Tên áo đen bị đánh bất ngờ, loạng choạng mấy bước ra phía sau. Thấy Hoàng Phong, hắn vội vã cầm dao phi đến. Anh lường trước được, né ra một bên, đưa chân đá vào tay hắn khiến con dao phăng ra ngoài.
Tiếp đó, Hoàng Phong tay nắm chặt, vung vào má hắn. Anh ghì chặt tay mình xuống cổ hắn, gằn giọng:
\- Ai đã sai cậu làm những việc này?
\- Không nói!
\- Nói! \- Anh hét lên \- Nên nhớ, tôi có thể làm cậu bốc hơi bất cứ lúc nào.
\- Vậy thì làm đi. Không bắt được cô ta, đằng nào tôi cũng chết.
\- Cậu bắt vợ tôi làm gì?
\- Haha... Làm gì, còn lâu mới nói!
Hoàng Phong tức giận, đấm liên tiếp vào mặt hắn. Hạ Trâm bên trong nghe tiếng anh câu được câu không, bỗng mừng rỡ ngồi dậy. Cô từ trong nói vọng ra ngoài:
\- Chồng, là anh phải không?
Câu hỏi của cô đã phân tán tư tưởng của Hoàng Phong. Anh quay về phía cô nói. Tên áo đen đã lợi dụng lúc anh sơ ý, đẩy anh ra. Đồng thời cướp con dao dưới đất. Hắn liền chém một nhát vào người anh. Thật may Hoàng Phong nhanh nhẹn, nên con dao chỉ trúng vào tay. Nhưng nó tạo ra vết thương sâu, chảy máu rất nhiều.
Anh ôm cánh tay bị thương, trả lời cô:
\- Trâm Trâm ngoan, yên lặng nào. Có thế anh mới giúp em được.
Nói rồi anh lấy lại thăng bằng, đấu tay không với tên áo đen. Những cú đòn của anh đã khống chế được hắn, nhưng dẫu sao tên này cũng có dao, gây ra bao đường máu đỏ khắp người anh.
Cướp được dao, Hoàng Phong đưa đến cổ hắn, hỏi:
\- Lần cuối, khai tên người đã sai khiến cậu. Xem ra, tôi cho cậu con đường sống.
\- Làm sao để tôi tin anh?
\- Mạng sống này, đưa ra cho cậu.
\- Triệu Đế.
\- Coi như cậu may mắn.
Anh đạp hắn ngã ra sàn, tiến đến gõ cửa phòng. Hạ Trâm sợ sệt hỏi:
\- Dạ? Anh Phong?
\- Mở cửa cho anh bảo bối.
Cô nhanh chóng gỡ tấm vải xé quanh chốt ra, nhưng chặt đến nỗi kéo không ra. Lo lắng cô nói:
\- Chồng... em mở không được. Làm sao đây? Chặt quá rồi. Không thể mở được...
Hạ Trâm rưng rưng khóc, lòng cô lại yếu rồi. Chẳng nghe anh trả lời, cô khóc to hơn, ngồi gục xuống đất ai oán:
\- Hu... Chồng đâu rồi? Hu... chồng bỏ em, không thương em nữa... Làm sao giờ... Chẳng nhẽ phải ở đây mãi... Hoàng Phong đáng ghét... bỏ em... Em mà ra được, đừng hòng động vào. Hức!
Cô vừa khóc vừa nói. Hoàng Phong vừa mới ở đây lại đi đâu rồi. Thật ra... khi nghe cô nói cửa không mở được, không biết nghĩ gì mà anh lại vào phòng vệ sinh bên cạnh. Đứng lên bồn, gắng gượng trèo qua gian ngăn cách.
Nhảy xuống, thấy vợ mình oa oa khóc như em bé, anh cười. Xoa đầu cô, anh nói:
\- Anh đây. Bảo bối đừng sợ.
Hạ Trâm giật mình ngước mặt lên. Thấy Hoàng Phong, cô ôm chầm lấy. Nói:
\- Hu... Đồ đáng ghét nhà anh làm em sợ...
\- Không sao mà, có anh ở đây, đừng sợ. Mạnh mẽ lên.
\- Hức....
Dùng tay đấm nhẹ vào vai, tay của anh, cô trách mắng:
\- Anh hư, đánh cho chừa. Lúc nào cũng đùa em...
\- A!
Vết thương của anh bị Hạ Trâm đụng vào liền nhói lên. Cô giương mắt nhìn anh chê bai:
\- Yếu đuối! Em đánh như thế mà cũng đau.
\- Vợ nhìn tay anh xem, bị em đánh đến chảy máu rồi.
Nhìn phần tay anh, cô thoảng thốt. Kêu lên:
\- Ôi! Anh... Anh làm sao thế này... Em... em không thể đánh mạnh thế được. Chảy... chảy máu...rồi vết thương còn sâu nữa... Mau, mau mau đến bệnh viện.
Chứng kiến cô vợ nhỏ đứng dậy loay hoay quan tâm mình, anh vui trở lại. Để ý cái váy của cô bị rách quá ngắn, không kìm đươc lòng mà xoa mông cô một cái. Ma mị nói:
\- Không cần đi bệnh viện. Làm vậy sẽ nhanh khỏi.
Đẩy tay anh ra, cô ủy khuất:
\- Ưm... Anh đừng thản nhiên như thế. Mau phá cửa ra ngoài thôi.
\- Được.
Hoàng Phong lấy máy điện thoại gọi cho Từ Thái. Nói:
\- Cho người vào nhà vệ sinh nữ, tôi đang mắc kẹt trong đây. Còn nữa,
nhớ điều thêm người, điều tra, quan sát toàn bộ động tĩnh bên Triệu Thị.
\- Dạ, Hoàng Tổng.
Cúi xuống hôn cô, anh nhẹ nhàng hỏi:
\- Được chưa bảo bối?
\- Ưm....Anh thế nào lại bị thương?
\- Có chút manh động. Chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng gì hết.
\- Thế mà bảo không, anh nhìn máu đã chảy thấm qua áo rồi.
\- Chồng của em, mạnh mẽ hơn em tưởng.
Anh đắm đuối nhìn cô, trao cô nụ hôn nồng nàn. Những lúc mệt mỏi như thế này, cần lắm hương thơm mật ngọt riêng biệt của cô. Từ Thái bên ngoài cắt ngang mạch cảm xúc:
\- Hoàng tổng, tôi tới rồi. Anh ở đâu?
Hạ Trâm buông anh ra, lau nhẹ mép môi. Cô nhìn anh, ý muốn hãy trả lời. Hoàng Phong cười hiểu ý vợ, gõ cửa nói vọng ra:
\- Tôi ở đây. Phá giúp tôi cái cửa này.
Trả lời xong, anh cởi chiếc áo sơ mi có vương máu, quàng quanh hông cô, bá đạo nói:
\- Váy vợ ngắn quá rồi, anh muốn chỉ mình mình có thể thấy bên trong.
\- Là ai đã bảo em xé ra?
Từ Thái lấy búa, đập chốt cửa bên ngoài. Vài phút sau cánh cửa mới thật sự mở. Hoàng Phong nhìn vợ cảm thán:
\- Bảo bối của anh thật mạnh, buộc vải chặt đến nỗi không thể mở ra.
\- Em là nghe lời chồng. Cho nên...
\- Ngoan, biết nghe lời chồng là tốt.
Hai người bước ra ngoài, Hạ Trâm gặp ngay tên áo đen đang nằm nơi sàn, cô hét lên một cái rồi quay lại ôm anh. Nói:
\- Ui... Là hắn, chồng mau bắt hắn đi.
\- Bảo bối, đã không sao. Tên đó sẽ được cảnh sát dạy dỗ.
Bị Hoàng Phong đánh, tên áo đen kia vật vã nằm ngay xuống đất chẳng đoái hoài gì. Người hắn ê ẩm, tay chân rã rời. Nghe miệng anh nói từ " cảnh sát " hắn như điên, hoảng loạn hỏi:
\- Anh... Còn bảo cho tôi con đường sống?!
\- Phải, tôi cho cậu con đường sống. Chỉ có vào tù, cậu mới có thể thoát khỏi người bên Triệu Thị. Và cũng chỉ có vào tù, cậu mới có thể tốt hơn mà làm lại từ đầu...
̣
Ôm cô vào lòng, anh đá vào chân hắn một cái. Buộc miệng nói:
\- Cho biết việc dám làm vợ tôi sợ.
Đám vệ sĩ được Từ Thái gọi đến dẫn đường đưa anh đến bệnh viện. Cảnh sát cũng đã tới, giải tên áo đen về đồn. Còn về phần Hàn Uyên, đột nhiên không thấy Hạ Trâm cô hớt hải chạy đi tìm. Chợt thấy cô cùng Hoàng Phong và toán người đi ra xe, cô yên bụng, tự bắt taxi ra về.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hoàng Phong được bác sĩ băng bó, điều trị vết thương. Hạ Trâm lo lắng, ngồi bên cạnh túc trực anh từng giây từng phút. Cô hỏi bác sĩ:
\- Thưa bác sĩ, đến bao giờ tay anh ấy mới khỏi? Có nhiễm trùng không? Và có ảnh hưởng gì không?
\- Cô gái, người yêu cháu bị thương nhẹ, hoàn toàn không bị gì cả. Đừng bận tâm nhé.
\- Dạ, mong bác sĩ chăm sóc, chỉ dặn.
Bác sĩ lắc đầu đi ra ngoài. Tuổi trẻ bây giờ rất cuồng nhiệt, và còn không ngần ngại chăm sóc nhau. Chứ thời như ông, đều phải nhờ người chăm sóc hộ, hiếm có ai ra mặt hỏi han hơn người bệnh như cô bé kia. Mà, ông không biết rằng hai người là vợ chồng.
Cầm hộp cơm mà Trần Lan mang đến, Hạ Trâm mở ra, nói với Hoàng Phong:
\- Em đút cho chồng nhé?
\- Phiền em. \- Anh cười trả lời cô
\- Nào, a...
Há miệng nhận miếng cơm cô đút, anh ngon lành ăn hết nhanh chóng. Giành lấy hộp cơm, anh định đút cho cô thì Hạ Trâm nói:
\- Ôi, cái tay của anh... Sao anh lại giành của em...
\- Anh không gãy tay bảo bối!
\- Không đau ạ?
\- Có thể bế vợ lên bình thường, muốn thử chứ?
\- Không... không cần đâu...
\- Anh làm được, vợ không tin anh?
\- Có... nhưng, chồng mau ăn cơm kẻo nguội.
Anh âm mưu cười tiếp tục ăn trưa. Thật muốn làm nũng cô, liền đẩy hộp cơm lại, nói:
\- Vợ đút cho anh được không?
\- Dạ.
Cô ngoan ngoãn đút cho anh. Buổi trưa kết thúc khi Hoàng Phong lại lập ra kế hoạch, bảo cô xoa đầu giúp anh ngủ ngon. Hôm nay rất rất mệt.
~ Tối muộn ~
Hạ Trâm tắm xong, cô và anh vẫn đang ở phòng V.I.P trong bệnh viện quốc tế. Hoàng Phong thư thái nằm trên giường xem ti vi, một tay gối sau đầu, tay còn lại cầm remote. Thấy cô ra, anh bỏ chiếc remote xuống, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh nói:
\- Bảo bối, lại đây nằm với anh nào.
\- Chờ em một chút, tóc vẫn đang còn ướt.
\- Anh có thể lau.
Lắc đầu, cô đến cạnh anh, ngồi xuống giường. Hoàng Phong ngồi dậy, nhẹ nhàng lau tóc cho cô. Anh ôn nhu xoa từng lọn tóc, bàn tay thon dài lướt qua vành tai rồi xuống cổ Hạ Trâm.
Cơ thể cô lại rất mẫn cảm, nhột nhột quay lại nhìn anh, cười trách:
\- Chồng, anh có thể lau đàng hoàng được không?
\- Anh làm không tử tế à? \- Mặt anh vô tội hỏi
\- Chồng cứ... chọc chọc, xoa xoa làm em... nhột.
\- Vậy sao? Thế... vợ có muốn...
Không nói hết lời, anh đè cô xuống giường. Phong bế môi cô lại, mút mát từng chút một, Hoàng Phong tham lam không sót một chỗ nào. Hạ Trâm vẫn đang còn ý thức được nhắc nhở:
\- Không được, tay chồng thế kia... sao lại...
\- Ngoan, không có gì có thể ngăn cản việc... yêu em!
Hôn vào vành tai cô, tay anh còn thành thạo, gỡ chiếc váy hai dây xuống. Xoa nắn bộ ngực non mềm, anh hỏi cô:
\- Yêu anh chứ?
\- Ưm... yêu...
Chẳng hiểu sao mỗi lần hai người " yêu " là lúc anh muốn cô bày tỏ tình cảm nhất. Luôn hỏi cô là vì muốn nghe cô nói, lời nói này luôn phá vỡ sức chịu đựng của anh.
Thưởng cô nụ hôn lên má, anh lột luôn mảnh vải cuối cùng trên người cô. Ngồi thẳng người, anh ra lệnh:
\- Bảo bối, cởi đồ cho anh.
Hạ Trâm vâng lời ngồi dậy, khéo léo cởi áo cho anh. Cô cẩn thận không đụng đến vết thương nơi ngực và tay. Cũng vì cô mà anh như vậy.
Ngước mặt, cô hỏi:
\- Chồng có đau không?
\- Từng nỗi đau này, đều tan biết hết khi nhìn thấy nụ cười em. Trâm Trâm, trọn đời này, anh chỉ yêu mình em.
Thoát hết quần áo, hai cơ thể hòa nhập vào nhau. Hạ Trâm ôm anh, thì thào:
\- Em yêu chồng... Có ra sao, cũng mong rằng, gia đình chúng ta luôn hạnh phúc.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
P/s: Cho T cái like động lực nào các mem ơi. Xin lỗi vì sự ra chap chậm trễ. H này... tệ quá, làm mọi người thất vọng.