Trải Nghiệm Làm Vợ Tuổi 14 (Bao Giờ Em Lớn?)

Chương 20:Chapter 20: Phát hiện




Hàn Uyên bước ra từ bồn tắm. Quấn khăn quanh người, cô đi đến tủ lấy máy sấy tóc. Trong đầu luôn xuất hiện hình dáng của anh, bao nhiêu câu hỏi được đặt ra. Anh có cảm giác với cô không? Có thích đi chơi với cô không? Anh... có còn nhớ đến cô không?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hoàng Phong trở về nhà Hạ Đình vào 8 giờ tối. Vừa bước xuống xe, một thân thể mềm mại lao ngay vào người anh ôm chầm lấy. Hạ Trâm tay quàng ngang hông anh, nói:
\- Anh mới về.
\- Bảo bối, đã ăn cơm chưa?
\- Dạ rồi. Đang còn hâm nóng đồ cho anh.
\- Ngoan, chúng ta vào nhà thôi.

Tối nay Hạ Đình cùng Ngô Tuyết có buổi dự tiệc. E rằng sáng mai mới về tới nhà. Bởi địa điểm buổi tiệc khá xa, đi mất 4 tiếng đồng hồ, thế nên họ được chủ tiệc sắp xếp chỗ ở khách sạn. Sáng mai mới có thể trở về.

Dọn thức ăn ra cho anh, cô nói tối nay trong nhà chỉ có cô và anh. Hoàng Phong nheo mắt lại, nhìn cô vợ nhỏ đang loay hoay lấy cơm, trong đầu thoáng có suy nghĩ đen tối.

Hạ Trâm vẫn không nhận ra có ánh mắt sói già đang dán lên lưng mình. Mang bát cơm đưa cho Hoàng Phong, tính quay trở về ghế ngồi thì bỗng bị anh kéo ngược trở lại.

Ôm cô vào lòng, anh mờ ám nói:
\- Tối nay chỉ còn anh và em ở nhà...
\- Vâng... Có gì sao ạ?
\- Em nói xem... chúng ta sẽ làm gì một mình... trong căn nhà này... vào đêm nay?
\- Không phải bình thường chúng ta sẽ ngủ sao?
Hạ Trâm vô tư nói mà không biết câu trả lời này đã rơi vào bẫy của anh.
\- Ừm... Vậy... tối nay anh không muốn ngủ. Bảo bối có muốn thức cùng anh không?
\- Dạ? Không ngủ á?
\- Phải... thế nào, em có muốn không?

Vén tóc của cô lên tai, anh nhu mì hỏi. Cô ngây thơ đáp lại anh:
\- Nếu không ngủ thì làm gì? Anh làm việc sao?
\- Anh ăn thịt.
Anh trả lời cô. Hạ Trâm ngơ ngác một hồi, liền hiểu ra ý của anh. Cô đấm nhẹ vai anh, trách cứ:
\- Ôi... từ khi nào? Từ khi nào anh biến thành một tên lưu manh vậy?
\- Từ khi ăn em.
\- Đấy, anh lại thế nữa rồi. Trả lại Hoàng Phong ngày xưa cho em.

Cô véo má anh, chu môi phản kháng. Hoàng Phong cười, bóp nhẹ eo cô, vờ vô tội:
\- Anh cũng có muốn thế đâu. Ai bảo vợ anh đẹp.
\- Anh thật biến thái. Không nói chuyện với anh nữa, ăn cơm nhanh đi nào.
Thoát khỏi người anh, cô thúc giục, đẩy bát cơm cùng đĩa thức ăn tới trước mặt.

Hoàng Phong dù ăn cơm, nhưng ánh mắt nóng bỏng luôn nhìn Hạ Trâm. Điều này làm cô nhăn mặt, lườm anh. Bữa tối của Hoàng Phong kết thúc rất nhanh chóng. Cô thu dọn bát đũa chợt bị nhấc lên cao.

Anh bế ngang cô đi lên tầng. Hạ Trâm hoảng hốt, hỏi:
\- Anh Phong... Anh tính làm gì?
\- Đi tắm thôi nào.
\- Hả? Anh tắm sao?
\- Em nghĩ như thế nào nếu... cả hai chúng ta tắm chung.
\- Không! Không thể nào!

Dùng chân mở cửa phòng, anh một đường bước vào nhà tắm. Đặt cô vào bồn tắm, Hoàng Phong cởi chiếc áo sơ mi ra. Hạ Trâm toan định chạy ra ngoài, nhưng nhìn thấy cơ ngực 6 múi kia, thật không nỡ.

Anh cởi trần, bước tới bên cô. Hạ Trâm dơ tay che mặt, nhưng cô còn cố ý để lộ hai mắt. Ôi, body của anh khiến cho cô mê tít. Hoàng Phong buồn cười với hành động ngốc nghếch này của cô, cầm lấy tay cô đặt lên ngực mình, anh hỏi:
\- Có thích không?

Hạ Trâm gật gật, nghiêng đầu cười nói:
\- Thật đẹp a.
Anh bật cười, cúi xuống hôn vào môi cô:
\- Nếu em thích, vậy ở lại đây tắm cùng anh.
Mặc dù thừa nhận là Hạ Trâm mê ngắm cơ bụng, ngực của anh, nhưng cô không thể thả lỏng bản thân. Đánh vào tay anh một cái, cô chạy nhanh ra ngoài. Để lại một câu:
\- Đại sắc lang!
\- Tiểu hám sắc.

Nghe tiếng ngước chảy, Hạ Trâm mới yên tâm không đề phòng. Khi nãy thật đáng sợ, chỉ một phút ngắm anh thôi mà sắp bị lên thớt rồi. Cô mở điện thoại ra xem bộ phim còn dở, chăm chú nghe.

Đến phân cảnh nữ chính đi chơi riêng với chị gái của mình. Chị gái ấy đề cập đến vấn đề riêng tư, hỏi nữ chính:
\- Em và cậu ấy có gì chưa?
\- Dạ chưa. Anh ấy có đòi... nhưng em không cho.
\- Vậy sao? Dạo gần đây em có thấy cậu ấy đi sớm về muộn không?
\- Có. Thường sau 6 giờ tối mới về tới nhà.
\- Cơm ăn thế nào? Nếu ăn ít chứng tỏ cậu ta đã ăn ở ngoài.

\- Anh ấy có. Ý chị là... anh ấy...
\- Theo như chị suy đoán, đàn ông là kiểu người thích ăn phở, luôn muốn thử cảm giác mới lạ. Em và cậu ta còn chưa có gì, chỉ sợ cậu ta trăng hoa bên ngoài.
\- Em phải làm sao bây giờ?
\- Đây chỉ là chị phán đoán, chứ thật ra chưa chắc cậu ấy đã như vậy. Nhưng mà... nếu như em cứ không cho, e rằng mức độ lăng nhăng bên ngoài của cậu ấy rất cao...

Hạ Trâm tắt máy, cô suy nghĩ. Cảnh này... rất giống với câu chuyện của anh và cô. Anh thì lúc nào cũng muốn, còn cô thì lại né tránh, không cho. Hôm nay... Anh cũng về muộn. Chẳng nhẽ...

Hoàng Phong từ phòng tắm bước ra, thấy Hạ Trâm thẫn thờ nhìn vào bức tường. Ngồi xuống lau tóc, hỏi:
\- Em đang làm gì vậy?
\- A... không có gì.
Nhìn anh bình chân như vại, an phận lau tóc, cô nảy nở âu lo. Bình thường anh sẽ tiếp tục quan tâm tới cô, sao lại...

Bò tới ngồi lên đùi anh, cô lấy khăn nơi tay anh đưa tới xoa tóc, nói:
\- Để em làm.
Hoàng Phong ngạc nhiên, song, anh nhắm mắt tận hưởng, ôm eo cô. Tóc đã khô được một chút, Hạ Trâm lo lắng, e dè gọi Hoàng Phong:
\- Anh Phong...

Nghe cô gọi, anh mở mắt, trả lời:
\- Anh đây.
\- Anh... muốn... chuyện ấy lắm sao?
\- Bảo bối muốn nói đến chuyện gì?
\- Thì... chuyện... yêu... ấy!
Nói được câu này, mặt Hạ Trâm đã đỏ ửng, Hoàng Phong quá đỗi bất ngờ.

Khi nãy, cô còn không cho anh đụng vào. Vậy mà bây giờ còn chủ động hỏi.
\- Bảo bối, em có ý gì?
\- Em luôn không cho anh, đã thế còn cự tuyệt, tránh né anh. Vậy... anh có tìm người khác, thay em làm... anh vui không?
Đã hiểu ý cô, anh cười, ôm sát cô lại, hôn lên môi nói:
\- Anh yêu em còn thấy chưa đủ, làm sao lại đi tìm người khác?! Chỉ là...

Anh ngâm khúc cuối dài ra, Hạ Trâm luống cuống, hỏi:
\- Chỉ là gì ạ? Anh... làm sao?
\- Chỉ là ăn em chưa no, cảm thấy hơi đói.
\- Ưm...
Cô cúi xuống chủ động hôn anh. Hoàng Phong phối hợp, đáp trả lại cô. Anh lật ngược cô xuống giường, vào thế chủ động. Đôi môi anh đào của Hạ Trâm được Hoàng Phong gặm nhấm ngon lành.

Đưa tay vào trong áo của cô, anh nhẹ nhàng xoa bóp phần nhô lên. Hạ Trâm khẽ kêu lên một tiếng:
\- Ưm... Anh Phong, nhẹ một chút.
\- Xin lỗi bảo bối... Em thật đẹp...
Anh cởi áo cho cô, ngắm nhìn nơi kiều diễm. Hạ Trâm dù không phải lần đầu, nhưng vẫn xấu hổ che lại, nhõng nhẽo nói:
\- Đừng mà.

Hoàng Phong tiếp tục nhiệm vụ, cúi xuống hôn lên từng nơi trên người cô.
Lại là một đêm thật dài diễn ra, Hạ Trâm hiểu, yêu anh, chính là tự nguyện trao cho anh. Luôn muốn thấy anh hạnh phúc. Và đêm ấy, cô mở lòng mình, cho anh và cô những phút giây thật tuyệt.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Hạ Trâm dậy sớm, nhặt lấy chiếc áo phông trên sàn nhà của anh mặc. Vén rèm cửa lên, cô đi lại ngồi trước anh. Người đàn ông của cô, thật dễ thương a.

Bỗng chiếc điện thoại của Hoàng Phong từ đầu tủ rung. Cô đến lấy xem. Dòng tin nhắn trên màn hình đập vào mắt cô:
" Anh Hoàng Phong, em đang ở khách sạn Rinway. Anh đi làm nhớ qua đón em đi chơi nha. Lâu ngày không gặp, nhớ anh chết mất."

Hạ Trâm sửng sốt, tay cô bịt lên miệng, ngăn mình không được thốt lên. Anh ngoại tình? Suy nghĩ này hiện ra ngay trong đầu cô. Mà... cô gái tên Hàn Uyên là ai? Lòng cô giờ nhức nhối, nước mắt rất muốn trào ra.

Nhưng bây giờ, có khóc cũng không giải quyết được vấn đề. Hơn hết, cô cứ im lặng, theo dõi xem hai người này có chuyện mờ ám gì. Khổ nỗi hôm nay cô phải đi học, làm sao giờ.

Đặt điện thoại lại bàn, cô lo lắng đi vào nhà vệ sinh, khóa chốt cửa. Đúng rồi, cô phải cầu cứu Tuyết Y.

Bấm điện thoại, nhắn tin cho bạn:
" Y Y, cậu dậy chưa? "

" Mình vừa dậy. Có chuyện gì sao? "

Tuyết Y vừa kết thúc chuyến du lịch cùng Lục Hạn, nghe tiếng chuông điện thoại, mở ra thì là của Hạ Trâm.

" Mình thật sự rất rối. Hình như... Anh Phong có người khác bên ngoài. "

" Gì? Cậu nói có đúng không? "

" Mình đọc tin nhắn của một cô gái, hẹn anh ấy tới khách sạn Rinway để
đưa đi chơi... Phải làm sao đây Y Y? "

Hạ Trâm âm thầm rớt nước mắt. Mới hôm qua, anh còn nói yêu cô...

Tuyết Y bên này lo lắng không kém bạn, vội trấn an:

" Hạ Trâm, cậu cứ bình tĩnh. Bọn mình phải điều tra kỹ càng. "

" Nhưng hôm nay bọn mình có tiết học. "

" Bỏ một buổi. Mình nói với Lục Hạn, cậu ấy sẽ giúp bọn mình nhờ người điểm danh. Chúng mình sẽ theo dõi chồng cậu. "

" Có được không? Mình sợ anh Phong mắng vì bỏ học. "

" Cô nương, bỏ 1 buổi còn hơn mất chồng! "

" Vậy mình nghe cậu. Chúng ta cùng theo dõi. "

" Được, chút nữa mình lấy xe tới chở cậu. "

" Mình và anh Phong về nhà ba rồi. Cậu chỉ cần đi bộ thôi nhé. "

" Ừm. "

Cất máy, Hạ Trâm nhìn mình trong gương. Cô đã phạm phải sai lầm nên mới khiến anh tìm người khác sao? Hoàng Phong không phải người như thế, chắc chắn là có hiểu nhầm.

Đánh răng, rửa mặt xong, cô đi ra ngoài. Vừa mở cửa, bị anh ôm lấy, hôn xuống trán cô. Anh còn vui tươi nói:
\- Chào buổi sáng vợ yêu!
Cô ôm lại anh, nói nhỏ:
\- Em muốn thế này mãi.
\- Em nói gì vậy?
\- Không. Anh mau chóng vệ sinh cá nhân, em làm đồ ăn sáng.
\- Được. Mà này...

Nhận ra trên người cô là áo của anh, Hoàng Phong chợt nổi hứng trêu chọc cô một chút.
\- Anh gọi gì em?
\- Em mặc áo của anh vào... trông thật lùn.
Hạ Trâm đứng hình. Anh chê cô? Anh không thích cô mặc như này? Anh bảo cô lùn?

Cả núi áp lực đè nặng lên vai Hạ Trâm. Cô cúi gập người xuống. Hoàng Phong thấy cô phản ứng như vậy khoái chí, sau đó xoa đầu cô, nói:
\- Anh đùa thôi. Lần sau đừng mặc như vậy, thật quyến rũ chết người mà.
\- Em không muốn anh đùa như vậy! Anh thật quá đáng!

Bực mình, cô quát anh một câu rồi bỏ đi xuống nhà. Hoàng Phong giật mình, con nhím nhỏ này, lại giở trò gì đây?