Trái Giảm Cân, Phải Dưỡng Tú Tài

Chương 27: Kiến Văn phản kích






Kẻ trèo cao cúi đầu nhìn người bên dưới. Người ở dưới nhiệt tình dùng búa đốn thân dừa.

Cây dừa chịu tác động mạnh thoáng rung rung, Kiến Văn nhanh tay nhanh chân ôm chặt thân cây, nghiến răng cảnh cáo: "Tôi ngã chết thì cậu cũng lấy mạng đền mạng. Đừng có làm chuyện ngu xuẩn nữa!"

Thằng Ba dừng tay, ngẩng đầu cười khẩy, điệu bộ đói đòn khiêu khích: "Mày an tâm, té xuống không chết được đâu. Cùng lắm gãy tay gãy chân, dù mày có nằm bất động một chỗ, tao cũng dư sức nuôi mày."

Kiến Văn nheo mắt, quả nhiên cái tên cậu ấm này vẫn chứng nào tật nấy, không thể học tốt ngay được mà.

Nhiều lời cũng vô ích, Kiến Văn có khàn giọng can ngăn thì cũng chỉ như đàn gãy tai trâu. Cách tốt nhất để trừng trị mấy tên cậu ấm rảnh rỗi sinh nông nỗi này chính là phải túm lại đánh một trận thật đau. Để mỗi khi chạm mặt cậu ta đều nhớ đòn, không dám làm bậy nữa.

Không thể thẳng tay đánh người, vậy thì tìm cách chỉnh người.

Kiến Văn không thèm nhiều lời với Thế Trung nữa, mặc cho cậu đốn cậu chặt. Với chút sức đó của cậu ấm con nhà giàu còn lâu mới hạ được cây. Nghĩ vậy, Kiến Văn nhích người trèo lên trên, vói tay vặn rớt một trái dừa to.

Không thèm quay đầu đã thẳng thừng ném thẳng xuống dưới.

"Bịch!"

Quả dừa chuẩn xác rơi xuống bên chân Thế Trung. Chỉ một chút nữa thôi, có thể nó sẽ đập trúng chân cậu rồi.

Động tác "đuổi kiến" của Thế Trung khựng lại. Giây đầu giật mình, giây sau ngơ ngác ngửa mặt nhìn lên.

Má nó chứ, tên điên kia lại tiếp tục thả dừa xuống như mưa!

Thế Trung hoảng hồn quăng búa chạy ra xa. Cậu xém sợ vỡ mật, mặt mày tái mét không còn chút máu, một tay chống hông, một tay run run chỉ về phía Kiến Văn, thở hổn hển nói: "Mày điên hả thằng chó. Ném trúng đầu tao thì làm sao?"

Kiến Văn điền nhiên hái dừa, dửng dưng đáp: "Không chết được đâu. Cùng lắm thì nằm bất động một chỗ. Nhà cậu lắm tiền như thế, dư sức nuôi cậu đến cuối đời."

"Được lắm, thằng này láo!"

Thế Trung nghiến răng, xắn tay áo đi nhặt búa, định bụng hôm nay quyết phải ra ngô ra khoai với thằng nghèo hèn này. Ngờ đâu mới tiến được ba bước, "bịch" một tiếng lại lảo đảo lùi về. Nhìn dưới chân, trái dừa to tròn bị ném mạnh xuống trốc cả mảng đất to bắn đầy người cậu.

Lau đất dính trên mặt, bờ môi Thế Trung khó nén co giật, nhịn không được, rống: "Thằng kia, tao nhịn mày đủ lắm rồi đó."

Kiến Văn làm như không nghe, đôi tay thoăn thoắt đảo hết trái này sang trái kia. Không chỉ vậy, lần nào cũng chuẩn xác ném ngay dưới chân Thế Trung, ép hắn liên tiếp lui về sau né tránh.

"Mụ nội nó, mày đừng có được nước làm tới nha. Đừng quên đây là đất nhà tao! Hôm nay mày nhừ xương chắc rồi con trai!"

Một bên vừa hét vừa tránh, một bên càng ném càng nghiện. Nói chứ chẳng hiểu sao khi nhìn Thế Trung nhảy chân sáo loi choi dưới đất, hiếm khi Kiến Văn lại thấy vui vẻ trong lòng, cho nên cũng hăng hái chỉnh người.

Thế Trung bị ép thụt lùi về sau, thầm mắng cái thằng nhà nghèo này trông ốm nhách cao nhòng mà khoẻ như trâu ấy, ném lâu như vậy mà không biết mệt. Đang nghĩ, cậu bỗng dưng bước hụt chân ngã chổng vó vào bụi cây phía sau. Hàng quýt xanh um cành cây gai gốc đâm cậu đau rát cả người. Cậu xoa cái mông ê ẩm, gào lên đầy giận dữ: “Đồ chó chết! Má con nhà mày đến làm công cho nhà tao mà dám phách lối lên mặt với chủ như vậy đó hả! Mày có tin tao cho người dở cái nhà rách nát của mày bán sắt vụn không hả!”

Kiến Văn khựng lại, hai mắt nheo lại nhìn lom lom kẻ ngồi bẹp dưới kia. Mà Thế Trung lại nghĩ hắn sợ, đắc ý cười nói: “Bây giờ tao đi mách má mày, để xem bà ta ăn nói làm sao với nhà tao đây!”

Nghe thế, Kiến Văn bặm môi, bắt đầu suy nghĩ miên man. Ban đầu hắn đã lường trước được chuyện này, cũng từng do dự sợ gây thêm phiền hà cho má nên mới cắn răng nhẫn nhịn. Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn. Dù bây giờ hắn dừng tay, chắc gì tên cậu ấm hư đốn này chịu bỏ qua chuyện cũ.

Nghĩ vậy, Kiến Văn nghiến răng, hôm nay quyết tâm chỉnh đốn tên đáng ghét này đến cùng.

Thế Trung hí hửng ngồi “banh càng” dưới đất, hất mặt, ngoắc tay, nói bằng giọng điệu cực kì ngứa đòn: “Xuống đây nào anh bạn. Nhanh nhanh leo xuống gánh lấy cơn thịnh nộ của ông nào!”

Kiến Văn khẽ hừ khinh bỉ, tay nhẹ nhàng xoay rớt trái dừa, dùng lực ném xuống.

“Má ơi à…” Thế Trung hoảng hồn nhìn trái dừa tròn tròn đập mạnh ngay khoảng đất trống giữa háng mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng như suối. Cậu bủn rủn chống tay bò lùi về sau. Cổ họng đắng nghét, đôi mắt trắng bệch run lẩy bẩy không ngừng lẩm bẩm: “Sao… sao… mày dám làm vậy… hả thằng chó? Mày… mày… điên rồi hả!”

Dứt lời, Thế Trung theo bản năng đưa tay bụm lại phần dưới của mình. Chẳng hiểu là do tâm lí hay thật sự bị ném trúng, cậu cứ thấy chỗ đó của mình “chết lặng”, không có cảm giác gì.

Chẳng lẽ… hư thật rồi á? Phế thật rồi ư?

Thế Trung hoảng loạn.