Trái Giảm Cân, Phải Dưỡng Tú Tài

Chương 6: Kéo thù




Anh em bên này thầm thì to nhỏ, Chí Kiên bên kia đứng chờ đến độ ngáp ngắn ngáp dài. Đã mấy ngày rồi ả béo kia không tới làm phiền hắn. Mặc dù hắn không yêu thích gì ả, cũng cảm thấy ả rất phiền, nhưng thiếu ả thì không còn ai ngu ngốc giúp hắn chỉnh đốn cái thằng học trò nghèo kia nữa. Tự dưng mất đi quân cờ sai đâu đánh đó, hắn đương nhiên có chút không cam lòng.

Vừa khéo hai thằng em ngu ngốc của ả tự mò tới tìm, buồn ngủ gặp chiếu manh, hắn đỡ phải mất công đi một chuyến tới tìm ả kia.

"Tụi bây tới đây tìm tao, chị bây có biết không?"

Nghe kẻ địch nhắc tới chị mình, hai anh em Thế Trung đồng loạt khó chịu ra mặt. Người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì sáng suốt. Cái gã Chí Kiên này ghét chị cậu ra mặt, thế mà đê tiện tới mức lợi dụng chị cậu đặng làm điều xằng bậy! Hắn giống như một quả trứng ung, trước mặt chị cậu thì bày ra lớp vỏ bóng bẩy đẹp đẽ, chứ bên trong đã bốc mùi thum thủm từ bao giờ.

Ngặt nỗi chị cậu bị tình yêu làm mụ mị đầu óc. Khuyên bảo thế nào cũng nhất quyết đâm đầu vào cái trứng thúi kia.

Càng nghĩ càng tức!

"Tại mày mà chị tao ốm triền miên mấy ngày nay. Mày còn mặt mũi hỏi chị tao nữa hả!"

Mặc dù Chí Kiên lớn tuổi hơn, nhưng Thế Trung một lòng muốn trở thành cậu ấm ăn chơi có máu mặt nhất làng, lại thêm trước mặt là kẻ thù, cậu cần gì phải xưng hô anh em với hắn! Vào trận đánh nhau thì đứa nào cũng là mày - tao sất!

Kẻ mạnh hơn thua nhau ở nắm đấm. Thắng làm anh, thua chỉ mong đừng làm mình làm mẩy!

Vẻ ngoài đẹp đẽ, ăn mặc chỉnh tề, hào hoa phong nhã là thế, đến khi mở miệng lại chẳng nói được mấy lời hay ho là những gì dùng để hình dung cậu ấm Chí Kiên ăn chơi nhất làng. Hắn cầm gậy gỗ dài tầm sải tay chống đất, cà lơ phất phơ lên tiếng: “Con béo kia tự mình thích tao, tao đâu có ép nó. Bởi ta nói, đẹp trai quá cũng khổ lắm chứ bộ. Người bu quanh như kiến, hình hài nào cũng có...”

“Cái thằng mất dạy này...”

Câu trên câu dưới, câu nào cũng xúc phạm chị Hai nhà cậu. Thế Trung nghiến răng cầm cây xông lên, hung dữ mắng: “Mày chẳng qua chỉ là một đống cớt chó ruồi nhặng bu quanh thôi. Kiêu ngạo cái chó má gì hả!”

Chí Kiên không nói, chỉ ôm bụng cười ha hả. Đám người hầu thấy cậu chủ cười, mặc kệ là hiểu hay không hiểu hắn cười điều gì, cũng nhanh nhẹn cười sằng sặc hùa theo.

Tiếng cười rôm rả, sa sả như muốn đục thủng màng nhĩ Thế Trung, mặt cậu nóng phừng phừng như bị bỏng, đang định mắng thêm mấy câu thì vạt áo bị một bàn tay béo ụ kéo nhẹ.

“Anh ba, vừa, vừa rồi anh mắng luôn cả chị Hai nữa đó.”

Lúc này Thế Trung mới vỡ lẽ, chỉ muốn tát miệng mình một cái thật đau.

Tất cả cũng tại tên khốn Chí Kiên mà ra! Đúng vậy, hắn ta chính là ngọn nguồn của mọi lỗi lầm! Hắn ta đáng bị đánh!

Chí Kiên cười nhiều đến mức xóc hông, cười ra nước mắt. Hắn chống gậy gỗ, vừa lau nước mắt vừa nói: “Đám nhà giàu mới nổi tụi bây đúng là ngu có tổ chức. Tao cũng chịu thua độ thông minh của chị em nhà bây rồi. Mà nhắc tới con chị mày... Mày đoán xem nếu hôm nay tao đánh gãy giò mày, con béo đó có đành lòng trách tao hay không?”

Một câu hỏi đánh trúng chỗ đau trong lòng Thế Trung. Trước kia chị Hai thương anh em cậu nhất, nhưng kể từ khi yêu thích cái thằng khốn nạn Chí Kiên này, thì bắt đầu bị hắn ta rót mật vào tai, cậu và thằng Út nói gì cũng đều không bằng mấy lời ngọt ngào giả dối đó.

Âm thanh “bang, bang” đập sát bên tai kéo cậu ra khỏi mớ suy nghĩ mông lung rối loạn. Thế Trung nhìn thằng Út lùn tịt một khúc đang vừa nhảy vừa gõ nắp nồi trước mặt, cái má sữa phúng phính phình lên như hai cái bánh bao chiều, tức giận hét lớn với Chí Kiên: “Chị Hai thương anh em tao nhất! Chị Hai mới không thèm tin lời mày đâu! Chị Hai tao chơi chán mày rồi! Chị Hai tao không thích mày nữa đâu! Mày bớt bôi cớt mặt rồi tưởng là vàng ròng đi!”

Thế Trung: “...”

Chí Kiên: “...”

Ngỡ ngàng qua đi, Thế Trung một tay nắm áo thằng Út, một tay bóp má bánh bao của nó, mắng: “Mày mới bao lớn mà học đòi chửi bậy rồi hả?”

Thằng Út vùng vẫy, đáp: “Học anh ba chứ ai.”

Thế Trung gõ đầu nó, doạ: “Ba với chị Hai mà biết là mày bị đòn tét mông cho coi. Lúc đó đừng có liên luỵ đến anh mày.”

“Em không nói trước mặt ba với chị Hai, anh không mách lẻo thì sao mà biết được.”

Hai anh em trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng lùi một bước, trời yên biển lặng.

Tựa như chẳng để mấy lời của thằng Út trong lòng, hoặc là không coi đó là thật, Chí Kiên dùng tay che nắng, tự tin nói: “Người trong làng này có ai không biết chị bây mê tao như điếu đổ, tao kêu nó lăn nó chẳng dám bò, bây đừng có tự mình dối lòng nữa.”

Thế Trung nhanh tay bịt mồm thằng Út ngăn nó chửi bậy, tự mình đáp lời: “Mày bị điếc à. Không nghe chị tao hết thích mày rồi hả? Chính miệng chị tao nói không thích mày nữa. Chị tao biết sai sửa sai. Chị tao cảm thấy thằng Kiến Văn có sức hút hơn mày nhiều lắm cơ.”

Vừa nghe đến tên tình địch, Chí Kiên lập tức xụ mặt.

Trong lúc vô tình, Thế Trung lại kéo thêm thù cho người ta.