Hoàng Phong vừa mở cửa xuống xe, thoáng nhìn thấy vợ mình nói chuyện với ai đó liền nghe tiếng trẻ con của Hoàng Thiên nói to:
- Papa... Thiên tìm thấy tình địch của papa rồi nè! Chú đó là tình địch vủa papa đó!
Anh đưa mắt nhìn người đàn ông đứng cạnh vợ mình. Liền đi đến bên cạnh, bá đạo ôm chặt lấy eo Hạ Trâm.
Lâm Gia Đinh trong lòng hơi khó chịu, vẫn gượng nặn ra nụ cười đưa tay ra bắt.
- Chào anh, tôi là Lâm Gia Đinh, bạn của Hạ Trâm. Nghe danh anh đã lâu.
- Cảm ơn.
- Tôi có thể nói chuyện với Hạ Trâm một lúc chứ?
- ... Được.
Hạ Trâm thấy anh đồng ý, cũng nán lại nghe Lâm Gia Đinh nói. Lâm Gia Đinh này thật sự chẳng thiết mặt mũi, mặt dày bảo cô rằng:
- Hạ Trâm, cho đến bây giờ anh vẫn còn tình cảm với em. Không đơn thuần là bạn nữa. Anh biết em có gia đình, nhưng bây giờ anh có tất cả mọi thứ, em suy nghĩ lại được không?
Hoàng Phong một mặt lạnh lùng, chẳng ưa người này chút nào. Hắn thật bỉ ổi. Hạ Trâm vốn định giải thích thì Hoàng Phong ôm eo cô quay đi. Trên đường trở về nhà, Hoàng Thiên khó chịu ra mặt, nhóc khoanh tay chất vấn mẹ:
- Mẹ Trâm Trâm, papa không thích tình địch, tại sao mẹ cứ nói chuyện với chú tình địch vậy ạ?
- Thiên, con còn nhỏ... Con ngoan nói nhỏ một chút, em trai đang còn ngủ.
Hạ Trâm dịu dàng nhắc nhở Hoàng Thiên. Cậu nhóc dù khó hiểu nhưng cũng vâng lời, tiếp tục xoay rubik. Còn ai đó mặt vẫn lạnh như băng, đăm đăm phía trước lái xe. Hạ Trâm nhìn chồng, cô biết anh ghen. Cô biết từ trước đến giờ anh luôn cảm thấy phiền hà, cảm thấy khó chịu. Cô cũng từng như vậy nên rất hiểu. Lâm Gia Đinh lần này là quá đáng rồi.
Hạ Trâm nắm lấy tay anh, xoa xoa nhẹ. Hoàng Phong quay lại nhìn vợ, cô tròn xoe mắt, môi mỉm cười.
- Anh đang ghen à?
Giọng cô rất nhỏ, đủ cho 2 người nghe.
- Ừ, anh ghen...
Hoàng Phong thở dài, bực bội mở vài nút áo. Anh yêu cô đến nỗi không thể kiềm được sự chiếm hữu rồi...
...----------------...
Sau khi ru ngủ Hoàng Khang, Hạ Trâm liền đến giường bên cạnh, đọc sách truyện cho Hoàng Thiên nghe. Cô dịu dàng nói với con:
- Thiên, hôm nay mẹ đọc truyện nàng tiên cá nhé?
- Vâng ạ... Mà mẹ Trâm Trâm...
- Sao con?
- Papa còn giận không ạ?
- Giận? Vì sao lại giận?
- Vì mẹ nói chuyện với tình địch. - Cậu nhìn mẹ trả lời
Cô đánh trống lảng, xoa đầu con:
- Mẹ bắt đầu đọc truyện nhé. Ngày xửa ngày xưa, dưới đáy biển đại dương, vua thủy tề có 6 người con gái rất xinh đẹp...
Tiếng Hạ Trâm nhẹ nhàng, ngọt ngào lại trong trẻo khiến cho Hoàng Thiên chìm vào giấc mộng cổ tích một cách nhanh chóng.
- ... Sau khi ngắm Hoàng tử một lần cuối cùng, nàng chạy ra lao xuống biển và thấy mình tan dần trong đám bọt biển.
Kết thúc câu chuyện, nhóc con cũng đã ngủ say. Hạ Trâm kéo chăn lên cao rồi ra ngoài.
Hoàng Phong vẫn chưa ngủ, anh nằm nghiêng trên giường trằn trọc mãi không thôi. Đột nhiên hôm nay thấy nhớ vợ hơn mọi ngày. Chẳng giải thích nổi. Anh đang bất an sao? Bất an vì tên họ Lâm đó trở về, và hắn sẽ tiếp tục tán tỉnh vợ anh.
Từng dòng suy nghĩ cứ tuôn ra ào ạt trong đầu, bỗng cánh tay nhỏ nhắn nào đó quấn ngang hông anh. Hạ Trâm áp sát thân hình mềm mại của mình vào người Hoàng Phong. Cô thủ thỉ hỏi:
- Chồng, anh chưa ngủ à?
- Ừm...
- Phong... quay lại đây một chút được không?
Hoàng Phong nghe thế liền quay người lại. Cảnh xuân hiện rõ trước mắt anh.
Hạ Trâm tối nay ăn mặc sexy mọi ngày. Chiếc váy ngủ hai dây vằng vải phi này trông thật mới. Đã thế còn khoét ngực rất sâu. Anh nằm cao hơn cô nên có thể thấy rõ toàn bộ bên trong. Chưa kể nó còn ngắn quá, chỉ che được hơn nửa mông.
Hoàng Phong thoải mái, thả lòng mình cúi xuống ôm vợ. Anh ôm chặt eo cô, dụi đầu vào cổ, tận hưởng hương thơm đặc trưng của cô. Hạ Trâm xoa mặt anh, trêu chọc không ngừng. Hết véo má lại sờ môi.
Người anh giờ đây bỗng trở nên nóng hừng hực. Bàn tay mon men luồn vào trong váy xoa bóp bộ mông căng tròn của cô. Tiếp đó liền tiến lên sờ nắn ngực cô một cách thành thạo...
Hạ Trâm nhột, khẽ rướn người ra trước. Anh yêu thương hôn lên đôi môi hé mở. Mút nhẹ cánh môi cô, Hoàng Phong tham lam đưa lưỡi mình vào. Cô chìm trong mật ngọt tình yêu của anh, cũng đáp lại rất nhiệt tình. Cô ôm cổ anh, chân quấn lấy hông anh, hôn lên môi anh rất say đắm.
Hoàng Phong khi ngủ thường chẳng mặc áo, anh ngồi dậy cởi váy ngủ của Hạ Trâm ra. Trao cô từng nụ hôn vụn vặt. Không bao lâu sau hai người chẳng còn mảnh vải nào che thân, quấn quýt dưới tấm chăn dày.
Vuốt ve gương mặt yêu kiều của vợ, anh thoả sức hôn rồi lại sờ. Bầu ngực căng tròn của Hạ Trâm đã hấp dẫn Hoàng Phong từ từ dịch xuống rồi ngậm mút lấy quả anh đào thơm mọng. Bị kích thích, cô ngâm nga tiếng rên nhỏ trên miệng.
- Vợ... hôn anh đi...
Hoàng Phong ngước nhìn cô nói. Hạ Trâm từ từ ngồi dậy, mạnh dạn ngồi lên đùi Hoàng Phong, lại gần hôn chụt môi anh. Một cái rồi thêm hai cái, rồi ba cái, lúc này cô đã dính chặt vào anh không rời.
Cô hôn rất nhẹ, tay vân vê tóc anh, như thế đã đủ khiến cho thân thể Hoàng Phong sôi sùng sục. Anh đưa tay bóp ngực cô, tiến tới hôn cô mãnh liệt hơn. Đè cô xuống giường, hơi thở Hoàng Phong nặng nề phả lên gương mặt đỏ ửng của vợ. Chậm rãi đưa phía dưới vào trong cơ thể Hạ Trâm.
Anh vẫn nhẹ nhàng, vẫn giống hệt như lần đầu anh có được cô. Hạ Trâm quấn cổ anh, rướn người hôn lên môi, lên má, lên mắt anh. Cô yêu anh nhiều...
Sự thúc đẩy liên hồi cũng không kém phần dịu dàng của Hoàng Phong làm không khí nóng lên dần. Anh luân động phía dưới không ngừng. Hạ Trâm hơi đau, nhắm chặt mắt rên mạnh. Luôn miệng nhắc anh:
- Nhẹ một chút... a... Phong... em đau... chậm, chậm thôi... ư...
- Trâm Trâm, rốt cục là chậm hay nhẹ? - Anh luôn hỏi cô như thế, vừa hỏi vừa hôn hít vào cổ cô thật mạnh.
- Anh chậm... nhanh quá... em đau...
- Được, chiều em.
Hoàng Phong kiểm soát lại tốc độ của mình. Chậm chạp thúc đẩy phía dưới.
Hạ Trâm dần dần thích nghi được, cô chăm chú nhìn anh, xoa má anh... Hoàng Phong cũng mải mê ngắm cô, nghĩ về cô. Ngay sau đó, anh đã ra hết...
Cô ôm anh rất chặt. Khoảnh khắc này hạnh phúc biết bao. Hoàng Phong nằm xuống, ôm vợ vào lòng, anh hôn lên trán cô, thì thầm:
- Vợ quyến rũ chết đi được!
- Ưm... em buồn ngủ...
- Không mặc quần áo à?
- Mặc giúp em.
- Được. Nhưng anh không bảo đảm về việc hiệp 2 đâu nhé.
Hoàng Phong bật cười, ngồi dậy giúp cô mặc lại chiếc váy ngủ. Còn tiện thể sờ soạng chỗ lồi lõm của cô. Hạ Trâm nhíu mày, đánh nhẹ lên tay anh lên án:
- Chồng! Anh hư...
- Làm sao giờ... anh nghiện mất rồi.
- Nào, ngủ thôi anh.
Hạ Trâm kéo anh nằm xuống. Nép sát vào người anh cuộn tròn trong lòng. Cô thoải mái say giấc nồng. Hoàng Phong ôm cục bông mềm mại, chẳng lâu sau cả căn phòng chỉ còn tiếng thở đều đều. Đây là tiếng thở của hạnh phúc.
...----------------...
Hơn 7 giờ sáng Hoàng Phong bỗng tỉnh dậy, anh khẽ rời giường ra ban công, bấm máy điện thoại gọi cho Lâm Gia Đinh. Một lúc sau có tiếng bắt máy, người này mãi vẫn chẳng đổi số điện thoại.
- Alo?
- Là tôi. - Hoàng Phong điềm tĩnh trả lời
- Anh là... Hoàng Tổng?
- Phải.
- Anh gọi tôi sớm vậy làm gì?
- Là cảnh cáo cậu. Trước đây, tôi bỏ qua cho cậu là vì Hạ Trâm, tôi không muốn cô ấy mất bạn. Nhưng bây giờ, cô ấy đã có gia đình, đã có đủ khả năng để biết được đúng sai phải trái. Lấy tư cách là chồng cô ấy, tôi đề nghị cậu đừng gặp vợ tôi nữa!
- Tại sao? Tại sao tôi không thể? - Lâm Gia Đinh lớn tiếng hỏi
- Gặp với danh nghĩa là bạn bè thì có thể. Nhưng tôi dám cá rằng cậu không hề có ý nghĩ tốt đẹp với vợ tôi. Tránh xa vợ tôi ra!
- Nhưng anh không thể cấm tôi gặp cô ấy.
- Là em, Hạ Trâm đây!
Hạ Trâm đã tỉnh, cô nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện. Ngày hôm qua, cô cũng rất bất ngờ khi Lâm Gia Đinh về nước, lại còn nói điều không nên nói. Cô biết Hoàng Phong sẽ không thích. Nếu như lần này không ra mặt, chắc chắn anh còn buồn hơn. Thế nên Hạ Trâm đi lại giành máy nói.
- Em sao Hạ Trâm?
- Tôi xin lỗi. Tôi nghĩ chúng ta nên dừng lại ở mức bạn bè. Vốn trước đây tôi đơn thuần xem anh là bạn, là học trưởng, là người có thể hướng dẫn tôi rất nhiều. Thế nhưng, đến tận hôm nay thì có lẽ tôi nên chấm dứt mối quan hệ này với anh. Lâm Gia Đinh, xin hãy văn minh!
Cô tắt máy, bực bội chặn số, đã thế còn chửi rủa Lâm Gia Đinh:
- Con người không có tự trọng! Anh thử làm phiền gia đình tôi lần nữa xem! Tôi bảo chồng tôi đánh anh đến dị dạng. Đồ chết bầm!
Hoàng Phong vô cùng ngạc nhiên trước cô vợ nhỏ đang xù lông nhím. Anh khá bất ngờ, nhưng vẫn là ngọt ngào hơn.
Đi lại ôm cô, anh mỉm cười thật đẹp:
- Vợ, em ra dáng bà chủ rồi đấy.
- Em là bà chủ của ba con anh. Hihi...
- Lần này thôi. Tốt nhất Lâm Gia Đinh là người cuối cùng!
- Vâng.
Vốn nụ hôn sáng sớm ấy sẽ không dừng lại khi Hoàng Hạo bật khóc, Hoàng Thiên gõ cửa phòng. Hai vợ chồng Hoàng Phong và Hạ Trâm tiếp tục với quỹ đạo thường ngày cùng bao mật ngọt và yêu thương.