Do Linh bị thương nên Hoàng đã đưa cô về biệt thự ông Huỳnh chữa trị, tuy vết thương đã được băng bó nhưng cô vẫn hô mê chưa tỉnh, lo lắng cho cô nên suốt đêm Hoàng ngồi canh cạnh giường cô.
Anh cảm thấy trái tim mình đang dần thay đổi bên cạnh cô anh luôn có cảm giác gì đó ngồ ngộ, trước đây con gái với anh chỉ là cỏ rác, búng tay một cái củng có nhưng với cô anh lại cảm thấy cô không giống những đứa con gái khác. Anh không nghĩ một người trải qua cả chục mấy chục mối tình lại có ngày bối rối trước một cô gái.
Khẽ đưa tay lên chạm nhẹ vào gương mặt cô anh có cảm giác lâng lâng khó tả dù đã lên giường với cả trăm cô gái ngây thơ có sành sỏi có nhưng sao với cô anh lại có cảm giác này, lúc nảy anh đã rất sợ khi thấy cô ngất tại con hẻm vội đem cô về đây, anh sợ không thấy cô mở mắt nhìn anh nửa dù mỗi lần nhìn anh thì đôi mắt cô luôn lạnh tanh vô hồn, anh sợ không được nghe cô mắng anh nửa, trước giờ cô là người đầu tiên mắng chửi anh chẳng những không giận mà anh thấy rất vui, một thứ cảm xúc hỗn độn khó tả thì đứng cạnh cô.
Anh rất muốn biết quá khứ cô từng trải qua chuyện gì mà lại trở nên lạnh nhạt hờ ơ với mọi thứ như vậy, quen cô lâu rồi mà chưa một lần anh thấy cô cười tươi, anh thật sự không thể hiểu nổi cô, vì bảo vệ lô hàng mà bán cả mạng mình, không chút sợ hãi, cô dũng cảm thật. Củng đã nhiều lần anh lén cho người điều tra về quá khứ cô nhưng điều không có kết quả tất cả đều được bảo mật, anh nghĩ chắc do ba anh đã bảo mật nên thôi nếu muốn có ngày cô sẽ kể anh nghe.
Mãi ngắm cô rồi suy nghĩ, một lúc anh củng ngủ gật cạnh giường cô. Sau nửa ngày hô mê cô củng tỉnh, từ từ mở mắt ra thấy cảnh nơi này là lạ chưa nhận ra được mình đang ở đâu, nhưng củng mừng gì thoát chết, nhìn qua thì thấy Hoàng đang gục dưới giường mà ngủ.
- Nè- Cô lay lay anh gọi, anh củng từ từ ngồi dậy thấy cô tỉnh mừng quá liền chộp lấy tay cô
- Cô tỉnh rồi hả?- Anh nói như sợ ai cướp lời
- Lợi dụng vừa phải thôi- Cô gật gù nhìn xuống tay anh đang ngắm tay cô liền cáu
- Mà cô củng gan thật nhỉ vì lô hàng mà bán mạng mình- Anh cười cười nói rồi buông tay cô ra
- Mất hàng anh nghĩ tôi sống yên- Cô nói
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa phòng vang lên
- Ai- Giọng nói anh hơi bực vì không biết kẻ nào đã phá hoại không gian riêng tư của mình.
- Là tôi, Huỳnh đây- Ông Huỳnh lên tiếng
- Vào đi- Cô nói
Ông liền mở cửa bước vào ngồi xuống ghế hỏi thăm cô
- Cô sao rồi?- Ông quan tâm hỏi cô
- Tôi không sao?Tôi củng đang định kím ông có chuyện đây?- Cô nhìn ông nói
- Chuyện gì?- Ông khó hiểu không biết cô tìm ông vì chuyện gì
- Lần giao hàng này ngoài ông biết địa điểm trước bọn đàn em ông ai biết nữa- Cô hỏi vì lần giao hàng này cô nghĩ chỉ có thể là ông biết và vài người than cận mới biết thôi còn bọn đàn em ở dưới chỉ đến nơi thì mới biết thôi
- Ngoài tôi ra có 3 người nữa biết thôi, mà có gì sao?- Ông chưa hiểu ý cô cho lắm
- Lần này chắc chắn có nội gián báo cho bọn cớm, ông thì không thể chỉ có thể là 3 người đàn em ông thôi, ông có thể cho tui xem hồ sơ của họ không- Cô lên tiếng giải thích ý kiến của mình
- Được tôi sẽ gọi người đem đến cho cô- Nói xong ông móc di động gọi cho một tên đàn em đem vào, vài phút sau tên đó đã vào tới nơi.
- Nè đây là tất cả hồ sơ về 3 người bọn họ- Ông đưa sắp hồ sơ cho cô, sau một hồi đọc tất cả hồ sơ, ngừng lại ở hồ sơ của Lâm Tuấn Hải cô xem đi xem lại, bất giác cô thấy có điều lạ, nên lên tiếng hỏi ông Huỳnh
- Lâm Tuấn Hải, ông ta từng ra tù sao?
- Đúng rồi, ông ta lúc trước từng ra tù trong một lần tui bị bọn bang khác truy sát là ông ta đã cứu tui thấy ông ta củng giỏi võ khôn ngoan nên đã thu nhận vào tổ chức làm việc- Ông thành thật kể hết mọi chuyện
- Vậy thì đúng rồi, ông ta chính là nội gián- Cô nói với vẻ chắc chắn
- Ông ta sao? Cô chắc chứ?- Ông Huỳnh hơi bất ngờ
- Chắc chắn là ông ta chính là cảnh sát cài vào, ông biết nhà ông ta chứ?- Linh nôn nóng hỏi ông Huỳnh
- Biết nhưng nhà ông ta cách đây hơi xa
- Vậy đi ngay đi không sẽ trễ- Cô nói rồi đứng dậy đi mặc kệ vết thương của mình.
- Cô còn chưa khoẻ hay để chúng tôi đi thui- Hoàng ngăn vì thấy cô mới bị thương không nỡ để cô đi
- Không sao, để ông ta chạy chúng ta càng nguy, dẫn chúng tui tới đó nhanh- Cô nói rồi quay qua giục ông Huỳnh.
Tại một căn nhà nhỏ trong một ngôi làng khá vắng, một người đàn ông ngoài 30 tuổi hớt hãi chạy vào.
- Vợ, Tuyết Nhi chúng ta mau thu xếp đồ đi thui.- Người đàn ông vừa kêu vợ con mình vừa nhanh tay thu xếp đồ
- Ba, có chuyện gì vậy?- một cô bé khoảng 15 16 tuổi ngây thơ hỏi cha mình
- Công việc ba có trục trặc nên cần đi gấp nhanh đi bà ơi- Ông giải thích cho con mình nghe xong thì liền quay vào trong hối vợ mình.
- Xong rồi nè anh- Người phụ nữ đó lên tiếng
- Ba, giờ mình đi đâu?- Cô bé hồn nhiên hỏi ba mình
- Vào Sài Gòn tìm dì con- Ông nói
Đúng lúc đó thì có tiếng xe ôtô và môtô đang chạy vào làng, ông bàng hoàng biết lần này mình khó thoát nên quay qua nói với cô con gái mình
- Con trốn vào đây nha, dù có bất cứ chuyện gì củng nhất định không được ra, con hứa với ba nha- Nói rồi ông đẩy con gái mình vô tủ quần áo đóng cửa lại.
- Lâm Tuấn Hải, ông định trốn sau- Giọng Yến Linh vang lên, cô nhanh chóng phóng xuống xe đi vào trong
- Các người khá lắm đã biết hết rồi sao?- Ông thẳng thừng trả lời lại
- Ông chính là nội gián sao?- Ông Huỳnh vẫn còn bàng hoàng
- Đúng vậy, tất cả điều do tui sắp xếp, nhưng tiếc là tui bất tài nên không tìm được chứng cứ buộc tội các người- Ông nói như trách bản thân mình
- Lâm Tuấn Hải, ông khá lắm nhưng rất tiếc hôm nay là ngày chết của ông rồi- Khuôn mặt Linh nói không đọng lại chút cảm xúc, chính ông ta đã hại cô hôm qua xém đi gặp Vương ca rồi nên hôm nay cô nhất định không tha cho ông.
- Tôi chỉ xin các người một điều thui, tha cho vợ tui, bà ấy không có lỗi- Ông nói như van xin
- Ông nghĩ ông còn cơ hội chọn sao, do ông thui, chính ông đẩy gia đình mình như hôm nay đó, bán mạng cho lũ cảnh sát rồi ông được gì- Cô nói rồi nhanh chóng rút súng ra bắn thẳng vào đầu vợ ông Hải.
Đoàng, phát súng bay vào đầu bà vợ, bà liền ngã xuống không kịp nói lời nào, ông Hải đau lòng quỵ xuống ôm xác vợ mình.
- Tự xác hay muốn bị tui giết ông chọn đi?- Nói rồi cô cầm súng chĩa vào đầu ông
- Tui tự làm- Ông nói rồi cầm súng bắn thẳng vào đầu mình, ông ngã xuống tay vẫn nắm lấy tay vợ mình, ông thấy có lỗi khi luyên luỵ đến người vợ vô tội của mình.
Chứng kiến cảnh ba mẹ mình chết, Tuyết Nhi cố bịch miệng ngăn không cho phát ra tiếng khóc sợ bị phát hiện, nhưng bất cẩn cô va vào tủ gây ra tiếng động
- Ai- Linh đảo mắt xung quanh nhìn, đúng lúc đó một con chuột chạy qua cô nghĩ tiếng do nó phát ra nên thui, vết thương trên vai bỗng đau do nảy giờ cô cử động hơi nhiều.
- Về thui- Hoàng đến dìu cô ra xe.Nảy giờ anh im lặng quan sát cô, anh thấy cô có gì đó tàn ác và nhẫn tâm, bà vợ vô tội cô vẫn giết, nhưng rồi anh nghĩ củng đúng trong cái thế giới này nhân từ với kẻ khác là tàn nhẫn với mình,ba anh củng nói thế, có lẽ cô làm vậy củng đúng.
- Thấy tui ác lắm phải không?- Anh đang lái xe bất ngờ cô quay qua khỏi làm anh thoáng bối rối, anh lắc đầu.
- Anh nên không cách dứt khoát với kẻ thù, ba anh muốn vậy, diệt cỏ phải diệt tận gốc anh nên hiểu- Cô nói tiếp, anh gật đầu không trả lời, anh đang suy nghĩ về những gì cô nói có lẽ cô đúng, anh muốn lãnh đạo phải học cảnh tàn ác thui.
Khi bọn Yến Linh đi khỏi thì cô bé lúc nảy chạy ra ôm lấy ba mẹ mình mà khóc nhấc nhở
- Ba, mẹ hai người ngồi dậy đi huhu- Cô khóc ngày một lớn, bỗng nhiên mất cả cha lẫn mẹ một cú sóc quá lớn cho cô bé như cô
- Con nhất định sẽ trả thù cho hai người, con sẽ bắt hết bọn chúng chịu tội trước phát luật- Nói rồi cô bé đứng dậy thu dọn đồ đi, cô phải giữ mạng sống để trả thù cho cha mẹ mình, cô không dám đem xác ba mẹ mình đi chôn sợ bị phát hiện thì mạng nhỏ bé của cô củng không còn, ba mẹ cô đã hy sinh cả mạng để cô được sống cô nhất định phải sống tốt.
- Con đi nha cha mẹ nhất định có ngày con sẽ xây mộ thật lớn cho hai người- Cô xách đồ bước ra khỏi nhà trước khi đi không quên cúi đầu chào cha mẹ mình lần cuối.