Trải Nghiệm Yêu Đương Cùng Với Trùm Trường

Chương 90




"Tôi chán ghét ông lắm rồi. Ly hôn đi!"

Ông Mẫn ngơ ngác nhìn bà Lạc, hồi lâu sau đột nhiên ông ta bật cười ha hả, đưa tay ném mạnh xấp giấy vào mặt bà Lạc.

"Cô muốn cái gì Lạc Kim Hồng? Sao lại đòi ly hôn? Cô điên à?"

Bà Lạc hít thở một hơi thật sâu, bà nâng đôi mắt mệt mỏi nhìn ông Mẫn, muốn một phát đập cả tách trà vào mặt ông chồng tồi tệ của mình.

"Tôi không thể chấp nhận một người chồng như ông được. Điên công việc về phá nhà phá cửa, ép hôn Bối Bối của tôi, hơn hết là còn đánh đập Kì Kì. Tôi đã nhịn ông suốt 26 năm rồi, tôi hết chịu đựng được rồi, buông tha cho tôi đi."

Ông Mẫn tức giận lật đổ luôn cả bàn trà, ông ta chỉ tay vào mặt bà Lạc hung dữ trừng mắt.

"Thế còn những việc chúng nó gây ra với Kiệt thì sao? Bà không thương Kiệt à? Sao bà chỉ quan tâm hai cái đứa vô tích sự kia thế hả?"

"Tôi đã quá nuông chiều nó, Lạc gia đã quá bao bọc nó, để rồi bây giờ nó là một thằng tù tội. Tôi không thể chịu đựng được sự ích kỉ của ông nữa Mẫn Doãn Khiêm. Nếu ông không thể thương đều cả ba đứa, vậy thì ly hôn đi." Bà Lạc nói xong thì lách qua người ông Mẫn rời đi, để lại ông ta ngây ngốc đứng một mình ở đó.

Tại sao ông ta chỉ yêu thương mỗi Mẫn Doãn Kiệt? Tại sao ông ta không thương Mẫn Doãn Kì và Lạc Kim Bối?

Khi ông ta còn trẻ, ba bé con thì còn nhỏ, lúc đó để kế nghiệp Mẫn gia là một thứ gì đó quá nặng nề với ông ta.

Khi đó mệt mỏi trở về nhà, bé Kì và bé Bối đều đã ngủ say, duy chỉ có bé Kiệt ngồi trên sofa ngủ gục đợi ông ta. Nghe tiếng động, cậu bé mở choàng mắt, sau đó nó nở nụ cười ngọt ngào với ông ta, giọng trẻ con ngáy ngủ vang lên.

"Ba về rồi..."

Phòng khách không có ai cả, chỉ có mỗi Doãn Kiệt của ông ta chờ ông ta trở về thôi. Khi đó cậu bé 7 tuổi, mới chỉ học lớp 2 mà đã biết mở miệng nói: "Con sẽ cố gắng học thật giỏi để sau này phụ giúp ba."

Chỉ đơn giản như thế, Mẫn Doãn Kiệt đã chiếm một vị trí rất đặc biệt trong lòng ông Mẫn, trở thành bảo bối độc nhất vô nhị của ông ta.

Mẫn Doãn Kì và Lạc Kim Bối sao có thể bằng Mẫn Doãn Kiệt của ông ta được?

Sao có thể...?

[...]

Giằng co suốt mấy ngày, cuối cùng ông Mẫn và bà Lạc cũng ly hôn. Mẫn Doãn Kì và Lạc Kim Bối theo mẹ, ông Mẫn chỉ giữ một mình Mẫn Doãn Kiệt.

Mẫn Doãn Kiệt bị phán 11 năm tù vì tội bắt cóc, buôn bán gái m*i d*m, cố ý gây thương tích, ông Mẫn dù có dùng biết bao mối quan hệ đi nữa tội trạng vẫn không được giảm.

Ngày Mẫn Doãn Kiệt vào tù có lẽ là ngày tăm tối nhất đời ông Mẫn, nhìn đứa con vàng ngọc của mình bị người mang đi, dáng vẻ nhợt nhạt xanh xao làm lòng ông ta quặn thắt.

11 năm, ông ta sẽ phải sống như thế nào đây?

Mẫn Doãn Kì và Lạc Kim Bối nhìn ông Mẫn từ ngày Mẫn Doãn Kiệt vào tù ngày càng trở nên tiều tụy có chút xót xa. Dẫu sao ông cũng là ba của bọn họ, vì thế vẫn thay phiên đến chăm sóc ông.

Nhưng ông Mẫn vẫn chứng nào tật nấy, cay ghét hai người bọn họ không thôi.

"Hai đứa bây đừng nghĩ đến chăm sóc tao là tao cho hưởng quyền thừa kế Mẫn gia nhé! Một đồng cũng đừng mơ, về với mẹ của chúng mày đi!"

Hai người bọn nghe mắng nhiếc như thế cũng dần thành quen, dần không còn cảm xúc gì nhiều nữa.

Mấy tháng nay ông Mẫn ngày càng ốm yếu, công việc trên công ty cũng dồn chất thành đống, nhân viên của Mẫn thị cũng sắp đình công tới nơi rồi.

Mẫn Doãn Kì chỉ có thể lén lút ông Mẫn lên điều hành lại công ty, lại còn nhắc với thư ký cùng nhân viên rằng không được kể lại cho ông ta.

Có một ngày Lạc Kim Bối cùng Mẫn Doãn Kì đi ra ngoài mua đồ cho bà Lạc, cô nàng vừa đi vừa mút kem, sau đó nghiêng đầu nhìn anh trai, mở miệng hỏi.

"Anh không định nói vụ di chúc của ông nội à?"

Mẫn Doãn Kì cúi đầu nhắn tin với Niên Nhĩ Lạc, nghe Lạc Kim Bối hỏi mới ngẩng đầu nhìn cô nàng, sau đó hắn lắc lắc đầu trả lời.

"Chắc là không, nếu bây giờ đi theo đúng như di chúc đó thì ba và Doãn Kiệt sẽ không còn gì cả."

Lạc Kim Bối bĩu môi cắn miếng ốc quế, liếc mắt nhìn Mẫn Doãn Kì.

"Quan tâm Doãn Kiệt chi? Đợi tới khi anh ta ra tù cũng đã 37 tuổi, biết cái gì đâu mà điều hành công ty? Em thấy anh vẫn cứ theo di chúc của ông nội, sớm nhận chức một chút đi."

Mẫn Doãn Kì dùng điện thoại gõ nhẹ lên đầu Lạc Kim Bối, nhíu mày giả bộ hung dữ trừng cô nàng.

"Tới đó tính, bây giờ anh bận cùng chị dâu em yêu đương rồi, không rảnh."

Lạc Kim Bối hứ một cái, quay đầu tiếp tục bước đi, tới nơi bà Lạc dặn mua đồ thì đi vào bên trong, Mẫn Doãn Kì thì đi theo sau.

Cửa hàng gì mà tắt đèn tối om, Lạc Kim Bối nhíu mày có chút thận trọng bước đi.

"Gì đây trời ơi?" Cô nàng nghiêng đầu nhìn xung quanh nơi này, không để ý cho nên đã lỡ giẫm chân lên thứ gì đó, sau đó bốn phía đều phát sáng, cộng thêm combo hoa giấy bay khắp nơi.

Ở xa xa, Kim Thái Hanh mặc vest trắng đi, tay ôm bó hoa mỉm cười bước tới trước mặt Lạc Kim Bối, nhạc bắt đầu nổi lên, trước sự ngỡ ngàng của cô nàng, anh ta từ từ quỳ một gối xuống đưa bó hoa ra, trong mỗi bông đều có viết chữ Bối Hanh, chính giữa còn khắc trái tim.

"Bối Bối, ngay cái ngày chúng ta tông xe, có lẽ ông trời đã thầm trao cho hai đứa mình một đoạn tơ hồng, khiến chúng ta mãi mãi không thể nào lìa xa. Có lẽ lúc đầu anh đã không tốt với em, khiến em buồn, nhưng anh thề anh sẽ không bao giờ như thế nữa. Bên nhau cũng sáu năm rồi, Bối Bối của anh, em đồng ý lấy anh nhé?"

Lạc Kim Bối ngạc nhiên đến nỗi há hốc mồm, cô dùng tay che miệng, nước mắt rưng rưng, trong lòng xúc động không thôi.

Còn gì hạnh phúc hơn được nữa cơ chứ?

"Em đồng ý."

- Em đụng trúng chân mệnh thiên tử của đời em rồi!

- Anh xin lỗi nhé, em không sao chứ?

- Khi nãy em bị đập đầu, bây giờ đầu có chút đau.

Kim Thái Hanh mỉm cười vui vẻ, anh rút ra một chiếc nhẫn sau đó đưa tay cầm lấy bàn tay thon dài tinh tế của Lạc Kim Bối, cẩn thận đeo vào.

"Kim Thái Hanh, anh chính là chân mệnh của đời em." Lạc Kim Bối cười tít mắt, được Kim Thái Hanh bế lên sau đó hôn lấy, trông vô cùng ngọt ngào.

Mẫn Doãn Kì đứng bên cạnh chứng kiến tất cả, hắn gọi video cho Niên Nhĩ Lạc cùng cô ăn cơm chó.

"Thấy sao? Dễ thương ha?" Mẫn Doãn Kì nhìn vào camera, lên tiếng hỏi Niên Nhĩ Lạc.

Niên Nhĩ Lạc gật gật đầu, sau đó đảo mắt nhìn Mẫn Doãn Kì, chớp chớp mắt hỏi.

"Quốc Noãn cưới nhau, Hanh Bối cầu hôn, anh nói coi nào tới tụi mình hả?"

"Em nôn nóng hơn cả anh rồi đó."

"Nói cho anh nghe, giờ anh mà cầu hôn em em đi mua váy cưới rồi tới chỗ anh ngay đấy."