Trải Nghiệm Làm Vợ Tuổi 14 (Bao Giờ Em Lớn?)

Chương 40:Chapter 40: Buổi cắm trại đầy ý nghĩa ( 2 )




\- Papa, mẹ Trâm Trâm ngã ba đỡ. Sao con ngã ba lại không? Papa ghét Thiên rồi sao?
Hoàng Phong vẫn không hề giải thích dài dòng, anh chỉ nói ngắn gọn:
\- Trong cuộc sống của con, ngã lên được thì đứng lên được. Đừng bao giờ chờ đợi sự cứu giúp của người khác. Nó sẽ càng khiến con yếu đuối. Có hiểu không?

Hạ Trâm cảm thấy chồng cô dạy con quá hơi nghiêm khắc. Dù gì nó cũng là đứa trẻ 3 tuổi, chưa hiểu sự đời. Từ khi Hoàng Thiên mới 9 tháng tuổi, anh đã bắt đầu dạy nhóc con tự ăn uống. Lớn hơn một chút, chồng cô đã thành công dạy con có được tính tự lập.

Mọi việc Hoàng Thiên có thể làm chính là tự ăn, tự mặc quần áo, tự uống sữa, tự ngủ. Một điều mà mọi bé con 1 tuổi rưỡi đều không thể làm được.

Hai tuổi bắt đầu đọc chữ, tìm hiểu thế giới bên ngoài. Khả năng ngoại ngữ của nhóc con đến hiện tại có lẽ có thể giao tiếp được.

Khập khững đi lại với Hoàng Thiên, cô ngồi xổm, vuốt má nhóc tỳ giải thích:
\- Papa chỉ muốn tốt cho con thôi. Thiên của mẹ ngoan lắm. Con có đau không?
\- Không ạ! Nhưng tại sao papa không dạy mẹ? Papa rất yêu mẹ Trâm Trâm là đằng khác.

Hạ Trâm đang nghĩ cách trả lời, đột nhiên Hoàng Phong ngồi xuống, vòng tay ôm vai vợ, anh cười nói với con:
\- Vì mẹ Trâm Trâm là vợ của papa. Là chồng phải biết yêu thương, bảo vệ vợ. Sau này lớn con sẽ hiểu.

Tiêu Thần tặc lưỡi đi lên phía trước:
\- Gia đình nhà cậu còn dạy dỗ nhau thêm nữa thì lên đến núi cũng đã quá trưa rồi. Mau lên thôi!

...

Đỉnh núi này khá bằng phẳng, không gồ ghề, nhấp nhô như đường đi. Những tấm khăn lần lượt được trải xuống. Tám người lớn nhỏ ngồi quanh lại bắt đầu ăn trưa.

Tuyết Y ngỏ ý hỏi Hạ Trâm:
\- Hạ Trâm, hôm nay mình quên mang lều bạt. Nhà cậu có phải mang hai chiếc không vậy?
\- Ôi, nhà mình chỉ mang một cái thôi. Làm sao đây Y Y?

Lục Hạn nghe vậy cứng đờ người. Anh nhận được ánh mắt sắc bén, đanh thép của Tuyết Y. Giống như là cô đánh khinh thường khả năng phán đoán của anh vậy. Lục Hạn né tránh, quay qua cầu cứu Tiêu Thần:
\- Tiêu Thần, nhà anh mang bao nhiêu lều bạt vậy?
\- Một cái. \- Anh vừa ăn miếng thịt vợ đút vừa trả lời

Lại thêm một tin tức không mấy vui. Rốt cục cả Lục Hạn và Tuyết Y vẫn chưa thể tìm được cho mình chỗ ở tạm thời. Hoàng Thiên miệng từ tốn ăn, nuốt ực một miếng nói với dì Tuyết Y:
\- Dì Y Y, lát nữa Thiên sẽ giúp dì dựng lều tự làm nhé?
\- Cảm ơn con, Tiểu Thiên. Dì cũng sẽ cùng phụ con nha.
\- Dạ.

Nói là làm, sau khi xin phép ba mẹ và nhận được sự đồng ý, Hoàng Thiên cùng Tuyết Y, Lục Hạn xuống núi, tìm một cửa hàng tiện lợi mua tấm bạt, dây thừng và cọc.

Trên đường xuống núi, nhóc tỳ thích thú chỉ trỏ khắp nơi. Chợt Tuyết Y ôm bụng, mặt bỗng dưng trở nên trắng bệch, khó chịu. Cô ôm tay Lục Hạn, khó khăn cất tiếng:
\- Lục Hạn... em... em đau bụng quá... Không hiểu... bị làm sao...
\- Y Y, em đau chỗ nào? \- Anh đỡ lấy cô lo lắng hỏi
\- Đây... đau lắm \- Tay Tuyết Y chỉ vào phần trên rốn một chút

Hoàng Thiên chạy tới, ánh mắt quan tâm hướng về dì. Nhóc nói với Lục Hạn:
\- Chú Lục Hạn, cháu quay lại gọi bác Dương Linh chữa cho dì Tuyết Y nhé?
\- Không được, Tiểu Thiên. Để cháu đi trở về núi một mình rất nguy hiểm...
\- Nhưng dì Tuyết Y đang đau mà... Cháu đi giỏi lắm, chú yên tâm!

Không đợi Lục Hạn trả lời, Hoàng Thiên nhanh nhảu chạy quay trở lại. Trán Tuyết Y lấm tấm mồ hôi, môi khô hốc, mắt đỏ ngầu. Lục Hạn ôm cô, trong lòng bất an lại cộng thêm phần để Hoàng Thiên về một mình.

Đường trở lên rất khó, đường xuống dốc càng khó hơn. Bản thân Lục Hạn không thể bế cô đi đâu được hết. Lực bất tòng tâm đứng đợi chờ mọi người tới giúp.

Đã khá lâu mà chưa thấy Hoàng Thiên phản hồi lại, Lục Hạn càng thêm tảng đá nặng trong lòng. Không phải nhóc con xảy ra chuyện gì rồi chứ?

Bản thân anh lúc ấy tự thấy mình thật ngu ngốc, hồ đồ. Để một nhóc con mới hơn ba tuổi một mình đi lên núi là điều đáng trách.

Không thể đứng đợi thêm được nữa, anh cõng Tuyết Y trên lưng, khó khăn trở về núi. May thay, trên đường đi gặp vài người leo núi, phụ giúp anh lên tới nơi một cách nhanh chóng.

Hoàng Phong đang cùng Hạ Trâm nói chuyện, thấy Lục Hạn mệt nhọc, Tuyết Y vật vờ nằm trên lưng liền biết có chuyện chẳng lành.

Hạ Trâm vén tấm che lều bạt để Lục Hạn đặt Tuyết Y nằm xuống. Cô hỏi:
\- Lục Hạn, cậu ấy bị sao vậy?
\- Mình không biết. Đột nhiên đang đi, Y Y ôm bụng đau. Có thể bệnh dạ dày tái phát.
\- Chị Dương Linh mang thuốc đấy. Để mình hỏi xem...

Đi vào lều nghỉ của gia đình Tiêu Thần để mượn thuốc. Dương Linh hớt hải chạy ra cùng hộp thuốc và túi chườm nóng. Lục Hạn ân cần cho Tuyết Y uống hai viên giảm đau, hai viên dạ dày. Sau đó đặt túi chườm lên bụng.

Cảm thấy Tuyết Y đã ổn, anh thở hắt ra ngoài. Đúng lúc này, cả mọi người đều phát hiện thiếu bóng dáng của nhóc con. Hoàng Phong điềm tĩnh hỏi Lục Hạn:
\- Tiểu Thiên đâu rồi? Tôi không thấy về cùng với cậu.
\- Anh Hoàng Phong, Hạ Trâm \- Lục Hạn nhìn hai người nói \- Tiểu Thiên... hình như bị lạc rồi...
\- Cậu đang đùa à? \- Giọng Hoàng Phong có chút gắt gỏng
\- Thật sự là không... Em hồ đồ để Tiểu Thiên một mình quay về gọi mọi người. Đợi lâu quá, em mới đưa Tuyết Y quay lại. Nhưng...
\- Cậu đây là nói thật? \- Anh hoài nghi hỏi
\- Xin lỗi, hoàn toàn là sự thật.
\- Cậu điên rồi.

Bỏ lại một câu, anh chạy về hướng tây tìm con. Hoàng Thiên dù gì cũng là một đứa nhóc, tại sao Lục Hạn có thể để nó về một mình được. Hơn nữa, chẳng phải hai người vẫn về được tới đỉnh núi an toàn đó sao? Việc gì lại đứng chờ đợi tin của một đứa nhóc. Lục Hạn thông minh nhanh trí mọi ngày chết rồi à!

Hạ Trâm thất thần, con cô đi lạc giữa rừng núi hoang vu vắng vẻ này ư? Biết tìm Hoàng Thiên đâu bây giờ? Như không tin vào tai mình, muốn xác thực lại chính xác. Cô lắc tay Lục Hạn hỏi:
\- Lục Hạn à, cậu có chắc là Tiểu Thiên đi lạc không? Sao có thể như vậy được? Tiểu Thiên đã đi đâu được chứ!
\- Mình xin lỗi, bây giờ phải nhanh chóng giúp Hoàng Phong tìm Tiểu Thiên...

Tiêu Thần biết đã hiểu hết mọi chuyện. Anh dặn dò Hạ Trâm:
\- Tụi anh sẽ chia nhau ra tìm. Chân em đang đau, ở lại với Tuyết Y và Tiểu Lộ nhé! Yên tâm đi, Hoàng Thiên sáng dạ như thế, chắc chắn sẽ biết cách về đây.

Hạ Trâm chỉ biết gật đầu làm theo. Cô thành khẩn nói:
\- Nhờ mọi người cả! Em sẽ ở đây chăm sóc Tuyết Y và Tiểu Lộ. Đợi Tiểu Thiên về.

Dương Linh và Tiêu Thần cùng tìm ở hướng đông núi. Lục Hạn gấp rút chạy về phía bắc. Chỉ mới đây còn đông đảo mọi người, thoáng một cái, xung quanh bỗng trở nên vắng lặng vô cùng.

Hoàng Phong như điên cuồng chạy tìm con, miệng gọi to hy vọng Hoàng Thiên có thể nghe thấy. Nhưng suốt hơn hai tiếng đồng hồ vẫn chưa có kết quả gì.

Bên Tiêu Thần, Dương Linh và Lục Hạn cũng chẳng mấy tốt đẹp. Tìm đâu cho ra nhóc con giữa đại ngàn rộng lớn này.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Mặt trời đã xuống núi, nhưng Hoàng Thiên vẫn chưa về. Hạ Trâm khóc cạn nước mắt vẫn chưa nguôi ngoai. Giá như cô không để nhóc con đi xuống núi. Giá như cô không đề xuất đi cắm trại. Giá như cô không đau chân, biết đâu có thể giúp mọi người tìm con...

Tuyết Y mơ hồ nhớ lại... Chuyện cô đau bụng rồi...Hoàng Thiên trở về núi sau đó Dương Linh mang thuốc cho cô và... mọi người đột ngột chạy đi tìm gì đó...

\- Hạ Trâm, đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cô ảo não hỏi. Tuyết Y chính là muốn biết lý do bạn thân mình ngồi một góc, vai run rẩy mạnh.

Hạ Trâm hít hít mũi, quay lại ôm Tuyết Y òa khóc:
\- Hức... Y Y... Tiểu Thiên đã mất tích cả chiều nay rồi... Mọi người vẫn chưa quay về, chứng tỏ là chưa... tìm được... Người mẹ như mình phải làm gì đây...
\- Gì chứ? Tiểu... Tiểu Thiên... a...

Tuyết Y sốc nặng, hoàn toàn hiểu nguyên do. Bụng theo đó mà nhói lên từng hồi.

Đúng lúc này, Tiêu Lộ chạy vào trong lều thông báo:
\- Dì Trâm, ba mẹ và chú Lục Hạn về rồi.
Nhanh như cắt, Hạ Trâm chạy ra ngoài. Thấy nét mặt buồn bã, bất lực, cô cắn môi, mắt cứ thế mà đổ lệ.

Tuyết Y được Tiêu Lộ đỡ, đi ra xem tình hình thế nào. Lục Hạn vội vàng chạy đến đỡ, thở dài lắc đầu.

Dương Linh ôm Hạ Trâm, vỗ lưng cô an ủi. Giọng nói nhẹ nhàng mang chút chắc chắn nói:
\- Anh Tiêu Thần đã gọi người đi tìm rồi. Em đừng lo nhé, nhóc con sẽ nhanh về thôi...
\- Chị à... nếu không tìm thấy Tiểu Thiên, em không còn xứng đáng làm mẹ nữa...
\- Không tìm thấy là sao? Phải tìm cho bằng được chứ? Lạc quan lên nào, Hạ Trâm hay cười của chị đâu rồi.

Lau nước mắt đi, Hạ Trâm đưa đôi mắt đỏ lừ nhìn quanh. Cô hỏi Dương Linh:
\- Chị, anh Phong chưa về sao?
\- Cậu ấy vẫn đang còn tìm cùng người mà anh Thần gọi. Sẽ nhanh về thôi.

...

Bữa tối ảm đạm bao trùm lấy vạn vật nơi đỉnh núi. Ngọn lửa cháy sáng bùng lên. Tất cả đều đang chờ đợi, lòng thấp thỏm khôn yên...

Hoàng Phong trở về, chiếc áo trắng đã mang bao nhiêu màu nhựa cây lấm bẩn. Mái tóc bù xù, tay xước rướm máu. Hạ Trâm đứng dậy, cầm tay anh hỏi han. Không trả lời, anh kéo cô vào lòng. Ôm chầm lấy cơ thể run cầm cập. Anh cố gắng kiềm chế bản thân.

Hoàng Thiên của anh giờ vẫn đang mất tích, biệt âm vô tín. Từng giây từng phút, sự an nguy của con đều do anh nắm lấy. Nếu như anh không tìm mà bỏ cuộc, khác nào bỏ rơi mà giết chết con.

Nhưng tìm hoài, tìm mãi, một chút manh mối cũng không có. Trừ... chiếc áo trắng Tom và Jerry đẫm máu, vướng mắc vào cành cây...

Anh còn không biết, bé con của anh, có bình an vô sự hay không?

Hạ Trâm đau lòng để anh ôm, chợt vật cộm trong túi quần anh đụng vào tay cô. Rút ra, cô chết lặng khi nhìn cái áo trắng của Hoàng Thiên thấm đỏ màu máu.

Nấc nghẹn, cô nức nở, khóc òa giơ lên nhìn anh. Hoàng Phong cắn răng, cố ôm chặt lấy cô...

Nước mắt của mọi người đã rơi xuống. Họ có phải nghĩ như nhau không?

Hạ Trâm ôm anh, móng tay cắm chặt nơi lưng Hoàng Phong. Nỗi lòng cô như chứa đựng vô vàn lưỡi cưa sắt. Nó đang cứa sâu từng khúc ruột cô ra. Đứa con cô mang nặng đẻ đau. Đứa con cô yêu quý, nâng niu nhất. Đứa con ngoãn ngoãn, hiểu chuyện của cô... Đâu rồi?

Cô đâu cần cái áo chết tiệt này chứ! Cô cần con!

Hoàng Thiên, con mau về với ba mẹ đi. Ba mẹ nhớ con rồi...