- Ella!
Jiro hét lên và chạy đến bên cạnh Ella, cảnh tượng ở kho hàng vào 6 tháng trước lại hiện ra trước mặt anh. Nhưng lần này, Ella trong tay của anh đang chảy rất nhiều máu. Selina kinh hoàng nhận ra Chun đang hoàn toàn bị mất khả năng khống chế, nó cũng không phải như lúc ở ngôi nhà cổ mà dường như nó giống như lần anh bị ngất đi ở bữa tiệc, đó hoàn toàn là khí của Ngoạ Quỷ nhưng lại như đang ngủ yên. Danson cũng hoảng hốt không kém mọi người khi anh chạy đến bên cạnh Angela và nhận ra cô hoàn toàn đang rơi vào trạng thái hôn mê.
- Jiro. Cún Chun…
Ella với đôi tay đầy máu níu lấy cánh tay của Jiro, những giọt nước mắt cứ tiếp tục rơi hoà lẫn vào với những giọt máu đang chảy xuống ướt đẫm cả sàn.
- Ella. Em nói gì. Anh không hiểu.
Jiro hoảng sợ khi thấy máu của Ella cứ thế chảy ra nhiều hơn và dường như cô đang dần thiếp đi trong tay của anh. Đúng lúc này, cún Chun chạy đến bên cạnh của Ella, nó dụi đầu vào cánh tay của cô.
- Cứu… Chun…
Ella cố hết sức đưa cánh tay chạm vào đầu của cún Chun.
- Em nói gì vậy Ella? Đừng nói nữa. Anh sẽ đưa em ra khỏi đây.
Jiro nói và bế Ella lên, bàn tay của cô từ từ buông thõng xuống và rời xa khỏi cún Chun.
- Hãy cứu anh ấy.
Jiro vẫn nghe thấy tiếng Ella lẩm nhẩm một điều gì đó nhưng anh không thể nghe rõ.
- Selina. Mau đưa Chun ra khỏi đây.
Jiro quay lại gọi giật Selina nhưng anh kinh ngạc nhận ra tình trạng của Chun.
- Anh đi trước đi. Hãy mau đưa Ella đến bệnh viện.
Selina quay ra nói với Jiro, anh nhìn Ella trên cánh tay anh và nhìn Selina.
- Tôi sẽ gặp lại anh sau.
Selina gật đầu nói với Jiro, anh vội vàng cùng với Danson đang bồng Angela trên tay chạy ra khỏi nhà kho. Lúc này, ngoài Selina ra, còn có một người ở lại trong đó – cún Chun.
…………………………………..
……………………………………
- Ngoạ Quỷ ca.
Selina nhìn vào đám khí đang bao chùm lấy Chun, cô biết người đàn ông trong đó không phải là Chun mà là một người khác, chính là người đàn ông đầy thù hận vào 500 năm trước, khi ngồi trước Vọng Uu lầu.
Đôi mắt của Ngoạ Quỷ từ từ động đậy, hắn bắt đầu chuyển động khi nghe thấy có người gọi tên của hắn, cuối cùng hắn cũng có thể trở về với cái tên mà hắn mong muốn: “Ngoạ Quỷ.”
Selina hoảng sợ nhìn người đàn ông đang nhìn cô, cô biết đó là Ngoạ Quỷ nhưng đôi mắt đầy thù hận đang nhìn cô, đó không phải là Ngoạ Quỷ ca của cô.
- Đó là ai?
Selina quay sang hỏi người đứng bên cạnh cô. Từ trong đám lửa lớn của kho hàng xuất hiện một ánh sáng màu trắng xanh và rồi hình ảnh người thanh niên với khuôn mặt lãnh đạm và lạnh lùng xuất hiện. Không ai khác đó chính là Bạch Vô Thường, cuối cùng thì mọi chuyện cũng đến lúc cần được giải quyết.
…………………………………………†?.
…………………………………………†?…
- Bác sĩ. Bác sĩ….
Jiro và Danson hốt hoảng bồng Ella và Angela vào trong bệnh viện, các bác sĩ trực ngay lập tức nhận ra tình trạng nguy hiểm của Ella, họ đưa cô lên giường bệnh, nối các ống thở và chuyển cô vào phòng cấp cứu.
- Ella. Em sẽ không sao. Không sao đâu.
Jiro nắm chặt bàn tay của Ella và liên tục nói với cô nhưng Ella dường như không còn nhận thức được bất kỳ điều gì, điều mà cô luôn lẩm bẩm lúc này chỉ là: “Chun.”
………………………………
…………………………………
- Là ngươi. Tiểu Quỷ.
Ngoạ quỷ nhếch mép mỉm cười với Selina, lần này, hắn đã hoàn toàn thức tỉnh, hắn biết rõ hắn là ai, hắn biết rõ hắn vừa làm gì. Hắn cười khi thấy thân thể của hắn đang tràn ngập tà khí, hắn cười khi nhìn xuống bàn tay đầy vết máu của Ella, hắn cười khi biết mình đã trả được mối thù mà hắn đã mang theo suốt 500 năm.
- Không. Ngươi không phải là Ngoạ Quỷ ca. Ngươi không phải.
Selina giật mình lùi lại khi nhìn thấy trong đôi mắt của Ngoạ Quỷ hoàn toàn chỉ toàn là thù hận, cô không còn nhận ra một Ngoạ Quỷ mà cô đã kính trọng khi ở Địa ngục và một Wu Chun mà cô đã bảo vệ trên nhân gian. Người đàn ông trước mặt cô đang mỉm cười nhưng cô sợ tiếng cười đó.
- Ngươi có hạnh phúc không? Ngoạ Quỷ.
Ngoạ Quỷ quay về hướng của người vừa hỏi hắn, hắn nhận ra đó là Bạch Vô Thường. Hắn đương nhiên là hạnh phúc rồi. Hắn đã trả được thù, lấy lại thân xác của hắn.
- Đương nhiên, Ta…
Hắn định nói rằng hắn hạnh phúc nhưng bỗng nhiên trái tim của hắn đau đớn đến lạ thường. Đó là trái tim của hắn nhưng sao nó lại đau đớn, lại đập những nhịp đập khác hẳn với chính những gì mà hắn cảm nhận, trái tim của hắn không cho hắn nói hắn hạnh phúc.
- Người mà ngươi vừa đâm là ai?
Bạch Vô Thường bình thản hỏi Ngoạ Quỷ và tiến gần đến bên cạnh hắn hơn. Hắn do dự nhìn người đàn ông đang bước về phía của hắn. Đó là Bạch Vô Thường mà hắn quen ở địa ngục sao? Dường như người đàn ông đó không phải, có gì đó ở anh ta khiến cho Ngoạ Quỷ lo sợ, hắn sợ anh ta sẽ làm cho hắn hối hận về việc mình đã làm.
- Huynh định làm gì vậy?
Selina hốt hoảng chạm vào Bạch Vô Thường nhưng anh chỉ là hình ảnh nên cô không thể nắm lấy anh.
- Không sao. Rồi cô sẽ biết.
Bạch Vô Thường trả lời Selina và bắt đầu bước đến gần Chun hơn, anh dễ dàng bước vào luồng tà niệm của Ngoạ Quỷ.
- Đứng lại! Đừng đến gần ta.
Ngoạ Quỷ hét lên và hắn ôm chặt lấy ngực của mình.
Bạch Vô Thường mỉm cười, nụ cười lạnh lùng nhất mà anh từng có: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta. Cô gái đó là ai?”
Ngoạ Quỷ muốn cât tiếng nói, muốn nói rằng đó là người con gái mà hắn căm hận, là “Quỷ nữ.” Nhưng cuối cùng, hắn không nói được, lại là những nhịp đập khiến hắn cảm thấy hối hận.
Bạch Vô Thường để một ngón tay vào trán của Ngoạ Quỷ, hắn muốn tránh nhưng ánh mắt của anh ta khiến hắn ngừng lại, hắn đứng im bất động và trong khoảng khắc đó, hắn bất ngờ bật ra một cái tên.
- Ella!
- Bác sĩ. Huyết áp của bệnh nhân đang giảm. Có thể chúng ta sẽ mất cô ấy.
Vị bác sĩ gây mê thông báo với bác sĩ phẫu thuật, tình trạng của cô gái đang vô cùng nguy hiểm. Họ biết có thể mất cô bất cứ lúc nào.
- Nào. Cố lên cô gái.
Một nữ y tá trẻ nắm lấy cánh tay của Ella, cô kinh ngạc nhận ra Ella đang khóc và nắm chặt lấy bàn tay của mình, không phải cô ấy đang bị hôn mê sao.
……………………………
……………………….
- Không! Ngừng lại.
Ngoạ Quỷ hét lên và hắn muốn chạm vào Bạch Vô Thường nhưng hắn không làm được. Bạch Vô Thường mỉm cười và bước ra khỏi luồng ta niệm. Hắn cảm giác trái tim của hắn đau đớn. Bạch Vô Thường vừa làm gì hắn mà trong đầu hắn lại xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ.
- Không! Ta không nhầm. Đó chắc chắn là cô ta.
Hắn lại hét lên và lần này, tà khí bao bọc quanh hắn trở nên mạnh mẽ, dường như hắn sợ có lẽ nếu không có những tà khí này có lẽ hắn sẽ không thể bảo vệ được bản thân mình. Hắn sợ những gì mà vừa lướt qua trong đầu của hắn. Hắn nhớ lần thứ 2 khi hắn thức tỉnh, khi hắn dưới hình dạng của Chun đứng đơn độc một mình với Ella, đáng nhẽ, lần đó hắn đã thức tỉnh khi ở gần cô ta nhưng hắn lại bị ngất đi. Vì sao? Vì sao hắn không thể nào nhớ được chuyện đó.
- Để ta nói cho ngươi biết chuyện gì đã xẩy ra.
Một tiếng nói vang lên trong đầu của hắn khiến hắn đau đớn, trái tim của hắn vẫn đập những nhịp đập hối hận.
- Chuyện gì vậy?
Selina hoảng sợ nhìn Ngoạ Quỷ, cô quay sang hướng của Bạch Vô Thường, anh ta không nói gì.
- Không phải. Đó không phải là sự thật.
Ngoạ Quỷ hét lên và hắn không tin những hình ảnh hắn vừa mới nhìn thấy, lần đó, chính Ella là người đã ngăn cản hắn thức tỉnh, chính cô ta đã ôm lấy hắn khi sức mạnh của hắn dường như sắp phát ra.
- Ngươi biết cô ấy là ai phải không?
Bạch Vô Thường hỏi Ngoạ Quỷ, hắn giận dữ nhìn anh và ngay lập tức hắn phát tà khí về phía của anh.
- Im đi. Ta không biết. Đừng nói trong đầu ta như thế.
Hắn hét lên nhưng Bạch Vô Thường chỉ là ảo ảnh thì dù hắn có làm thế cũng không được ích gì, điều hắn làm chỉ là khiến cho ngọn lửa của kho hàng bốc cao hơn lên mà thôi.
- Ta không nói. Chính ngươi nói.
Bạch Vô Thường trả lời, trong khi Selina lại không hiểu chuyện gì đang xẩy ra. Cô ngước lên nhìn Ngoạ Quỷ, cô nhận ra đôi mắt của Ngoạ Quỷ đã thay đổi.
- Đó là không phải là Ngoạ Quỷ!
Selina khẽ nói và cô nhận được cái gật đầu từ Bạch Vô Thường. Vậy nghĩa là Chun chưa hoàn toàn biến mất.
- Không. Im đi. Đừng nói. Ta không nhầm. Chính là cô ta.
Ngoạ Quỷ hét lên, dù hắn không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này. Tại sao những hình ảnh của cô gái đó hiện lên trong đầu của hắn khiến hắn nhận ra hắn luôn cảm thấy ấm áp bên cạnh cô gái đó, khiến hắn nhận ra hắn dường như đã nhầm. Nhưng chuyện này là không thể?
- Ngươi và ta đều nhầm.
Tiếng nói khác vang lên khiến cho Ngoạ Quỷ hoảng sợ, hắn không biết ai đang nói, có gì đó kỳ lạ đang xẩy ra ở đây.
- Người đó đã báo cho chúng ta biết rằng chúng ta đã nhầm nhưng không có ai trong chúng ta nhận ra.
Giọng nói đó lại vang lên trong đầu của Ngoạ Quỷ, hắn không biết ai đang nói với hắn và “người đó” thực ra là ai?
- Ai? là ai đang nói? Ta không nhầm.
Hắn vẫn hét lên và bỗng nhiên hắn thấy trái tim của hắn đập rất nhanh, rất nhanh.
- Cả 2 chúng ta đều nhầm.
Giọng nói đó vang lên và hắn biết, đó chính là Chun đang lên tiếng. Và rồi những đoạn ký ức của Chun như ùa về trong đầu hắn. Trái tim của hắn đập những nhịp đập hết sức bình thường, những nhịp đập nhẹ nhàng như muốn nói với hắn rằng hắn đã nhầm.
Thịch! Thịch! Thịch!
Hắn chạm tay và trái tim của mình. Trái tim của hắn sao lại có những nhịp đập nhẹ nhàng như thế này? Sao Trái tim của hắn lại chứa toàn hình ảnh của cô gái đó.
- Không đúng. Ta không thể nào nhầm. Lần đầu tiên ta gặp cô ta, ta biết cô ta là ai.
Hắn hét lên nhưng rồi sau đó, một hình ảnh khác lại hiện lên.
- Ngươi muốn làm thế sao?
Một cô gái quỳ trước người đàn ông có khuôn mặt lạnh băng.
- Tôi không thể để anh ấy chịu đau đớn. Tôi biết thật ra sâu thẳm trong trái tim của anh ấy vẫn rất yêu tiểu thư. Xin ngài! Hãy tráo đổi thân phận của tôi cho tiểu thư. Hãy cho anh ấy đôi mắt của tôi. Đó là cách tôi trả lại ơn nuôi dưỡng của tiểu thư và anh ấy.
Người đàn ông khẽ thở dài: “Nhưng ngươi chỉ là một khóm hoa. Nếu như ngươi muốn làm việc đó thì ngươi biết số mệnh của mình sẽ như thế nào không?
Cô gái khẽ mỉm cười: “Không! Tôi không cần biết. Chỉ cần họ có thể hạnh phúc.”
Những hình ảnh đó lướt qua đầu của Ngoạ Quỷ, hắn kinh ngạc nhìn xuống 2 bàn tay của mình, hắn đã làm gì đây? Hắn đã nhầm thật sao?
Trái tim của hắn đã không còn đập những nhịp đập đau đớn kể từ lần thứ 2 gặp Ella, chính trái tim của hắn đã báo cho hắn biết Ella không phải là cô gái mà hắn tìm nhưng hắn lúc đó vì thù hận nên không nhận ra điều đó. Hắn không nhận ra rằng trái tim của hắn đã thay đổi, hắn ngủ yên trong con người Chun để chờ cơ hội thoát ra, hắn sãn sàng làm mọi thứ để Chun thức tỉnh nhưng bao nhiêu lần hắn đều thất bại, đều có điều gì đó khiến hắn không thể hoàn toàn thức tỉnh, hắn tưởng rằng đó là vì phong ấn của Tang gia, vì ý chí mạnh mẽ của Chun khi muốn bảo vệ Ella. Nhưng còn một người nữa cũng cản trở hắn – chính bản thân hắn – chinh trái tim lương thiện của hắn đã báo hiệu cho hắn. Chính trái tim mà hắn tưởng đã chết cùng với người con gái 500 năm trước lại đánh thức hắn nhưng hắn đã chạy trốn nó.
- Không
Hắn hét lên và lần này, thay vì đôi mắt của mình hắn đưa tay chạm vào trái tim của hắn, hắn không cần trái tim này.
- Đừng. Ngoạ Quỷ ca.
Selina hét lên khi cô thấy Ngoạ Quỷ muốn làm gì, cô không muốn mất anh như thế này.
…………………….
……………………………
- Bác sĩ! Nhịp tim của bệnh nhân hết sức bất thường.
Lại một lần nữa tình trạng của Ella trở nên nguy kịch hơn. Người bác sĩ nhìn vào máy theo dõi, khẽ thở dài, ông buông dao mổ và ngẩng lên nhìn mọi người.
- Phần còn lại, nhờ mọi người. Chúng ta phải thông báo với gia đình bệnh nhân.
Mọi người biết câu nói đó có ý gì nhưng cô y tá đang nắm lấy tay của Ella vẫn càm nhận thấy hơi ấm của cô.
- Không! Bác sĩ. Cô ấy vẫn đang nắm chặt lấy tay tôi.
Người y tá hét lên nhưng bác sĩ lắc đầu nói với cô, lúc này nhịp tim của Ella đang thực sự yếu đi.