Trái Giảm Cân, Phải Dưỡng Tú Tài

Chương 3: Cóc ghẻ đòi thịt thiên nga




Thục Khuê được ba gia nhân đỡ chạy tới phòng củi, thì trong thấy hai đứa em trai "lần đầu" gặp mặt của mình đang hành hạ Kiến Văn một cách "dã man".

Đứa lớn thì kéo tay Kiến Văn để trên khúc gỗ lớn, dùng búa gõ nhịp trên ngón tay người ta. Đứa nhỏ thì ngồi hẳn lên người Kiến Văn, người nhỏ sức nhỏ, chỉ có thể chơi trò túm tóc.

Thục Khuê lảo đảo, thân hình núc ních lập tức run lên, các ngấn thịt theo đó chuyển động lên xuống thành đường gợn sóng. Kế đó, cô chẳng nói năng gì đã xụ mặt đi tới trước mặt bọn họ, ngón tay béo ú chỉ thằng lớn: "Buông búa!" Rồi lại liếc mắt qua đứa nhỏ: "Xuống ngay!"

Hai tên ôn thần con dù phá phách nhưng vẫn biết sợ, lập tức buông bỏ vũ khí đầu hàng, tức tốc đứng ngay hàng thẳng lối.

Thục Khuê tạm thời không hỏi tội bọn chúng, chỉ hớt hãi chạy tới bên cạnh Kiến Văn đang nằm bẹp trên đất. Cô muốn ngồi xổm xuống đỡ hắn dậy, ngặt nổi thân hình quá cồng kềnh, vừa làm thế ngồi xuống đã ngả ngửa ngồi bẹp trên đất.

"Chị!"

Hai đứa em thương chị, muốn chạy tới đỡ chị dậy, lập tức bị Thục Khuê quát ngược trở về: "Đứng nghiêm. Không cho nhúc nhích!"

Người mập mông nhiều thịt, ngã cũng không đau lắm, nhưng tư thế ngã chổng vó lên trời thế này cứ nhục làm sao.

Thục Khuê cố gắng lấy lại bình tĩnh, cứ ngồi bẹp trên đất túm lấy tay Kiến Văn lật trái lật phải kiểm tra.

"Ông bà phù hộ, còn xài được, còn xài được!"

Chàng trai này sẽ đỗ trạng nguyên trong tương lai, bàn tay còn phải cầm bút múa chữ đó, lỡ mà gãy mất ngón nào có dùng ngàn vàng cũng không đền nổi.

Kiến Văn bị giam giữ cả một ngày, liên tục chịu đựng những trò đùa của hai anh em nhà họ, bây giờ nhìn thấy Thục Khuê có hành động kì lạ, hắn khẽ hừ, hất tay ra khỏi người cô, mắng: "Đừng có mèo khóc chuột!"

Không hổ là người có ăn có học, mắng người khác cũng dùng tục ngữ nữa kìa!

Một cái hất tay vừa rồi đối với Thục Khuê như đuổi muỗi, không khiến người cô lung lay được cái nào. Thục Khê cố chống đất đứng dậy, vì thân thể quá khổ nên trong mắt mọi người cứ như một con rùa lớn bị lật ngửa đang không ngừng vùng vẫy lật úp lại.

Thật ra một trăm năm mươi cân không phải quá mức nặng nề, có điều thịt trên người nữ phụ không săn chắc, nên mềm nhũn ra, thành ra có rất nhiều việc không thể tự mình làm được.

Lăn qua lăn lại cũng thấm mệt, Thục Khuê không động đậy nữa. Cô nâng cánh tay đầy thịt "quý phái" giơ lên, tức giận hét lớn với đám gia nhân: "Nhìn cái gì? Còn không mau đỡ tôi đứng dậy!"

Ba bốn đứa gia nhân tức tốc chạy tới nâng cô chủ nhà mình, cúi mặt không dám ngẩng đầu.

Thục Khuê hất mặt ra lệnh: "Thả người."

"Không được!" Ông Tư Ngưng và hai cậu con trai lập tức lên tiếng phản đối. Cậu ba Thế Trung xông tới trước mặt chị gái, hỏi: "Sao lại thả? Nó hại chị bất tỉnh cả ngày trời, em chỉ hù doạ bấy nhiêu thôi là nhẹ nhàng lắm rồi đó!"

Đứa em này của "Thục Khuê" được cái mạnh mồm nhưng nhát gan. Nếu cậu ta có gan hành hạ Kiến Văn thì bàn tay nam chính sớm đã bị dần nát như tương rồi.

Vì mục đích tránh xa Trạng Nguyên tương lai, Thục Khuê cần phải giải quyết dứt điểm chuyện này mới được.

Cô thở dài, vỗ bành bạch vào người em trai, nói: "Chỉ là hiểu lầm thôi. Chuyện này không liên quan đến cậu ta đâu."

Thế Trung hứ một tiếng, trách vấn: "Không nó thì còn ai?"

Thục Khuê kiên nhẫn giải thích: "Là do... do chị mù quáng tin lời Chí Kiên! Anh ta ganh ghét với Kiến Văn, nên đốc chị gây khó dễ cậu ta."

Thế Trung ngơ ngác nhìn cô, khó hiểu hỏi: "Không phải chị thích Chí Kiên hả? Sao bây giờ chị "bán" anh ta luôn rồi?"

Thục Khuê chớp mắt mấy cái, sao đó giả vờ đau đầu, chán nản nói: "Thì tại chị bị đập trúng đầu, nên mới tỉnh ngộ ra đó. Tên khốn Chí Kiên kia có yêu thích gì chị đâu, mắc gì chị phải thay anh ta làm mấy chuyện thất đức nữa chứ. Chị của em bây giờ khác xưa rồi!"

Trong những gì cô nhìn thấy ở tương lai, cũng tại thằng nhãi lắm chuyện này mà gia đình "Thục Khuê" tán gia bại sản, sau cùng phải ra đường ăn xin sống qua ngày. Cô nhất định phải uốn nắn thằng em này lại cho tốt mới được.

Thấy một già hai trẻ nhìn mình với ánh mắt lạnh lùng, Thục Khuê quyết định tung chiêu cuối: "Đêm qua chị vừa nằm mơ thấy má. Má khóc nhiều lắm, nói thất vọng khi thấy chị em chúng ta dốt nát hư hỏng như thế. Bà rất buồn!"

Vừa nghe nhắc đến người vợ quá cố của mình, ông Tư Ngưng lập tức đấm ngực kêu trời, không ngừng gào khóc: "Má của sắp nhỏ ơi, là lỗi của tôi, lỗi của tôi hết đa. Bà có gì buồn tủi thì báo mộng tôi nè. Con hư tại ba, sắp nhỏ không có tội."

Hai đứa con trai vội vàng chạy tới an ủi ba mình.

Thục Khuê thở dài, ngoắc tay với đứa hầu chạy tới đỡ Kiến Văn dậy.

Cô đối diện với ánh mắt đề phòng của cậu ta, cười cười làm lành: "Trước đó là tôi không đúng, tôi xin lỗi. Tiền thuốc thang khám bệnh cậu chứ tính cho tôi. Còn nữa, để bày tỏ sự chân thành của mình, tiền học phí, sách vở, ăn uống ba tháng tới tôi sẽ chi trả. Mong cậu rộng lòng bỏ qua."

Bấy nhiêu đã đủ chân thành chưa?

Kiến Văn lùi lại cách xa Thục Khuê cả thước, nghi ngờ hỏi: "Chị còn định bày mưu gì khác hãm hại tôi nữa hả?"

Nụ cười của Thục Khuê cứng đờ, không cười nổi nữa. Thôi đi, dù sao trong mắt người ta cô đã là nhân vật phản diện thì nên hạn chế làm việc tốt thì hơn.

Nhưng cô đâu có ngờ, chỉ một câu nói của mình thôi mà bên ngoài đã bắt đầu thêu dệt lên một câu chuyện đáng sợ: Cô Thục Khuê chán ngấy cậu Chí Kiên ăn chơi đàng điếm, bắt đầu vung tiền dụ dỗ bao nuôi cậu Kiến Văn!

Dân làng được trận phẫn nộ, đồng loạt dè bĩu cô rằng "cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga".

Ai là cóc ghẻ, ai là thiên nga còn cần phải hỏi nữa sao?