lần đầu tiên cô thấy anh bộc lộ cảm xúc lại là sự giận dữ.
Chun: “Anh ra đi. Danson!
Danson bước ra từ góc phòng: “Cậu vẫn còn nhớ tôi sao?”
Chun: “Được rồi. Anh hãy giải thích mọi chuyện đi. Anh đã làm gì ký ức của mọi người và cô ta là ai?”
Danson thản nhiên: “Tôi chỉ là thay đổi một phần ký ức trong họ để mọi người nghĩ rằng mình gặp nhau ở trong phòng làm việc thôi. Cô gái đó là ai thì tôi không biết.”
Chun: ‘Vậy tại sao tôi lại tức giận khi nhìn thấy cô ấy. Anh biết không? Nếu không phải anh xuất hiện kịp thời thì tôi đã… giết chết cô ấy.”
Nói đến đây, bỗng Chun cảm thấy có gì đó nghẹn nơi cổ họng. Phải! Anh đã suýt nữa giết cô gái mà anh nhìn thấy lần đầu tiên chẳng vì lý do gì ngoài việc con tim của anh bảo thế. Ngay khi anh không thể khống chế bản thân mình, thì Danson xuất hiện, anh đã ngay lập tức niêm phong toàn bộ Tà Niệm của Chun. Nhờ thế mà mọi thứ mới dừng lại. Nhưng anh vẫn không hiểu tại sao anh lại có sức mạnh như thế và tại sao trong một lúc anh cảm giác như mình không còn là mình nữa mà là một người khác.
Danson: “cậu đang nghĩ gì vậy?”
Chun: “Sao anh lại xuất hiện đúng lúc này? Là vì ông của anh đúng không?”
Danson: “Phải! ông tôi phái tôi đến để bảo vệ anh.”
Chun: “Vậy tại sao lại phải bảo vệ tôi? Vì cô gái đó hay là vì nguyên nhân gì khác nữa?”
Danson trở nên lúng túng, anh cũng không biết nhiều hơn Chun, anh không thể đoán vận mệnh của người khác như ông anh. Bù lại anh có thể khống chế tà niệm và giải phóng linh hồn.
Chun bực bội: “Anh vẫn chưa trả lời tôi.”
Danson: “Tôi không thể trả lời cậu bất kỳ câu hỏi nào. Điều tôi biết là mình sẽ phải bảo vệ và khống chế sức mạnh của cậu thôi. Nhưng tốt nhất cậu đừng đến gần cô gái đó nữa.”
Chun: “Không! Tôi muốn đến gần cô ấy.”
Danson: “Cậu định làm gì? Chẳng nhẽ cậu muốn mình lại như thế sao?”
Chun: “Tôi muốn biết sự thật. Nhưng nếu anh không muốn nói thì tôi sẽ phải tự làm theo cách của mình.”
Chun giơ cánh tay của mình lên, ở đó có một vết xăm: “Không phải anh đã niêm phong nó rồi sao. Tôi chẳng thể nào làm gì cô gái đó được nữa đâu.”
Danson nhìn sự bướng bỉnh của Chun, anh biết mình không thể ngăn cản Chun. Anh cũng giống Chun, anh có quá nhiều câu hỏi về Ella: “Cô ấy là ai? Tại sao ông lại không nói cho mình tí thông tin gì về cô ấy? Ai có đủ sức mạnh phát ra luồng sáng bảo vệ cô ấy trước khi mình xuất hiện?”
Trước cổng tập đoàn Wu Thị
Một chàng trai hét lên: “Ella. Bên này.”
Ella nghe thấy tiếng nói: “Jiro. Sao anh lại ở đây.”
Jiro chạy đến: “Ella. Em không sao chứ?”
Ella: “Sao anh lại biết em ở đây?”
Jiro: “Trả lời anh trước đi. Em có sao không?”
Ella cười: “Em có chuyện gì đâu. Nhưng sao anh biết em ở đây?”
Jiro: “Không sao thật chứ. Đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không ổn lắm nên mới đi tìm em. Không phải trước đây, dù em ở đâu anh cũng tìm được còn gì.”
Jiro lấy tay vuốt sợi tóc trước mặt Ella.
Hebe: “Trời ơi! Tôi vẫn đang đứng đây đấy.”
Ella: “Em xin lỗi chị. Hebe.”
Ella nắm lấy tay Jiro: “Chị Hebe. Đây là Jiro.
Ella nắm lấy tay Hebe: ‘Jiro. Đây là Hebe.”
Hebe: “Chào anh. Anh là gì của Ella vậy?”
Jiro cười: “Chào cô. Tôi là người bảo vệ cô ấy. Phải không Ella.”
Ella quàng tay của Jiro: “Phải. Jiro là vệ sĩ của em.”
Lúc này Arron phóng xe trở Angela đi qua. Anh nhìn nụ cười của Hebe và cảm thấy tức giận.
Angela: “Arron. Anh đừng phóng nhanh như thế.”
Arron giảm tốc độ: “Anh xin lỗi em.”
Angela: “Arron. Chị em rất thích anh đấy.”
Arron: “Anh biết.”
Angela: “Anh biết?”
Arron: “Phải! Nhưng anh không thích cô ấy.”
Angela: “Anh nói dối.”
Arron cười - nụ cười buồn bã vì anh thực sự đang không biết anh yêu hay ghét Hebe nữa.
Tại căn hộ của Chun
Chun đang ngồi suy nghĩ về những gì xẩy ra hôm nay. Anh vẫn chưa tìm ra câu trả lời chính xác nhưng anh biết Ella có liên quan đến lời tiên đoán của Tang gia – cái lời tiên đoán mà vì nó anh phải xa cha mẹ mình. Anh luôn muốn chứng minh đó là một sai lầm. Và giờ đây, cơ hội đó đã đến.
Chun nhấc điện thoại: “Zhang tiểu thư! Tôi muốn bàn về chuyện người đại diện.”
………………..
………………..
………………..
Chun dập máy và mỉm cười vì lời đề nghị của mình.
Anh nhìn quanh và không thấy Selena dâu.
Chun: “Selena đi dâu vậy nhỉ? Tại sao lúc đó tiểu quỷ lại gọi mình là “Ngoạ Quỷ ca” nhỉ?”
Tại Chen gia.
Ella về đến nhà nằm phịch xuống dưới giường. Cô cảm thấy mọi thứ hôm nay thật là mệt mỏi. Jiro đã đưa con Chun di ăn.
Bỗng nhiên điện thoại của cô reo.
Ella: “Alo! Tôi là Ella.”
Hebe: “Là chị đây.”
Ella: “Chuyện gì mà chị gọi cho em muộn thế?”
Hebe: “Mai em đến Wu thị nhé. Mai em sẽ chụp hình thử. Lúc nãy Giám đốc Wu vừa gọi cho chị để bàn.”
Ella…………
Hebe: “Ella.Em nghe chị nói chứ?”
Ella: “Vâng. Em biết rồi. Mai gặp lại chị nhé..”
Sau khi chào tạm biệt Hebe, Ella cảm thấy hơi do dự khi nhận lời mời của Hebe. Ngày mai cô sẽ lại gặp người đàn ông đó- Wu Chun.
Ella: “Tại sao cùng là tên Chun mà anh ta lại ghét mình thế nhỉ? Có phải anh ta là người làm cho đồ vật chuyển động về phía mình không? Tại sao khi mình tỉnh táo lại đã thấy ở trong phòng làm việc của anh ta? Tại sao mọi người lại tỏ vẻ không có gì? Mình không nằm mơ chứ?”
Ella vừa nghĩ lung tung vừa béo má mình xem có đau không. Cô nhận ra là mình không mơ. Cô nhớ cảm giác của Chun mà cô cảm nhận được khi tiếp xúc với khí của anh. Cô thấy kỳ lạ: “Tại sao mình lại cảm nhận ngoài cảm giác căm ghét ra, anh ta còn cho mình cảm giác bi thương nhỉ?
12h đêm.
Mọi người đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ thì tại một hẻm tối, một chàng trai xuất hiện, khuôn mặt của anh bị bóng tối che mất khiến người đối diện không thể nhìn rõ mặt anh nhưng vẫn có thể cảm nhận phong thái lạnh lùng và đĩnh đạc của anh.
Ngưòi con trai: “Tôi biết cô sẽ tìm tôi.”
Selena: “Tại sao huynh lại giúp đỡ cô gái đó?”
Người con trai: “Đó là chuyện của tôi. Cô suốt ngày quanh quẩn bên Chun là vì sao thì tôi cũng có lý do như vậy.”
Selena: “ý huynh là huynh cũng được “người đó”…”
Người con trai: “tôi đã nói cho cô biết quá nhiều rồi.”
Selena sốt ruột: “Cô ấy có phải là quỷ nữ không?”
Người con trai: “Tôi phải về rồi.”
Nói xong câu đó, người con trai biến mắt.
Selena hét lên với giọng bực tức: “Bạch Vô Thường. Huynh vẫn chưa trả lời tôi?”