Trái Giảm Cân, Phải Dưỡng Tú Tài

Chương 29: Công bằng






Lúc thằng Út kéo Thục Khuê chạy tới thì trông thấy Thế Trung ngồi lọt thỏm giữa bụi cây. Dáng vẻ bơ phờ, mặt cắt không còn giọt máu. Xa xa là Kiến Văn đang loay hoay nhặt dừa ném vào trong sọt.

Vừa thấy chị gái, bao nhiêu uất ức, tủi thân bỗng dâng trào bùng nổ. Thế Trung gào khóc thê lương, tiếng tức tưởi nghe đến nao lòng.

Thục Khuê chạy vội đến dỗ dành cậu, chịu đựng nước mắt nước mũi không ngừng bắn tia lên người mình, dịu giọng hỏi: “Không khóc, không khóc. Có chuyện gì thì nói chị nghe nào.”

Lớn đầu rồi mà còn chơi trò ăn vạ gào khóc thế mới tài chứ.

“Hức… hức…” Thế Trung nấc nghẹn, thở không ra hơi, tạm thời nói không thành tiếng.

Đúng lúc Kiến Văn hai tay xách hai sọt dừa đi tới, mắt ghim thẳng vào người Thế Trung, lên tiếng giải thích trước: “Tôi đang hái dừa trên cây thì cậu ta chạy tới đuổi kiến giúp tôi. Đuổi giữa chừng cái bỗng dưng bật khóc. Tôi nghĩ… có thể là bị lũ kiến kia doạ sợ rồi đa.”

Dứt lời, hắn buông sọt dừa, tiện tay vỗ vỗ túi lưới treo lủng lẳng bên hông.

Tiếng khóc chói tai bỗng dưng im bặt như đàn đứt dây. Thế Trung tức tốc ngậm miệng nấc nhẹ, ánh mắt không còn kiêu ngạo và ngang ngược như trước, thay vào đó là sự rụt rè, sợ sệt mỗi khi liếc nhìn Kiến Văn.

Cậu có thể không sợ được sao?

Nhớ lại chuyện ban nãy, cậu mà cứng rắn thêm tí nữa có khi Kiến Văn sẽ đổ hết số đuông đó vào miệng thật rồi. Cũng may ông bà ta dạy không ai, làm người phải biết co được dãn được, tạm thời cứ cúi đầu nhịn nhục, chờ sau này tìm được cơ hội rồi trả thù cũng không muộn!

Vì thế, Thế Trung làm theo điều ông bà dạy, ngoan ngoãn khuất phục trước thủ đoạn của Kiến Văn. Quả nhiên nghe lời tổ tiên mách bảo là đúng, ngay lúc Kiến Văn chịu buông tha cậu, cậu liền vội vội vàng vàng phun thứ ghê rợn trong miệng ra. Kết quả làm gì có con đuông nhúc nha nhúc nhích nào chứ, đó chẳng qua chỉ là một con sâu giả được làm bằng lá dừa mà thôi.

Biết bản thân bị hắn dắt mũi làm ra bao nhiêu chuyện xấu mặt, Thế Trung giận dữ xắn tay muốn đánh người.

Nhưng còn chưa kịp ngồi dậy đã bị Kiến Văn lần nữa túm cổ áo đè mạnh trên đất. Hai mắt hắn nheo lại, miệng cười một cách giả trân, lên tiếng: “Lần trước là đồ giả, nhưng mấy lời cảnh cáo tôi gởi tới cậu là thật. Nếu cậu cứ nhất quyết thua đủ với tôi, thì tiếp theo đây thứ cậu phải ăn chắc chắn là hàng thật giá thật! Không ai nhân từ với kẻ thù những hai lần đâu!”

Cũng từ lúc đó, Thế Trung đâm ra ám ảnh với Kiến Văn.

Hắn là đồ điên.

Không chỉ là một tên điên có học thức, mà còn biết sử dụng mưu hèn kế bẩn, đã vậy còn biết giả vờ giả vịt nữa đa!

Người đáng thương nhất vẫn luôn là cậu!

Thế Trung ấm ức mà không nói thành lời.

Mà cũng không cần cậu phải nói, Thục Khuê nghe sơ qua đã cảm thấy có chỗ bất thường. Thứ nhất, tôi tin tưởng với nhân phẩm hiện tại của thằng Ba không có khả năng bỗng dưng tốt bụng giúp người đuổi kiến như vậy. Thứ hai, cũng xét về phương diện nhân phẩm của thằng Ba, bình thường nó nhìn thấy Kiến Văn hoặc Chí Kiên đều sẽ cấm đầu nhào tới muốn chỉnh người. Mặc dầu đa phần đều bị người chỉnh ngược lại. Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ chứng minh trong chuyện này còn có ẩn khác mà cô không biết!

Dựa theo tình hình này, có vẻ như em trai cô bị Kiến Văn chỉnh ngược lại rồi. Bằng không sao một con khỉ ưa nhảy loi choi yêu quấy phá lại trở nên yếu lòng khóc nhè thế này.

Âu cũng là vỏ quyết dày có móng tay nhọn.

Bản thân Thục Khuê hiểu mà không nói, nhưng thằng Út còn nhỏ, nó thấy gì nghĩ gì thì lập tức thốt ra.

“Không phải đâu. Lúc đầu anh Ba định chặt cây cơ, nhưng bị anh ta ném dừa từ trên cao xuống đó. Trái dừa bự như vầy nè…” Thằng Út múa máy tay chân diễn tả cực kì sống động, giọng non nớt nói tiếp: “… anh ta chọi xuống bụp bụp vậy nè, xém nữa đập vỡ đầu anh Ba luôn rồi nha.”

Nói đoạn dài, nó dừng lại lấy hơi, rồi ngây ngô kể tiếp: “Em nhìn mà sợ giùm anh Ba luôn á. Nên em mới bỏ chạy… à không phải, em chạy đi tìm chị Hai tới cứu anh Ba nè.”

Nghe đến đây, Thục Khuê nhấc mày, thầm nghĩ quả nhiên đúng như những gì cô dự đoán. Hai thằng nhãi con này định học người ta chơi trò “đuổi kiến”, cây chưa đổ mà xém bị u đầu, sau cùng còn bị doạ cho khóc nhè.

Một chữ thôi. Nhục!

Nhưng bình bộ dạng của Thế Trung dường như bị doạ sợ không nhỏ, tạm thời cô không tính sổ với nó, để nó bình tĩnh trước rồi tính sau.

Cô đỡ Thế Trung dậy, dặn dò: “Có chơi có chịu, khóc lóc cái chi? Trở về tắm rửa nghỉ ngơi trước, qua tiệc rồi thì chị nói chuyện với em sau.”

Thế Trung bĩu môi, lủi thủi chạy đi.

Thằng Út thấy vậy cũng lon ton chạy theo.

Chờ hai đứa em trai đi xa, Thục Khuê mới quay sang nói với Kiến Văn: “Chuyện này do em trai không phải với cậu trước, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu.”

“Không cần.” Kiến Văn không thèm nhìn cô, xách hai sọt dừa muốn rời đi.

Thục Khuê chắn trước mặt hắn, nghiêm túc nói tiếp: “Cần xin lỗi thì tôi sẽ xin lỗi. Nhưng chuyện cậu doạ nó, tôi không đồng tình với cách làm này.”

Kiến Văn mắt lạnh nhìn cô, không đáp.

Thục Khuê không hề yếu thế, nói: “Nó sai, cậu cứ đánh nó một trận, chỉ cần không nghiêm trọng, tôi sẽ không có ý kiến gì. Nhưng cậu doạ nó, sẽ ảnh hưởng đến tâm lí về sau của nó. Vừa rồi tôi nhận ra được nó rất sợ hãi. Thân làm chị gái, tôi đương nhiên phải đòi công bằng cho nó mà, đúng không?”

Kiến Văn siết chặt hai sọt dừa trong tay, bật cười, châm chọc: “Có chị gái thích thật đấy. Dù có định hại người, thậm chí là giết người thì cũng có người đứng ra đòi công bằng cho.”

Công bằng? Trên đời này làm gì có cái gọi là công bằng! Công bằng chỉ là âm thanh phát ra trong miệng người chiến thắng mà thôi!

Thục Khuê nhăn mày, muốn giải thích thêm gì đó, nhưng Kiến Văn không cho cô cơ hội nói tiếp đã lạnh lùng lướt qua người cô, rời đi.